Chương 581
Khu vực khán đài VIP, chứng kiến cảnh này, trên gương mặt tuấn tú ung dung của Lê Thần Vũ cũng không kìm được nở nụ cười.
Song Tử Thần vẫn không chịu thua kém, cuối cùng không khiến anh ta mất mặt, để anh ta gần với chức vô địch thêm một bước.
Lê Thần Vũ không khỏi liếc nhìn Lê Kim Huyên, trong lòng đắc ý.
Trong hoàn cảnh này, xem Lê Kim Huyên định thắng như thế nào?
Trong mắt Lê Thần Vũ, Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên cũng đã gần hết cách xoay chuyển.
Trên thực tế, Lê Kim Huyên cũng cho là như vậy, trên khán đài, hai mắt Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm bảo thạch hai màu trên màn hình lớn, trên gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt không ngừng biến hóa, tâm trạng không ổn định.
Ban đầu Lê Kim Huyên còn ôm hy vọng với Trương Bảo Thành, cảm thấy có giám khảo thần bí trợ giúp, có lẽ Trương Bảo Thành còn có hi vọng giành chức vô địch.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Song Tử Thần mở ra bảo thạch hai màu, lần đầu tiên gương mặt xinh đẹp của tổng giám đốc nữ thần hoàn toàn trắng bệch, trong lòng điên cuồng rung động, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ khó tin.
Lê Kim Huyên thầm run rẩy, cô không thể tin được cảnh diễn ra trước mắt.
Trong khu khách VIP, Lê Thần Vũ nhìn Song Tử Thần, nhếch nở nụ cười càn rỡ.
Lê Thần Vũ ung dung đứng ở khu VIP, cúi đầu, ngạo nghễ nhìn về phía đấu trường, ánh mắt, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, khó dò, nếu Lê Hồng ở đây, chắc chắn sẽ hết sức hài lòng, khí chất của Lê Thần Vũ, từng tiếng nói hành vi càng ngày càng giống người quyền cao chức trọng.
Chỉ với dáng vẻ này của Lê Thần Vũ, đã khiến rất nhiều người tin tưởng anh ta hoàn toàn có tư cách tiếp quản công việc của Lê Hồng.
Tâm cơ của Lê Thần Vũ càng ngày càng u ám, khiến người ta căn bản không nhìn rõ anh ta.
“Bảo thạch hai màu cũng đã mở ra rồi, trận đấu này còn cần tiếp tục sao?” Một giám khảo lẩm bẩm nói.
Giám khảo thận trọng cầm khối nguyên thạch hai màu lên, trong lòng run rẩy, sau khi đặt xuống, một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại, sau khi hít sâu một hơi, nói: “Tiếp tục đánh giá đi.”
Nguyên thạch của Hoàng Kim Đồng nhanh chóng được mang đến trước mặt từng giám khảo, khi các giám khảo nhìn thấy nguyên thạch của Hoàng Kim Đồng, gương mặt lần lượt xuất hiện vẻ thất vọng.
Hoàng Kim Đồng cũng coi là nhân vật thành danh đã lâu, đã từng là mưa làm gió trong giới đổ thạch, nhưng lần này, bọn họ nhìn thấy nguyên thạch của Hoàng Kim Đồng chỉ là 2 khối ngọc hiếm rất bình thường, hoàn toàn không chói sáng như của Song Tử Thần và Trương Bảo Thành, khiến bọn họ không khỏi thất vọng.
Mà Trần Xuân Độ bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được mọi việc sẽ diễn ra thế này, không hề ngạc nhiên, vì liên thủ với Trương Bảo Thành loại bỏ Song Tử Thần, Hoàng Kim Đồng đưa mấy khối nguyên thạch có hi vọng nhất có giá trị cho Trương Bảo Thành, nên tất nhiên những khối còn lại không có giá trị gì.
Nếu như Song Tử Thần không mở ra nguyên thạch hai màu thì có lẽ Hoàng Kim Đồng còn có chút hi vọng, nhưng khi Hoàng Kim Đồng nhìn thấy Song Tử Thần mở ra nguyên thạch hai màu, cả người Hoàng Kim Đồng đều lay động, suýt nữa ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Từ khoảnh khắc đó trở đi, trong lòng Hoàng Kim Đồng đã hiểu rõ, ông ta biết rõ, e là bản thân mới là người đứng hạng chót đó.
