Chương 577
Từ khi hạ lệnh đến khi ra tay chưa quá năm phút, mà hiệp hội đổ thạch hoàn toàn không biết việc này, dường như toàn bộ hiệp hội đổ thạch đã bị Lê Thần Vũ thâu tóm, anh ta chính là thần ở đây.
Lê Thần Vũ chậm rãi nhấp một ngụm Château – Lafite – Rothschild, mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập mũi miệng của anh ta, anh ta từ từ quay người, trở về chỗ ngồi, dường như mọi việc không hề liên quan đến mình…
“Pằng!”
Ngay khi anh ta ngồi xuống, trên chỗ cao của khán đài, đầu ngắm của súng bắn tỉa lóe lên một cái, một ngọn lửa bỗng xé rách hư không, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Trên ghế giám khảo, Trần Xuân Độ nhíu chặt mày, trong lòng anh luôn có dự cảm không lành, chẳng biết tại sao, anh bỗng cảm thấy bắt đầu lo lắng bất an, mà anh không hề rõ nguyên nhân.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Trần Xuân Độ cuồng loạn, ánh mắt anh nhìn về phía sàn thi đấu, nhưng không hề phát hiện ra chỗ không hợp lý.
Trên sàn thi đấu, cuộc thi đấu vẫn đang được tiến hành như thường lệ, Trần Xuân Độ không nhìn ra.
Rốt cuộc là cái gì khiến mình cảm thấy bất an như thế?
Trần Xuân Độ cau mày, một âm thanh bỗng xé rách không khí quanh quẩn trên sàn thi đấu, khiến Trần Xuân Độ trở nên căng thẳng.
Một ngọn lửa bùng lên, xé nát không khí, bắn mạnh về phía Trương Hàn Công.
Lúc này Trương Hàn Công đang chuẩn bị trao đổi nguyên thạch với Hoàng Kim Đồng, trên không trung một ánh lửa chợt lóe, ngay sau đó, cơ thể Trương Hàn Công run lên, hai mắt trợn trừng.
Con ngươi Trần Xuân Độ co rụt lại, anh nhìn chằm chằm Trương Hàn Công, gần như cùng lúc Trương Hàn Công trúng đạn, anh lập tức lao ra như mũi tên.
“Bụp!”
Một tiếng trúng đạn rất nhỏ vang lên sau lưng, sắc mặt Trương Hàn Công trở nên ngây dại, Hoàng Kim Đồng thấy vẻ mặt Trương Hàn Công thay đổi, cảm thấy nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng.
Trương Hàn Công đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, mọi người có mặt đều xôn xao, vô số khán giả đứng lên, trên khán đài, hầu hết mọi người không thể bình tĩnh được nữa, đều trở nên hết sức bối rối.
Mà sau khi Trương Hàn Công ngã ầm xuống đất, bóng dáng trên đài cao cười gằn, tháo súng, chuẩn bị rời đi…
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giám khảo Cảnh lấy lại bình tĩnh trước tiên, nghiêm nghị quát, cùng mấy vị giám khảo xông ra ngoài.
Khi các nhân viên công tác và ban giám khảo vọt tới bên cạnh Trương Hàn Công, thì Trần Xuân Độ đã ngồi xổm bên cạnh anh ta, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giám khảo Cảnh nhìn Trương Hàn Công ngã trên mặt đất, giờ đây mắt anh ta vẫn trợn trừng, đã không còn hơi thở, anh ta là chết không nhắm mắt, trên vạt áo còn dính máu tươi.
“Đã tắt thở rồi.” Giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng trong đó lại mang theo phẫn nộ khó đè nén.
Sau khi nhìn thấy vũng máu dưới người Trương Hàn Công, mấy nhân viên công tác lật Trương Hàn Công lại, chỉ thấy phía sau lưng Trương Hàn Công có một miệng vết thương không nhỏ, sau khi nhìn thấy miệng vết thương kia và phương hướng Trương Hàn Công ngã xuống đất, Trần Xuân Độ đột ngột đứng dậy, nhìn về một hướng.
