Thợ Săn Xác Chết

Chương 1565: Úc lũy huynh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lão Bạch trừng mắt với tôi một chút vì tôi ngắt lời anh ta, rồi anh ta nói tiếp: “Bắc Quá Đế Quân thật ra là một vị thần linh, giống như Hoàng để ở nhân gian nhưng nó có nhiệm kỳ..

Mà nhiệm kỳ này ba ngàn năm đổi một lần, chỉ cần nhiệm kỳ vừa hết là lập tức thay người.” Tôi nghe xong hơi giật mình hỏi: “Nói như thế tức là hơn năm ngàn năm đầu chỉ có một vị Minh Vương điện hạ? Vậy những Minh Vương rời khỏi vị trí đã đi tới chỗ nào?”

Ai ngờ lão Bạch lại lắc đầu: “Đúng thật là không chỉ có một vị Bắc Quá Để Quân, thế nhưng không nhiều như thể mà chỉ có hai vị thôi..

Hai người bọn họ thay phiên nhau đảm nhiệm vị trí2Bắc Quá Để Quân.”

Tôi nghe xong nghĩ thẩm trong lòng đây chẳng phải là “Hai người lần lượt” đấy sao, anh làm việc thì tôi từ nhiệm, anh từ nhiệm thì tôi làm việc

Điều này hóa ra lại hay vì không cần cạnh tranh vào vị trí đó

Lão Bạch thấy tôi đứng ngây người một mình thì khua tay trước mắt tôi: “Này! Này? Nghĩ gì thế?”

Tôi vội lấy lại tinh thần: “Cái đó..

Nếu là hai vị Đế Quân chắc phải có danh tính riêng chứ không thì làm khó cho thuộc hạ đâu biết ai với ai?”

Lão Bạch nghe xong vội tiến về phía bên phải, nói: “Vị Bắc Quá Để Quân hiện giờ danh hiệu là Thần Đồ Quân thượng, vị đang quy ẩn là Thái Quân thượng tên gọi Thái Úc Lũy...”

Khi tôi nghe thấy lão Bạch7nhắc tới ba chữ “Thái Úc Lũy”, trong lòng tự nhiên thắt lại, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, giống như đã nghe ở nơi nào đó rồi? Nghĩ mãi rồi đột nhiên nhớ lại, lúc ở trong giấc mơ quái lạ kia Vũ An Hầu đã từng gọi tôi là: “ÚC Lũy huynh...”

Nghĩ tới đây tôi lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy không biết vị Thái Quân thượng tên Thái Úc Lũy này sau khi từ nhiệm đã đi đâu rồi?” Vậy mà lần này lão Bạch lại lắc đầu nói: “Cậu cảm thấy loại nhân vật cấp bậc như thế này khi nghỉ đông sẽ nói cho nhân viên nhỏ dưới Âm Ti như tôi là ông ta đi đâu à? Nghĩ gì thế? Không đúng..

Câu hỏi dò Quân thượng của chúng tôi làm gì? Tôi9cho cậu biết, loại chuyện này không phải một phàm nhân như cậu có thể hỏi lung tung!”

Tôi nghe mà cố nén lửa giận trong lòng, tiếp tục cười lấy lòng: “Còn chẳng phải vì tôi cực kỳ sùng bái lãnh đạo tối cao của Âm Ti à, cho nên nếu không tiện nói về người đang giữ chức thì hãy nói về vị Thái Quân thượng đã từ nhiệm được không?”

Lão Bạch nghe xong hơi không kiên nhẫn, nói: “Vị Đế Quân trước đã từ nhiệm tại hơn hai ngàn năm trước, lúc đó hai em chúng tôi còn chưa nhận chức ở Âm Ti, làm thế nào mà biết được?”

Tôi biết lão Bạch nói thể là không muốn nói nữa, chắc có hỏi cũng không được gì nên cuối cùng đành phải thôi...

Sau khi lão Hắc và lão5Bạch đi, tôi mới đi tới cửa phòng ngủ rồi gõ nhẹ lên cửa, nói: “Ra đi, bọn họ đi rồi.”

Sau đó, Đinh Nhất mở cửa đi ra và hỏi ngay: “Thế nào? Có hỏi được cái gì không?” Tôi bèn nói những gì nghe được từ lão Hắc và lão Bạch cho Đinh Nhất, khi anh ta nghe được cái tên “Thái Úc Lũy” thì hơi nhướng mày, giống như trong lòng có sự xúc động

Thật ra mặc dù tôi đã nói giấc mơ đó cho Đinh Nhất, nhưng lại lược bớt hình ảnh về Vũ An Hầu, cho nên anh ta không biết dáng vẻ của mình giống hệt Vũ An Hầu.