“Liên thủ nhằm vào tôi? Ha ha.” Cách đó không xa, hai vị lão giả đứng đó, nhìn thấy mấy khối nguyên thạch của Hoàng Kim Đồng, ánh mắt trào phúng, lời của Song Tử Thần truyền đến tai Hoàng Kim Đồng, nghe ra hết sức châm chọc.
Hoàng Kim Đồng cắn chặt răng, hai tay nắm thành quyền, yên lặng nhẫn nhịn tiếp nhận châm chọc vô tình của Song Tử Thần.
Trên khán đài, rất nhiều người nghe thấy âm thanh châm chọc trong loa phóng thanh, cũng thầm thở dài một tiếng, cảm thấy không đáng cho Hoàng Kim Đồng.
“Đấu với tôi…” Trong khu vực VIP, nhìn thấy cảnh này Lê Thần Vũ lắc đầu, hai mắt sâu thẳm, khi nhìn về phía Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, hai mắt anh ta mới hiện lên vẻ châm chọc.
Song Tử Thần là do Lê Hồng tự mình mời xuống núi, đã từng là thần thoại bất bại giới đổ thạch, Song Tử Thần nào có dễ đối phó như vậy.
Mới đầu Lê Thần Vũ không biết lai lịch Song Tử Thần, đến tận sau khi anh ta bổ sung tri thức, mới hiểu rõ, Lê Hồng đã dốc hết tâm sức trải đường cho mình, có Song Tử Thần ở đây, đừng nói là Chung Cực Tam Đao, e là toàn bộ giới đổ thạch không có ai có thể vượt qua
Chương 582
Huống hồ Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng liên thủ, Song Tử Thần quan tâm sao? Song Tử Thần chỉ tức giận mình lại bị hai người bọn họ kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà thôi.
Nhìn đến đây, Lê Thần Vũ cảm thấy hoàn toàn yên lòng, chậm rãi quay người, quay về chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Ngay khi Lê Thần Vũ vừa ngồi xuống, trên khán đài chợt phát ra tiếng hô kinh ngạc làm rung động toàn trường.
“Chuyện gì thế?” Lê Thần Vũ thầm giật mình, nhìn về phía đàn em bên cạnh.
Tên đàn em mờ mịt lắc đầu, anh ta cũng không biết.
Lê Thần Vũ quay đầu, nhìn về màn hình lớn bên cạnh, sắc mặt đột nhiên cứng lại.
Lần đầu tiên cậu chủ nhà họ Lê sắc mặt cứng đờ.
“Xoảng!” Lê Thần Vũ khẽ buông tay, ly rượu vang trong tay chợt rơi xuống đất, rượu văng khắp nơi.
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm màn hình lớn, chỉ thấy trên màn hình lớn, giám khảo Cảnh đang chăm chú quan sát một khối nguyên thạch trong đó, hô hấp dồn dập nặng nề.
“Sao có thể như vậy?” Giám khảo Cảnh thì thào mở miệng, Chung Cực Tam Đao lần này khiến ông ta chấn động quá mạnh, gần như sắp phá vỡ nhận biết nửa đời trước của ông ta.
Ba ánh sáng từ trong vết cắt khối nguyên thạch phát ra, ba ánh sáng này cực kỳ yếu ớt, nếu không nhìn kỹ rất dễ bỏ qua, nhưng đây đúng là bảo thạch ba màu hàng thật giá thật.
Nguyên thạch hai màu đã rất hiếm có, nhưng bây giờ lại xuất hiện nguyên thạch ba màu, điều này làm sao có thể khiến ông ta không kinh hãi.
Sắc mặt giám khảo Cảnh trắng bệch cứng ngắc, mà cằm các giám khảo còn lại cũng sắp rơi xuống đất rồi, nguyên thạch ba màu… đây lại là nguyên thạch ba màu, cái này hoàn toàn phá vỡ nhận biết của bọn họ.
Ba ánh sáng kia được camera phóng đại hiện ra hết sức rõ ràng, các khán giả trên khán đài đều nhìn rõ ràng.
Ầm!
Phía dưới đài giám khảo, sắc mặt Song Tử Thần đột ngột thay đổi, hai vị lão giả nhìn chằm chằm nguyên thạch ba màu, vẻ mặt kinh hãi như là gặp ma.