Ở hướng đó, tên sát thủ đã tháo xong súng, thu lại, Trần Xuân Độ chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi.
“Chết rồi?” Giám khảo Chu thầm run lên, các giám khảo còn lại không khỏi xôn xao.
Gϊếŧ người ở Chung Cực Tam Đao chắc chắn là một sự kiện chấn động Yên Kinh.
Trên khán đài, Lê Thần Vũ nhìn Trương Hàn Công bị đoàn người vây lấy trên sàn thi đấu, nhếch miệng cười, quay đầu nói với một đàn em: “Đi báo tin cho cảnh sát Yên Kinh, bảo bọn họ đừng tham gia xử lý việc này, cứ nói tôi tiếp quản rồi.”
“Vâng.”
“Là ai làm?” Sắc mặt giám khảo Cảnh hơi tái nhợt, trên Chung Cực Tam Đao xảy ra tử vong, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí nếu có người có ý xấu, rất có thể sẽ lợi dụng, hất nước bẩn lên người mình.
“Không biết.” Các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều khó mà bình tĩnh được.
Trần Xuân Độ chợt nhìn về phía Lê Thần Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng mà người khác khó nhận ra.
“Nói không chừng là cậu ta làm, phản ứng của cậu ta nhanh hơn bất kỳ ai trong chúng ta, rất có thể cậu ta đã biết nội tình.” Một vị giám khảo chợt nhìn về phía Trần Xuân Độ, chỉ trích anh.
Chương 578
Trần Xuân Độ lặng lẽ liếc ông ta một cái, rồi không thèm để ý tới ông ta, nói với nhân viên công tác bên cạnh: “Trước tiên khiêng thi thể xuống đi, dọn dẹp hiện trường, tiếp tục thi đấu.”
“Cậu đang định phá hư hiện trường sao?” Giám khảo Cảnh đột nhiên quát.
“Chẳng lẽ Chung Cực Tam Đao cứ như vậy kết thúc? Đây rõ ràng là do kẻ có ý đồ xấu gây nên, muốn phá hỏng việc tiến hành Chung Cực Tam Đao.” Dứt lời, Trần Xuân Độ vô tình hay cố ý nhìn về phía Lê Thần Vũ.
Giám khảo Cảnh do dự một lúc, đột nhiên, một nhân viên công tác sát lại gần giám khảo Cảnh, ghé tai thấp giọng nói vài câu, mới khiến giám khảo Cảnh đồng ý, phân phó một nhân viên công tác: “Bảo người chủ trì tùy tiện giải thích ứng phó một chút, sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, tiếp tục tiến hành.”
Sau khi mấy người Trần Xuân Độ trở về khán đài, Trương Bảo Thành đứng cách đó không xa, nhìn về phía Trương Hàn Công, lạnh cả người.
Người khác không biết, nhưng tất nhiên Trương Bảo Thành biết rất rõ, Trương Hàn Công chỉ là một hạt giống, không quen biết ai, người khác không cần cố ý ám sát anh ta, mà người duy nhất Trương Hàn Công đắc tội, chính là Song Tử Thần vừa nãy.
Trương Bảo Thành cố kìm chế run rẩy trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Song Tử Thần, chỉ thấy hai vị lão giả đó hết sức bình tĩnh đứng đó, sau khi phát hiện ánh mắt Trương Bảo Thành, ánh mắt hai vị lão giả trở nên đầy hàm ý, vừa có vẻ dữ tợn lại vô cùng vui vẻ, lại liên tưởng đến trước đó Song Tử Thần dễ dàng buông tha, Trương Bảo Thành không khỏi thầm run rẩy.
Bán kết lập tức biến thành cuộc đấu của ba người.
Người duy nhất Trương Bảo Thành có thể hợp tác chính là Hoàng Kim Đồng.
Các nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường với hiệu suất rất cao, người chủ trì lên sân khấu, giải thích một hồi, sau khi trấn an người xem, tiếp tục tiến hành thi đấu như thường lệ.