Tôi thấy Đinh Nhất cũng có hứng thú với Thái Úc Lũy thì nhẹ giọng hỏi: “Làm sao? Anh đã từng nghe thấy cái tên này?”

Nhưng Đinh3Nhất lại lắc đầu: “Chưa từng nghe, chỉ là tôi có cảm giác hơi quen thuộc...”

Đúng vậy..

Không phải là tôi cũng có cảm giác này hay sao? Mặc dù chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng lại cảm thấy quen đến thế, giống như chẳng biết ở lúc nào, chỗ nào đã từng thường xuyên xuất hiện bên tai tối

Giống như Vũ An Hầu trong giấc mơ nói câu “Úc Lũy huynh”, đã từng có lúc tiếng gọi “Úc Lũy huynh” này thường được nói từ trong miệng anh ta ra, cho nên khi bầy quỷ gọi tôi là Quân thượng và Minh Vương, anh ta cũng bật thốt lên: “Úc Lũy huynh...”

Đinh Nhất lúc này thấy tôi nhìn anh ta xuất thần thì bồn chồn nói: “Trên mặt tôi có gì à?”

Tôi bèn cười một cái, nói: “Ừ, có hoa..

Còn rất đẹp nữa!”

Trước đây tôi sống không lý tưởng nhưng thời gian trôi qua rất nhẹ nhõm

Hiện giờ mặc dù có rất nhiều chuyện tôi có thể nhìn một cái là hiểu rõ, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi

Chuyện của tập đoàn Thái Long cũng coi như đã kết thúc, chỉ không biết khi Mao Khả Ngọc biết tội gϊếŧ đến đỉnh đầu của hắn thì sẽ có cảm tưởng gì đấy?”

Vài ngày sau đó, tôi cùng Đinh Nhất đi khám lại, tuy thể trạng anh ta luôn không tồi, nhưng dù sao trên người cũng bị đυ.c vài lỗ máu cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn

Hơn nữa, lão Triệu cũng đã giục vài lần vì anh ấy cảm thấy hại chúng tôi nên kiểm tra sức khỏe toàn diện mới được

Tôi thì không quan trọng, nhưng nghĩ đến mấy vết thương của Đinh Nhất và chịu thay tôi, tôi thấy mình nên đi cùng anh ta tới khám lại.

Vậy mà lúc hai chúng tôi đi tới phòng khám của bệnh viện, lập tức bị cảnh tượng “Người đồng nghìn nghịt” kinh hãi đến nhức đầu..

Tại sao việc làm ăn của bệnh viện dạo gần đây lại tốt như vậy nhỉ? Không hề kém ga tàu dịp nghỉ Tết!

Nếu như không phải lão Triệu giúp chen ngang, tôi và Đinh Nhất không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào nữa! Nhưng dù như thế mà vẫn phải đến gần trưa mới coi như làm xong các hạng mục kiểm tra sức khỏe

Ai ngờ ngay lúc chúng tôi đang xếp hàng chờ lấy kết quả thì lại nghe thấy phía trước có một đôi vợ chồng trẻ đang bế con mà to tiếng với nhau...

Ban đầu người nữ trách người nam cả ngày không ở nhà, đã nói đứa bé bị bệnh nên đi khám từ sớm mà giờ anh ta mới trở về đưa hai mẹ con đến bệnh viện

Người nam nghe xong tỏ vẻ uất ức, nói mình còn phải ra ngoài kiếm tiền làm sao có thể ngày nào cũng ở nhà với vợ con, nếu không cả nhà cạp đất mà ăn à!

Ban đầu hai vợ chồng này chỉ nói nhỏ giọng, vậy mà người đàn ông kia đột nhiên mắng vợ: “Con bị bệnh chắc chắn là do cô lúc có thai ăn linh tinh, nếu không trẻ con nhà khác đâu có tật xấu này mà làm sao con chúng ta lại bị?” Vợ anh ta nghe xong thì thay đổi sắc mặt, sau đó cao giọng nói: “Anh có ý gì? Trẻ con có bệnh thì phải khám bệnh, anh nói thế là có ý gì hả? Tôi ăn uống linh tinh cái gì chứ? Lúc tôi mang thai, đến tận tháng rưỡi anh không về nhà, tôi biết ăn cái gì? Anh còn không tự xem lại mình đi!”