“Sao có thể như vậy…” Hai lão giả không hề nghĩ tới, lần này, thế mà lại có nguyên thạch ba màu xuất thế, khiến trong lòng bọn họ chấn động mạnh.
“Đây là… ba màu phải không?” Một vị giám khảo lưỡng lự mở miệng nói.
“Rõ ràng độ tinh khiết của nguyên thạch ba màu này không cao như khối nguyên thạch hai màu kia, dù nó là nguyên thạch ba màu, nhưng giá trị của nó chắc là còn không bằng khối nguyên thạch hai màu.” Lại có một vị giám khảo khác chợt mở miệng nói ra.
“Dù độ tinh khiết của nó có thấp nữa, thì cũng là ba màu hàng thật giá thật, hoàn toàn khác biệt về chất với hai màu.” Trần Xuân Độ đột ngột mở miệng nói.
Nhất thời, ban giám khảo không ngừng tranh luận, ầm ĩ một lúc lâu, giám khảo Cảnh bỗng mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn khối nguyên thạch ba màu, nói: “Độ hiếm của nguyên thạch ba màu vượt xa nguyên thạch hai màu…”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy đã đại biểu cho quan điểm của giám khảo Cảnh, khiến các giám khảo nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Mấy chục năm trước, không hề có khối thần liệu quý hiếm nào xuất hiện trong giới đổ thạch, Chung Cực Tam Đao lần này, lần đầu tiên xuất hiện rất nhiều, Song Tử Thần, Trương Bảo Thành, Hoàng Kim Đồng…
các Thái Sơn, Bắc Đẩu của giới đổ thạch đều tập trung ở đây, điều này đã đủ trở thành tin tức hàng đầu của Yên Kinh, chấn động toàn bộ Yên Kinh.
Giám khảo Cảnh ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Kim Đồng một chút, chính ông ta cũng không nghĩ tới, Hoàng Kim Đồng, lại có thể mở ra nguyên thạch ba màu.
“Ba màu…” Song Tử Thần vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt của bọn họ chợt trở nên hết sức khó coi.
Trong khu ghế VIP, Lê Thần Vũ không hề căng thẳng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm sàn thi đấu, nguyên thạch ba màu xuất hiện, khiến đôi mắt anh ta ánh lên đầy hàm ý, lúc này, anh ta rất không hài lòng về cuộc thi đấu.
“Tại sao có thể như vậy?” Lê Thần Vũ mơ hồ có một dự cảm bất an, các biến số này đột ngột xuất hiện, nằm ngoài dự liệu của anh ta, tình thế đang phát triển theo hướng anh ta không thể khống chế được…
“Chúc mừng chúc mừng.” Phía dưới chỗ giám khảo, Hoàng Kim Đồng thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế, ngay cả bản thân ông ta trước đó cũng không hề có phát hiện trong các nguyên thạch lại có một khối nguyên thạch ba màu.
Chương 583
Hoàng Kim Đồng khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Bảo Thành, lo lắng nói: “Hiện tại chỉ còn lại mình ông.”
Trương Bảo Thành vẻ mặt trầm xuống, tấy nhiên ông ta hiểu ý của Hoàng Kim Đồng, hiện tại, chỉ còn lại ông ta vẫn là ẩn số.
Trương Bảo Thành nhìn về phía ban giám khảo, lúc này, giám khảo Cảnh đang đứng ở ghế giám khảo, ánh mắt vừa vặn nhìn về phía ông ta.
Ánh mắt hai người va chạm trên không trung, nhiệt độ không khí bỗng tăng lên mấy phần.
Trong lòng Trương Bảo Thành run lên, vừa nãy rõ ràng ông ta cảm nhận được ánh mắt của giám khảo Cảnh nhìn mình đầy châm chọc và trào phúng.
Mình, rốt cục vẫn bại trong tay ông ta.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế giám khảo, hai chân thoải mái đặt trên bàn giám khảo, anh không khỏi gãi đầu một cái, cuối cùng không nhịn được nói: “Các người đã kết thúc việc mắt to mắt nhỏ nhìn nhau được chưa?”
Các giám khảo khác lặng lẽ liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong các giám khảo này, chỉ sợ cũng chỉ có tên này giả thần giả quỷ, cả người mặc đồ đen dám ăn nói phách lối như vậy.