Nhưng mà, Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, ông ta đã không còn dám giao dịch với bất kỳ ai, sợ lát nữa người ngã xuống lại chính là mình.
Thân là hội trưởng hiệp hội đổ thạch, bản thân ông ta cũng không nghĩ tới, trên cuộc thi đấu của hiệp hội đổ thạch lại có thể xuất hiện tình huống sát thủ ám sát.
Bên tai Trương Bảo Thành chợt có một âm thanh vang lên: “Hội trưởng Trương, không biết ông có định trao đổi nguyên thạch trong tay hay không.”
Sắc mặt Trương Bảo Thành trầm xuống, đột ngột quay đầu, nhìn về phía một vị trung niên đứng trước mặt mình, tướng mạo người này hết sức phổ thông, nhưng trong con ngươi lại ẩn chứa ánh sáng kì lạ, giới đổ thạch luôn truyền tụng đôi mắt này của ông ta có thể nhìn thấu kết cấu bên trong bất kỳ nguyên thạch nào, cho nên được xưng là Hoàng Kim Đồng.
Nhưng thân là hội trưởng, Trương Bảo Thành biết rõ, đó chỉ là tin đồn dân gian, trên thực tế, Hoàng Kim Đồng cũng đã thua trận không ít, thế gian này, nào có công năng đặc biệt nào.
Trương Bảo Thành quay đầu, nhìn Hoàng Kim Đồng xuất hiện trước mặt mình, lại nhìn thấy Song Tử Thần đứng cách đó không xa, vừa nhìn hai người bọn họ, vừa lưỡng lự nói: “Ông không sợ chết à?”
Hoàng Kim Đồng cười lạnh một tiếng: “Sợ? Tại sao tôi phải sợ? Tôi sớm đã là người chôn nửa người dưới mồ rồi, chết chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.” Hoàng Kim Đồng chỉ chỉ vào mắt của mình: “Mọi người đều tưởng tôi trời sinh có mắt thần, nhưng đây chỉ là một loại bệnh…”
Đôi mắt Hoàng Kim Đồng ánh lên vẻ thống khổ, ông ta tiến tới trước mặt Trương Bảo Thành, nói nhỏ: “Hội trưởng Trương, nếu như chúng ta có thể hợp lực phá thần thoại bất bại trong truyền thuyết, cho dù chết cũng xứng đáng…”
Sau khi biết suy nghĩ trong lòng Hoàng Kim Đồng, Trương Bảo Thành bỗng khẽ giật mình, ông ta nhìn về phía Hoàng Kim Đồng, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Ông ta chẳng thể nghĩ tới, Hoàng Kim Đồng lại muốn hợp tác với mình.
Mục đích của Hoàng Kim Đồng rất đơn giản, chỉ vì đánh bại Song Tử Thần.
“Ban đầu tôi không hề muốn làm như vậy, nhưng vừa rồi sau khi nhìn thấy tên kia chết mới hiểu được, nếu chuyện này thật do Song Tử Thần làm, vậy ông ta quá ngang ngược rồi, tôi không thể để loại người này, cứ như vậy trở thành thần thoại bất bại của giới đổ thạch.” Hoàng Kim Đồng thấp giọng nói: “Điều này sẽ trở thành sỉ nhục của giới đổ thạch, thậm chí trở thành trò cười của giới đổ thạch, tất nhiên tôi không thể ngồi mà chờ chết.”
Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, đáy mắt ẩn chứa vẻ phức tạp, ông ta không hề nghĩ tới, Hoàng Kim Đồng lại nói ra những lời như vậy, lại có giác ngộ như vậy.
“Thân là nhân vật công chúng của giới đổ thạch, tất nhiên tôi có nghĩa vụ thanh lý những kẻ bại hoại của giới đổ thạch.” Nhận ra ánh mắt khác thường của Trương Bảo Thành, Hoàng Kim Đồng đành giải thích.
