Thợ Săn Xác Chết

Chương 424

Chú Lê nhìn vào khoản thanh toán cuối cùng rồi nói với bí thư Vương mấy câu: “Chuyện ở đây đều đã được xử lý tốt rồi, nhưng tai họa ngầm ở đoạn hầm mỏ cũ đấy vẫn còn rất lớn, nếu muốn sau này không xảy ra những chuyện như thế này nữa thì tốt nhất nên lấp nó đi!”

Còn về2phần xác của những con nhuyễn trùng kia bị đưa đến đâu nghiên cứu, không phải là trách nhiệm của chúng tôi nữa.

Sau khi về đến nhà, tôi phát hiện da mình bị rám đen. Nhưng nghĩ lại tôi đâu có đi phơi nắng đâu nhỉ, chẳng lẽ ở bên trong mỏ than một thời gian cũng có thể bị đen da5à? Về sau Chiêu Tài nhìn thấy còn liên tục chế giễu, hỏi tôi có phải vừa đi đào than đá về không.

Sau khi về nhà tôi vẫn luôn lo lắng cho Hàn Cẩn, không biết cô ta có an toàn tìm được cửa ra khác hay không. Dù biết đây là lựa chọn của cô ta, nhưng tôi vẫn hy vọng6cô ta không xảy ra chuyện gì.

Lúc ấy tôi chỉ một lòng mong Hàn Cẩn có thể bình an ra ngoài, nhưng có chuyện mà tôi không ngờ tới là, mặc dù cô ta an toàn đi ra ngoài, nhưng lại có một mối nguy hiểm lớn hơn luôn tiềm phục trong cơ thể cô ta và phải một năm sau đó5tôi mới biết chuyện này…

Tối hôm đó, tôi và Đinh Nhất cùng dắt chó đi dạo như mọi hôm, nhưng trên đường trở về, tôi cảm giác có người đi theo mình. Thế là hai chúng tôi dẫn kẻ theo dõi đó tới một nơi vắng vẻ, để xem người đó là ai mà không có mắt như thế, dám đi theo3chúng tôi?

Khi chúng tôi bắt được người kia thì thấy hắn khá quen, nghĩ mãi mới nhớ ra hình như chúng tôi đã gặp người này ở chỗ Hàn Cẩn rồi. Người kia thấy bị chúng tôi nhận ra cũng không hoảng hốt, anh ta nói mình là A Vĩ, được Hàn Cẩn nhờ tới tìm chúng tôi.

Lúc ấy trong lòng tôi bỗng dâng lên dự cảm xấu, bởi vì ở trong ấn tượng của tôi, Hàn Cẩn sẽ không bao giờ đem mối quan hệ của chúng tôi nói cho bất kỳ một người nào của tập đoàn Thái Long cả. Nhưng bây giờ cô ta lại bảo người tên A Vĩ này tới tìm chúng tôi? Nếu như đây không phải là một cái bẫy thì chính là Hàn Cẩn đã gặp nạn rồi!

Hàn Cẩn trong ấn tượng của tôi từ trước tới nay là một con gián đánh mãi không chết, cho dù gặp phải hiểm nguy lớn đến mức nào, cuối cùng cô ta vẫn có thể sống sót. Thế nhưng lần này tôi lại sai mất…

A Vĩ giao cho tôi một cái túi giấy màu da trâu, nói đây là di vật của Hàn Cẩn. Tôi chưa nghe rõ câu anh ta nói nên vội hỏi lại: “Anh nói đây là thứ gì của Hàn Cẩn cơ?”

“Di vật.”

“Thế là có ý gì?”

“Cô ấy chết rồi…”

Tôi gượng cười: “Sao có thể thế được! Với võ nghệ của cô ta thì không thể không rời khỏi hầm mỏ đó được!”

A Vĩ không biểu hiện gì cả, anh ta nói: “Đúng là Hàn Cẩn đã ra khỏi hầm mỏ đó, cũng đem về được đồ mà tập đoàn muốn, nhưng đồng thời cô ấy cũng mang theo những thứ khác về…”

Khi Hàn Cẩn trở lại tập đoàn Thái Long được mấy ngày thì đột nhiên lên cơn sốt cao, đội ngũ y học trong tập đoàn Thái Long đều thuộc loại nhất nhì thế giới. Nhưng đáng tiếc, dù họ có làm thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến Hàn Cẩn sốt.

Càng về sau, cơ thể Hàn Cẩn càng sa sút, cuối cùng hệ miễn dịch trong cơ thể cô ta bị suy giảm toàn bộ, chỉ một chứng bệnh cảm cúm thông thường cũng là trí mạng.

Cuối cùng các bác sĩ cũng phát hiện ra trong máu của Hàn Cẩn có một loại vi khuẩn rất cổ xưa, chắc nó đã tồn tại trên trái đất từ triệu năm trước, có thể nói nó là hóa thạch sống trong giới vi khuẩn.

Nhưng chính bởi vì nó quá cổ, nên tất cả những loại kháng sinh mà con người đã nghiên cứu ra đều không có tác dụng với nó. Bệnh của Hàn Cẩn vẫn liên tục chuyển biến xấu, đến sau này còn bắt đầu nôn ra rất nhiều máu.