Trên người anh không hề có khí chất và sự uy nghiêm của giám khảo nên có, mà lại giống như một tên lưu manh vô lại.
Giám khảo lạnh lùng lừ mắt với Trần Xuân Độ, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dừng trên ba khối nguyên thạch để trên bàn, nói: “Các vị bắt đầu đánh giá đi.”
Từng khối nguyên thạch nhanh chóng lần lượt được các giám khảo truyền tay nhau xem xét, các giám khảo vẻ mặt nghiêm túc, dù trước kia các giám khảo này có khúc mắc với Trương Bảo Thành, nhưng khi nhìn đến khối nguyên thạch thứ ba, cau mày, dường như đang chăm chú suy nghĩ.
Khối nguyên thạch thứ ba đến tay giám khảo Cảnh, ông ta cầm lấy nó, vừa nhìn thấy khối nguyên thạch này ông ta lập tức cảm thấy căng thẳng.
Khối nguyên thạch này nằm trong tay giám khảo Cảnh hồi lâu, mà ông ta vẫn không đặt nó xuống.
Lúc lâu sau, ông ta đột ngột đặt nguyên thạch này xuống, hờ hững nói: “Tôi tuyên bố, khối nguyên thạch này đã không còn giá trị.”
Vù!
Giám khảo Cảnh vừa dứt lời, lập tức dẫn tới bàn tán xôn xao.
Các giám khảo bên cạnh cũng thi nhau nhìn về phía giám khảo Cảnh, vẻ mặt khó hiểu, bọn họ cũng không hiểu tại sao giám khảo Cam đột ngột quyết định như vậy.
Mà Trương Bảo Thành biến sắc, nhíu mày nhìn về phía giám khảo Cảnh lạnh giọng chất vấn: “Chu Cảnh, tại sao chứ? Tôi không phục.”
Chu Cảnh ngạo nghễ nhìn Trương Bảo Thành, vẻ mặt không đổi, chỉ hờ hững đáp lại nói: “Không có tại sao, tôi nói không còn giá trị, chính là không còn giá trị.”
Chu Cảnh vừa dứt lời, lập tức kéo theo loạt tiếng ồ lớn, trên khán đài, rất nhiều khán giả bắt đầu bàn tán ầm ĩ, không ai biết, rốt cuộc trong lòng Chu Cảnh nghĩ thế nào, trong mắt những người khác, Chu Cảnh đang nhằm vào Trương Bảo Thành một cách lộ liễu.
“Giám khảo Cảnh, như vậy không tốt lắm đâu.” Trên ghế giám khảo, một giám khảo chưa từng liên hệ với Trương Bảo Thành mở miệng nói, tình huống này, khiến ông ta cũng không nhịn được đứng ra, đòi hỏi lời giải thích cho Trương Bảo Thành.
Giám khảo Cảnh quay đầu, lừ mắt với giám khảo một chút, cười lạnh nói: “Không tốt? Hay là ông đến đánh giá một chút?”
Ánh mắt giám khảo kia dừng trên khối nguyên thạch, trong mắt ánh lên vẻ đã hiểu, ông ta há hốc miệng, cuối cùng không nói gì mà lập tức rơi vào trầm mặc.
“Tại sao? Không có một giải thích hợp lý, tôi không phục.” Đúng lúc này, Trương Bảo Thành cau mày bước ra, nói.
Chu Cảnh ngạo nghễ nhìn Trương Bảo Thành, hờ hững mở miệng nói: “Không có giải thích hợp lý, tôi là giám khảo, tôi quyết định.”
Trương Bảo Thành đối mặt với Chu Cảnh, hai ánh mắt vô hình va chạm trên không trung, nhiệt độ không khí dường như hạ xuống mấy độ.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, lúc lâu sau, một âm thanh vang lên, phá vỡ yên tĩnh tạm thời này: “Rất đơn giản, bởi vì ông ta cũng không nhìn thấu khối nguyên thạch này.”
Ầm!
Từng ánh mắt lập tức đổ dồn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy góc ban giám khảo, có một bóng dáng chậm rãi đứng lên, khi các khán giả chú ý tới anh, ánh mắt trầm xuống.
Chương 584
Người này, không phải ai khác, chính là Trần Xuân Độ, trong mắt hầu hết những người ở đây thì đây là giám khảo áo đen giả thần giả quỷ.