Trương Bảo Thành khẽ gật đầu, Trương Hàn Công chết quá kỳ lạ, vừa trao đổi với anh ta xong thì nhận được sự uy hϊếp của Song Tử Thần, rồi lập tức bị ám sát, tất cả những điều này đều có vẻ rất kỳ quặc.
“Ông thật không sợ chết hả?” Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, vẻ mặt hơi do dự.
Chương 579
“Tôi nói chuyện với ông, e là cũng đã vào sổ đen của Song Tử Thần rồi, như vậy, dù sao cũng sẽ chết, không bằng chết một cách có ý nghĩa hơn.” Ánh mắt Hoàng Kim Đồng đầy vẻ quả quyết: “Đại khai sát giới ở Chung Cực Tam Đao, Song Tử Thần đánh mất nhân tính, đây là điều xưa này chưa từng thấy, ông ta đã coi thường pháp luật.”
“Ông định làm gì?” Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, hỏi.
“Rất đơn giản, khối nguyên thạch này là khối có giá trị nhất trong ba khối của tôi, nếu ngay cả tôi mà Song Tử Thần cũng dám gϊếŧ, chỉ cần cảnh sát không ngu thì đều có thể đánh hơi được âm mưu từ đó.”
Hoàng Kim Đồng nói: “Cứ như vậy, ông ta sẽ rất khó thoát khỏi hiềm nghi.”
Trương Bảo Thành khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ, Hoàng Kim Đồng tiếp tục nói: “Một hạt giống như Trương Hàn Công chết có lẽ không có gì lớn, hiệp hội đổ thạch có thể áp xuống, nhưng địa vị hai người chúng ta hoàn toàn khác Trương Hàn Công, nếu tôi thật bị hại chết thì toàn bộ giới đổ thạch cũng sẽ không buông tha Song Tử Thần.”
Trương Bảo Thành nhìn Hoàng Kim Đồng, vẻ mặt ông ta thành khẩn, giọng điệu thành thật, khiến Trương Bảo Thành rất khó sinh lòng hoài nghi.
Dù như vậy, dù Trương Bảo Thành tin Hoàng Kim Đồng, nhưng trong lòng ông ta vẫn cảnh giác, biết người biết mặt không biết lòng, Hoàng Kim Đồng nói thật dễ nghe, Trương Bảo Thành căn bản không biết có phải Hoàng Kim Đồng đang lừa gạt hay gài bẫy mình hay không?
Trương Bảo Thành đối mặt Hoàng Kim Đồng, bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Trương Bảo Thành quay đầu, khi nhìn thấy Song Tử Thần từ xa đi tới, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, một tay cầm lấy khối nguyên thạch từ trong tay Hoàng Kim Đồng, sau đó đưa khối nguyên thạch cho rằng giá trị nhỏ nhất cho Hoàng Kim Đồng.
Mà lúc này, Song Tử Thần, cũng chính là hai vị lão giả kia đã đến gần, ông ta tận mắt chứng kiến giao dịch giữa Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, Song Tử Thần lạnh lùng nhìn Hoàng Kim Đồng, đồng thời mở miệng, giọng điệu lạnh lùng uy nghiêm: “Tôi đã cảnh cáo cậu, không được hợp tác với cậu ta.”
“Hợp tác với ai là tự do của tôi, ông không có tư cách, quyền hành quản chuyện của tôi.” Hoàng Kim Đồng hừ lạnh một tiếng, đáp lại.
Hoàng Kim Đồng vừa dứt lời, sắc mặt Song Tử Thần chợt trầm xuống.
Sau khi suy nghĩ một lát, Song Tử Thần mới từ từ gật đầu, nhìn lướt qua Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, liên thanh nói: “Tốt, rất tốt, các cậu giỏi lắm…”
Trong giọng nói hai vị lão giả, đè nén tức giận và hàn ý ngập trời, rõ ràng, bọn họ đã bị hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hoàng Kim Đồng chọc giận triệt để.
Khiêu chiến chúng ta… Vậy chúng ta chờ xem, hai người, lần nữa chứng kiến giới đổ thạch bị phá vỡ.”