Mặc dù đội ngũ bác sĩ của tập đoàn Thái Long đã nghĩ hết mọi cách, thế nhưng vẫn không tìm ra được cách cứu vãn mạng sống của Hàn Cẩn, chỉ có thể dựa vào việc truyền máu mỗi ngày để suy trì sinh mệnh của cô ta. Mãi cho đến nửa năm trước, cơ thể của Hàn Cẩn không thể kiên trì được nữa, thấy cô ta sắp chết, một tiến sĩ y học đột nhiên nảy ra ý tưởng to gan!

Đó là tạm thời đông lạnh Hàn Cẩn, dù sao bây giờ họ cũng đã có mẫu vi khuẩn bên trong cơ thể Hàn Cẩn, chờ đến khi nghiên cứu ra kháng sinh điều trị được loại vi khuẩn lây nhiễm này thì sẽ rã đông cho cô ta.

Tôi cảm thấy tên này đang đùa mình phải không? Đông lạnh ở nhiệt độ thấp? Sao mà đông lạnh được? Làm như thế chẳng phải chỉ giữ tươi cho thi thể thôi sao?

A Vĩ thấy tôi không tin thì nghiêm túc nói: “Đây là một cách đông lạnh bằng nitơ lỏng, các thao tác cụ thể trong phương pháp này rất phức tạp, không thể nói rõ chỉ bằng một hai câu được, nói tóm lại là cơ thể của Hàn Cẩn giống như bị ấn nút tạm dừng, nếu mấy năm sau hoặc mấy chục năm sau mới nghiên cứu ra loại kháng sinh kia, thì đến lúc đó sẽ hồi sinh cho Hàn Cẩn. Dáng vẻ của cô ấy vẫn như bây giờ, thời gian sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào trên cơ thể cô ấy…”

Tôi càng nghe càng thấy khó hiểu, nên thắc mắc hỏi anh ta: “Vậy bây giờ Hàn Cẩn xem như đã chết hay là chưa chết?”

A Vĩ suy nghĩ rồi nói: “Trên mặt luật pháp thì cô ấy đã chết rồi… Còn ở lĩnh vực y học thì cô ấy vẫn còn sống…”

Tên này đột nhiên nói với tôi nhiều tin tức như vậy, lượng thông tin cũng khá lớn, nên tôi phải tiêu hóa một chút đã. Nhưng thấy anh ta cứ luôn miệng nói đây là di vật của Hàn Cẩn để lại, vậy thì tại sao đến nửa năm sau mới đưa cho tôi?

Có lẽ anh ta nhìn ra thắc mắc của tôi nên giải thích: “Đây cũng là lời nhắn của Hàn Cẩn, cô ấy bảo tôi phải chờ sau khi cô ấy chết nửa năm mới tới tìm các cậu, như thế mới không khiến tập đoàn nghi ngờ. Cô ấy nói những vật này chỉ tạm thời gửi nhờ thôi, nếu cô ấy có thể sống lại thì sẽ tới tìm cậu để lấy về sau!”

Sau khi nói xong, A Vĩ dúi túi giấy màu da trâu vào tay tôi rồi chạy biến đi mất…

Về đến nhà, tôi, Đinh Nhất và Kim Bảo cùng quây vào bàn trà nhìn chiếc túi giấy kia, chúng tôi đang do dự không biết có nên mở ra nhìn xem bên trong là cái gì hay không? Giãy giụa mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy người ra đã nhờ gửi ở chỗ mình rồi, nếu mở ra nhìn thì có không hay lắm không?

Nhưng mà không nhìn thì lại không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, tôi thực sự muốn biết thứ mà Hàn Cẩn xem như bảo bối này rốt cuộc là cái gì?

Cuối cùng cả tôi, Đinh Nhất và Kim Bảo đều nhất trí quyết định, nhìn một chút cũng không sao cả, nếu không biết bên trong là cái gì thì làm sao sắp xếp cho nó được? Nếu nó chỉ là đồ bình thường thì chỉ cần giữ gìn cho tốt là được rồi. Nhưng nếu là thứ đồ vô cùng quý giá thì chắc chúng tôi phải đi ngân hàng mở một két sắt chứ?

Vì thế, dưới sự chứng kiến của Đinh Nhất và Kim Bảo, tôi mở cái túi giấy màu da trâu ra. Kết quả ở bên trong là một cái túi da nhỏ màu đen?! Thế này thì cũng hơi quá rồi đấy!

Tôi dùng tay sờ thử hình dạng của thứ đồ bên trong, cảm giác có cả thứ lớn và thứ nhỏ, không mở ra xem thì không thể biết được nó là cái gì… Tôi chầm chậm kéo khóa của chiếc túi ra, lần này chỉ cần liếc mắt là có thể thấy ngay được đồ vật bên trong.

Đầu tiên, tôi nhìn thấy bên trong có mấy quyển hộ chiếu, mở ra xem thì thấy tất cả những quyển hộ chiếu này đều là ảnh chụp của Hàn Cẩn, nhưng thông tin ở bên trong không giống nhau. Tiếp đó tôi lại lấy bên trong túi ra thứ giống như sổ tiết kiệm, nhưng hiển nhiên nó không phải của ngân hàng Trung Quốc, bởi vì tất cả chữ bên trong đều là tiếng nước ngoài.