Chẳng ai ngờ rằng, lúc này, lại là giám khảo áo đen này đứng ra.
Chu Cảnh nhìn về phía Trần Xuân Độ, không khỏi thầm giật mình, trong lòng có một loại dự cảm bất an đang không ngừng tràn ngập, sinh sôi.
“Nơi này không liên quan đến cậu.” Chu Cảnh lừ Trần Xuân Độ một chút, không nhịn được lạnh lùng nói.
“Tôi là giám khảo mà hiệp hội đổ thạch thuê mời riêng, tôi cũng có quyền ngang ông, ông không có tư cách ra lệnh cho tôi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, dưới cái nhìn mọi người, Trần Xuân Độ đi về phía khối nguyên thạch đó, một tay cầm khối nguyên thạch lên, lắc lắc trong tay, dường như hoàn toàn không để mắt đến đây là một khối nguyên thạch giá trị liên thành lấy ra từ bảo khố của hiệp hội đổ thạch.
“Cậu muốn làm gì?” Chu Cảnh nhìn Trần Xuân Độ, không khỏi có dự cảm không tốt, khiến tim ông ta đập thình thịch cuồng loạn, lo lắng bất an.
Ông ta không biết Trần Xuân Độ này có gì đáng sợ, nhưng không biết tại sao, ông ta mơ hồ có cảm giác kiêng dè với anh.
Trần Xuân Độ không để ý đến ông ta, anh vẫn luôn cúi đầu, chăm chú quan sát khối nguyên thạch kia.
Trần Xuân Độ khẽ vuốt ve đường vân phía trên nguyên thạch, không giống với nguyên thạch khác, đường vân phía trên khối nguyên thạch này đậm và chằng chịt, còn có vẻ cổ kính khó tả, tất cả đều hình thành tự nhiên, dường như là tay nghề điêu luyện tự nhiên, tác phẩm nghệ thuật này được sáng tạo ra mà không cần trải qua rèn luyện.
Hai mắt Trần Xuân Độ híp lại, nhìn về phía khối nguyên thạch này, rốt cuộc bình tĩnh luôn duy trì nơi đáy mắt từ khi cuộc thi bắt đầu đã thu lại, thay vào đó là vẻ sâu thẳm và nghiêm nghị.
Nếu Trương Bảo Thành có thể phát giác được sự thay đổi của Trần Xuân Độ thời điểm này, ông ta chắc chắn sẽ không thể hiểu được, dù đây là một khối ngọc cực phẩm, nhưng cũng không cần khiến Trần Xuân Độ đối xử trịnh trọng như vậy, phải biết, kể cả viên sao lửa mặt trời trước đó cũng không khiến Trần Xuân Độ như lâm đại địch như thế.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Cuối cùng, Chu Cảnh bên cạnh không nhịn được nữa nghiêm nghị quát: “Cậu còn quấy rối trật tự trận đấu nữa, tôi có thể cho người đuổi cậu khỏi nơi này ngay lập tức.”
“Ông có tư cách này sao? Người có tư cách này, hiện vẫn ngồi ở trong văn phòng đấy.” Trần Xuân Độ liếc nhìn Chu Cảnh, lạnh giọng đáp lại.
“Cậu…” Sắc mặt Chu Cảnh cứng lại, một câu của Trần Xuân Độ đã khiến ông ta á khẩu, đúng là ông ta không có tư cách, chỉ có hội trưởng hiệp hội đổ thạch mới có tư cách, nhưng sao tên này biết được?
Mà dưới ghế giám khảo, nghe hai người tranh chấp, sắc mặt Trương Bảo Thành trầm xuống, ông ta nhìn về phía Trần Xuân Độ, vẻ mặt càng trở nên nghi hoặc, ông ta càng ngày càng tò mò về thân phận của Trần Xuân Độ.
Giám khảo mặc áo đen được mời riêng này đúng là quá thần bí, Trương Bảo Thành thấy hình như không có gì mà anh không biết, ngay cả quy tắc mà giám khảo còn không biết anh cũng biết.
Rốt cuộc anh ta là ai? Trương Bảo Thành thầm quyết tâm, sau khi cuộc thi kết thúc, mình nhất định phải đi hỏi thăm rõ ràng, dù có phải tra, cũng phải tra ra một manh mối.