Dứt lời, hai vị lão giả thong thả quay người rời đi, áp lực mơ hồ dần dần biến mất, khiến trong lòng Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng bớt run rẩy một chút.
Song Tử Thần đi đến cách đó không xa, Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành đã hoàn toàn cắt đứt cơ hội trao đổi nguyên thạch của ông ta, đây gần như là gậy ông đập lưng ông.
Trước đó, Song Tử Thần nhằm vào Trương Bảo Thành như thế nào, hiện đã báo ứng trên người ông ta như thế đó.
Hai lão giả bắt đầu cắt nguyên thạch, mà Hoàng Kim Đồng cũng nói: “Thời gian không còn nhiều, chỉ mong hai người chúng ta hợp lực, có thể loại bỏ ông ta.”
Dứt lời, Hoàng Kim Đồng lập tức đi tới trước máy cắt kim loại, cũng đặt nguyên thạch của mình trên máy cắt kim loại, chuẩn bị mở nguyên thạch ra.
Nghe Hoàng Kim Đồng nói vậy, Trương Bảo Thành liếc nhìn đồng hồ, cũng lập tức hành động, mở tung từng nguyên thạch ra.
Thời gian trôi rất nhanh, trên khán đài, sau khi chứng kiến Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng liên thủ đối phó Song Tử Thần, rất nhiều quần chúng đang bàn tán ầm ĩ.
Không ai ngờ cục diện này sẽ diễn ra, dù là giám khảo cũng không thể đoán trước được điều này.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Chung Cực Tam Đao hai thí sinh liên thủ, hơn nữa còn xuất hiện trong vòng bán kết.
Hoàng Kim Đồng lập tức nhận được rất nhiều chú ý và bàn tán, người sáng suốt cũng nhìn ra được, trong trận bán kết này, Hoàng Kim Đồng chịu thiệt lớn, vì loại bỏ Song Tử Thần, ông ta đã chấp nhận trả giá thật lớn.
Nhưng mà, như vậy thật có thể loại bỏ Song Tử Thần sao?
Trong lòng mọi người đều không chắc, bởi vì chưa có ai từng nhìn thấy Song Tử Thần thất bại, trước nay ông ta chưa từng thua, ông ta có thể thất bại ở Chung Cực Tam Đao sao?
Không ai biết, dù có là giám khảo cũng không biết, giám khảo Cảnh chăm chú quan sát ba thí sinh còn lại của vòng bán kết, cau mày.
Chương 580
Ông ta không hề ngờ tới Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành liên thủ, cuộc thi đã đến vòng bán kết, cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn, mấy thí sinh, gần như không có khả năng liên thủ, nhưng lần này, lại xuất hiện loại tình huống gần như không có khả năng phát sinh này.
Tất cả đều bởi vì Trương Hàn Công đã chết kia và Song Tử Thần.
Rõ ràng, Hoàng Kim Đồng đã nổi giận, cảm thấy Song Tử Thần mất nhân tính, hạ quyết tâm muốn loại bỏ Song Tử Thần.
Các giám khảo ầm ĩ bàn tán về Hoàng Kim Đồng và Trương Bảo Thành, lúc này bọn họ đều tò mò xem cuối cùng Song Tử Thần có bị loại bỏ hay không, bởi vì, ngay cả bọn họ, cũng không chắc chắn.
Duy chỉ có Trần Xuân Độ, từ đầu đến cuối hai mắt đều nhìn chằm chằm Hoàng Kim Đồng, đôi mắt ánh lên ánh sáng kỳ lạ, đáy mắt tràn đầy hàm ý khó tả.
“Reng…”
Sau khi tiếng chuông lần nữa vang vọng từng hồi trên sân thi đấu, người chủ trì lại bước lên đài, thời gian đã đến, cuộc thi kết thúc.
Ba thí sinh đặt nguyên thạch trong tay xuống, được từng nhân viên công tác mang đến trước mặt giám khảo.