Chu Cảnh nhìn Trần Xuân Độ, giận quá hóa cười, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: “Cậu cầm khối nguyên thạch này lâu như vậy, chắc là cậu có thể đánh giá được giá trị của nó?”
“Tại sao không thể?” Trần Xuân Độ hỏi lại, vẻ mặt Chu Cảnh lạnh lùng: “Vậy cậu hãy nói thử xem, cuối cùng nó là cái gì?”
Trần Xuân Độ cúi đầu, nhếch miệng cười một cách quỷ dị… rồi anh đột ngột động một cái.
Một mũi nhọn màu đen xuất hiện ở trong tay anh, mũi nhọn đen đó lập tức bắt đầu bổ chém, khối nguyên thạch cứng rắn, bị mũi nhọn đen gọt như gọt vỏ táo, da đá rớt xuống tạo thành âm thanh lộp bộp.
Thủ pháp này của Trần Xuân Độ khiến ban giám khảo và hai vị lão giả Song Tử Thần nhìn thấy đều vẻ mặt càng thêm nghiêm lại.
Hai vị này lão giả cũng không tỏ vẻ quá bất ngờ, chẳng qua khi trông thấy Trần Xuân Độ thành thạo như thế, trong mắt bọn họ ánh lên ánh sáng kỳ lạ.
“Mọi người nhìn xem!”
Trên khán đài, khi Lê Kim Huyên đang toát mồ hôi vì Trương Bảo Thành, chợt có khán giả ánh mắt sắc bén chỉ màn hình lớn.
Chương 585
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều bị chuyển đến tay Trần Xuân Độ, chỉ thấy trong tay anh có một vệt sáng mơ hồ xuyên từ khe hở mà ra, mà tốc độ mũi nhọn đen trong tay Trần Xuân Độ càng lúc càng nhanh, sau đó, thậm chí hóa thành từng tàn ảnh.
“Trời ạ!”
Trên khán đài, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, vô số khán giả ngạc nhiên hô lên kinh ngạc, trong lòng không khỏi run rẩy, bọn họ có một loại dự cảm, trước đó xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này còn là sao lửa mặt trời.
Tốc độ tay của Trần Xuân Độ càng lúc càng nhanh, Chu Cảnh và giám khảo khác không nhìn rõ dao găm Long Nha trong tay Trần Xuân Độ, chỉ có thể nhìn thấy từng vệt tàn ảnh, điều này đã vượt quá giới hạn cao nhất của nhân loại.
“Sao có thể như vậy?” Chu Cảnh trừng mắt nhìn tốc độ tay của Trần Xuân Độ, trong lòng rung động, ông ta không thể nào tiếp thu được. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người có tốc độ tay nhanh như thế.
“Rốt cuộc anh ta là ai?” Trong khu khách VIP, Lê Thần Vũ bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, tự mở miệng nói, không ai có thể thông qua vẻ mặt u ám của anh ta mà nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng anh ta.
Góc khu VIP nào đó, Kinh đang chơi đồng hồ Rolex trị giá ngàn vạn trong tay, động tác của anh ta đột ngột dừng lại, nhìn về phía màn hình lớn, nhếch miệng nở nụ cười đầy hàm ý…
Mà lúc này, màn biểu diễn của Trần Xuân Độ đã khiến khán đài trở nên nhốn nháo Tốc độ tay của Trần Xuân Độ khiến người bình thường không thể hình dung được.
Mà ánh sáng phát ra từ tay Trần Xuân Độ càng ngày càng chói lọi, thậm chí nơi ánh sáng xuyên tới cũng trở nên cực kì chói mắt.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Xuân Độ chợt buông dao găm Long Nha trong tay xuống, sau khi cất dao đi, anh cẩn thận ngắm nghía khối ngọc trước mặt.
Sau khi được Trần Xuân Độ gọt đi da đá, khối ngọc này đã hoàn hiện ra ánh sáng màu sắc vốn có của nó.
Đây là một khối kim loại màu bạc, không giống với chất ngọc giấu trong nguyên thạch khác, khối kim loại này nhìn hoàn toàn khác các khối kim loại bình thường.
Khi ánh mặt trời chiếu vào phía trên, khối kim loại màu bạc này chiết xạ ra ánh sáng màu bạc sáng lóa vô tận, giống như một ngôi sao màu bạc, hình thành tự nhiên, đây gần như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
“Trời ạ!” Từng giám khảo đã hoàn toàn bị thu hút, bọn họ nhìn chằm chằm ngôi sao màu bạc này, trong lòng không khỏi rung động.
Không chỉ như thế, ánh nắng mãnh liệt hơn, ánh sáng khúc xạ từ ngôi sao màu bạc này càng vô cùng lóa mắt, thậm chí trên khán đài, rất nhiều khán giả bị chói mắt, không khỏi che mắt.
“Cuối cùng là cái gì?” Từng giám khảo thì thào mở miệng, sau khi nhìn thấy ngôi sao màu bạc trong tay Trần Xuân Độ, hô hấp Chu Cảnh cũng trở nên dồn dập.
Sắc mặt Trương Bảo Thành đờ ra, ông ta đã hoàn toàn choáng váng, Chung Cực Tam Đao lần này, mang đến cho ông ta quá nhiều rung động, bản thân ông ta cũng không nghĩ đến, mình lại có thể mở ra kim loại màu bạc thần bí này, ngay cả mình cũng không biết lai lịch của nó.
Cách Trương Bảo Thành không xa, Hoàng Kim Đồng và Song Tử Thần cũng nhìn chằm chằm khối kim loại màu bạc, đôi mắt đỏ bừng cực nóng.
Nhất là Song Tử Thần, sau khi trông thấy khối kim loại màu bạc này, vẻ mặt hai vị lão giả đại biến, tràn ngập kinh hãi.
“Giám khảo Cảnh, không phải ông là người có quyền ở nơi này sao, vậy hỏi ông một chút, đây là cái gì?”
Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Cảnh, vẻ mặt đầy châm chọc, anh chợt một tay cầm khối kim loại màu bạc vứt cho Chu Cảnh.
Chu Cảnh một tay đón được, ông ta cẩn thận dè bưng lấy khối kim loại màu bạc này, cả người không khỏi run rẩy.
Tất nhiên, ông ta không biết đây là cái gì, trước đó khi khối kim loại màu bạc này còn bị phủ bởi da đá thật dày, chỉ có một vết cắt, ông ta đã không đoán được giá trị của nguyên thạch.
Chu Cảnh ngẩng đầu, dữ tợn nhìn chằm chằm vị giám khảo áo đen thần bí được mời riêng này, ông ta âm thầm nghiến răng, gần như rất hận anh.
Sự chú ý của những người ở đây lập tức được chuyển dời lên người anh, mặt Chu Cảnh đỏ lên, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hận không thể chém tên khốn giả thần giả quỷ này thành muôn mảnh.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Chương 586
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Chu Cảnh.
Bọn họ đều đang đợi Chu Cảnh giải thích.
Chu Cảnh cầm khối kim loại màu bạc trong tay, cúi đầu quan sát khối kim loại màu bạc này, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
Thậm chí, tay cầm khối kim loại của ông ta còn đang run rẩy, Chu Cảnh trầm mặc, bởi vì đúng như Trần Xuân Độ nói, ông ta thật không cách nào đánh giá được giá trị khối nguyên thạch này, vì bản thân ông ta cũng không biết đây là vật gì, nên không thể nào đánh giá.
Chu Cảnh nghiến răng, thời gian chầm chậm trôi qua, trên khán đài, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Cảnh càng ngày càng nhiều, rất nhiều khán giả ầm ĩ bàn tán, tại sao Chu Cảnh chậm chạp không nói ra. . .
chẳng lẽ ông ta có điều gì khó nói sao?
Mặt Chu Cảnh đỏ lên, ông ta vắt hết óc, gần như lục tìm tất cả ký ức liên quan đến đổ thạch một lần, nhưng đều không tìm được bất kỳ miêu tả gì liên quan tới khối kim loại thần bí cổ quái này.
Sự thật là, bản thân Chu Cảnh cũng không biết cuối cùng là cái gì.
Lúc lâu sau, Chu Cảnh chợt ngẩng đầu, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông ta bỗng mở miệng nói: “Tôi không biết.”
Trên khán đài lập tức trở nên ầm ĩ, không ai ngờ, Chu Cảnh lại không biết cuối cùng đây là cái gì.