Khi giám khảo Cảnh cầm khối nguyên thạch thứ nhất lên, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao có thể như vậy…” Giám khảo Cảnh tự lẩm bẩm, hai mắt nhìn chằm chằm khối nguyên thạch trong tay, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.
Mà khi các giám khảo khác quay đầu sang, nhìn thấy nguyên thạch kia thì sắc mặt cũng cứng đờ.
Ngay sau đó, bọn họ vẻ mặt kinh hãi nhìn khối nguyên thạch này, hô hấp nhanh chóng trở nên nặng nề, dồn dập.
Trong vết cắt của khối nguyên thạch bắn ra ánh sáng xanh tím, khi tất cả giám khảo nhìn vào trong nguyên thạch, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
“Làm sao có thể!” Một số giám khảo trợn mắt há mồm, thì thào mở miệng.
“Bảo thạch hai màu… lại là bảo thạch hai màu, trời ạ!” Một giám khảo mở miệng, giám khảo Cảnh sờ soạng khối nguyên thạch này, vẻ mặt hết sức hoảng hốt, trong lòng vô cùng dao động, không thể tin khối nguyên thạch này là thật.
Mà hầu hết khán giả trên khán đài cũng đã trợn tròn mắt.
Bảo thạch hai màu, chất ngọc quý hiếm đã từng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế mà lại một lần nữa xuất hiện, khiến người ta rung động nhất là lại có thể xuất hiện hai lần liên tiếp ở Chung Cực Tam Đao.
Xác suất này thấp đến khó tưởng tượng.
“Trời ạ! Tôi không nhìn lầm chứ?” Có giám khảo sắc mặt đại biến, trong lòng hết sức chấn động, không bình tĩnh nổi nữa.
Bảo thạch hai màu trước đó đã khiến bọn họ chấn động thật lớn, nhưng khi bọn họ thật vất vả mới có thể tiếp nhận loại ngọc hiếm này xuất thế, kết quả bảo thạch hai màu lại tiếp tục xuất hiện trước mắt bọn họ.
“Lúc nào, loại ngọc hiếm này lại phổ biến như rau cải trắng thế…” Một giám khảo run giọng cảm khái nói, hai mắt ông ta ánh lên vẻ kinh hãi và ngạc nhiên cực độ.
“Đúng là bảo thạch hai màu.” Sau khi được mấy giám khảo nhất trí giám định, cuối cùng xác định, khối bảo thạch này chính bảo thạc hai màu xanh tím.
“Song Tử Thần không hổ là thần thoại bất bại giới đổ thạch.” Trên khán đài, hầu hết mọi người đều đang xì xào bàn tán. Nếu như nói, Trương Bảo Thành may mắn mở ra bảo thạch hai màu, thì gần như mọi người đều vô cùng tin tưởng Song Tử Thần, ông ta nhất định là dựa vào thực lực mạnh mẽ của bản thân mà mở ra bảo thạch hai màu.
Phía dưới bục giám khảo, nghe thấy giám khảo phía trên kinh ngạc kêu lên và bàn tán, trong lòng Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng run lên, bọn họ liếc nhau một cái, bảo thạch hai màu… Bọn họ nhìn thấy từ trong mắt nhau vẻ kinh hãi và khó tin.
Song Tử Thần cũng đã mở ra bảo thạch hai màu, nếu như Trương Bảo Thành không mở ra được chất ngọc giá trị cao hơn bảo thạch hai màu, vậy thì bị đánh bại cũng không có gì là bất ngờ.
Trong lòng Trương Bảo Thành trở nên lo lắng bất an, ông ta hoàn toàn không có lòng tin mình có thể tiếp tục mở ra loại có thể xưng thần liệu quý hiếm nghịch thiên như sao lửa mặt trời.
Song Tử Thần quay đầu liếc nhìn Trương Bảo Thành và Hoàng Kim Đồng một chút, ánh mắt có thêm mấy phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hai vị lão giả nhếch miệng cười lạnh, nụ cười đầy vẻ châm chọc, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Đây là càn rỡ phách lối cỡ nào!