“Không phải ông là người nắm quyền nơi này sao, sao ngay cả bên trong khối nguyên thạch là cái gì mà ông cũng không biết chứ?” Trần Xuân Độ Bình tĩnh nhìn Chu Cảnh, từng câu nói của anh đều mang theo giọng điệu cực kì lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai Chu Cảnh, lại có vẻ rất chói tai.
“Tôi chưa từng nhìn thấy cái gì giống thế này.” Chu Cảnh nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, gằn từng chữ một, e là ông ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ khuất nhục nói ra những lời này như vậy…
nhưng ông ta là người có quyền, một người có quyền nói ra những lời này, chẳng khác nào đang tự vả mặt.
“Chưa từng nhìn thấy sao?” Trần Xuân Độ đầy hàm ý nhìn chằm chằm Chu Cảnh: “Ông thế nhưng là người có quyền nhất trong các giám khảo, ông không biết thì có thể tùy tiện bảo khối nguyên thạch này không còn giá trị sao?” Trần Xuân Độ hờ hững mở miệng.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Chu Cảnh trừng mắt với Trần Xuân Độ, ông ta bị Trần Xuân Độ châm chọc đến không thể nhịn được nữa, lạnh giọng dứt khoát nói: “Vậy cậu biết đây là cái gì sao?”
Trên khán đài, sự chú ý của các khán giả lại đổ dồn vào Trần Xuân Độ, bọn họ cũng không kìm được tò mò, rốt cuộc giám khảo mặc đồ đen thần bí mời riêng này có lai lịch gì, mà lại dám nói chuyện với giám khảo Cảnh như thế, quá phách lối.
“Chẳng lẽ ngay cả bạc chìm ngàn năm mà giám khảo Cảnh cũng chưa từng nghe tới sao?” Trần Xuân Độ liếc nhìn khối kim loại màu bạc kia, bình tĩnh nói.
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, trên khán đài lập tức chìm vào tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, mà sắc mặt Chu Cảnh bỗng đơ ra.
Từ khi nghe được từ “bạc chìm ngàn năm”, sắc mặt ông ta đã lập tức đại biến.
Không chỉ vậy, dưới ghế giám khảo, dù là Trương Bảo Thành, hay là Hoàng Kim Đồng, Song Tử Thần, gương mặt đều có vẻ kinh hãi.
“Bạc chìm ngàn năm? Làm sao có thể! Đây sao có thể là bạc chìm ngàn năm?” Sắc mặt Chu Cảnh đại biến, bất giác lắc đầu quát lên.
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, chỉ lẳng lặng quan sát Chu Cảnh.
“Cậu biết mình đang nói cái gì sao? Cậu biết bạc chìm ngàn năm là cái gì sao, mà dám tùy tiện quy cho khối nguyên thạch này.” Chu Cảnh chợt quát lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Mà dưới ghế giám khảo, nhìn khối kim loại màu bạc kia, Trương Bảo Thành chỉ cảm thấy có chút choáng váng, không biết làm sao, vừa nghe thấy Trần Xuân Độ nói vậy, ông ta lập tức mờ mịt… bạc chìm ngàn năm, nguyên thạch của ông ta, lại có thể mở ra bạc chìm ngàn năm.
Hoàng Kim Đồng nhìn về phía khối kim loại màu bạc, mồm há hốc, sắp biến thành hình chữ “O”, mà hai vị lão giả, sắc mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía khối nguyên thạch, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Bạc chìm ngàn năm là thứ gì?” Các giám khảo còn lại ban giám khảo, có người vẻ mặt mờ mịt, có người vẻ mặt hết sức kinh hãi.
“Đó là một loại kim loại căn bản không tồn tại, sao có thể xuất hiện trong nguyên thạch, sao có thể như vậy?”
“Đây không phải bạc chìm ngàn năm, còn có thể là cái gì?” Trần Xuân Độ cười lạnh một tiếng, bổ sung: “Không chỉ như vậy, độ tinh khiết cùng thể tích của nó vượt xa sao lửa mặt trời trước đó.”
“Tôi không tin, trên thế giới này, trước nay chưa từng ai thực sự nhìn thấy bạc chìm ngàn năm có hình dạng như thế nào, vậy làm sao có thể chứng minh đây chính là bạc chìm ngàn năm?” Sắc mặt Chu Cảnh tái nhợt, nhưng ông ta vẫn nghiêm mặt ngụy biện.