"Thái Thượng trưởng lão." Ngọc Vinh Hiên cung kính chào ông cụ đi đầu tiên.
Ông cụ mặc áo dài màu xanh này không phải ai khác mà chính là Thái Thượng trưởng lão, người nói chuyện điện thoại với Ngọc Vinh Hiên lúc trước!
Là sự tồn tại siêu nhiên nhất của nhà họ Ngọc! Thái Thượng trưởng lão có quyền lực to lớn, dù là gia chủ nhà họ Ngọc cũng phải thừa nhận địa vị của ông ta!
"Chào mừng Thái Thượng trưởng lão!" Người cấp dưới đứng bên Ngọc Vinh Hiên đồng loạt quỳ xuống cung kính chào.
"Rầm!" Từng người khuỵu gối xuống đất, làm cho không khí rung động lên!
Ông cụ mặc áo dài màu xanh lam bước tới, chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Vinh Hiên, mỗi một bước đều dẫm lên bóng dáng của chính mình, sắc mặt thong dong giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
"Thái Thượng trưởng lão." Ngọc Vinh Hiên cung kính cúi chào, Thái Thượng trưởng lão bước đến kéo theo một lực lượng khổng lồ khủng đồ ầm ầm đè xuống!
Da đầu Ngọc Vinh Hiên run lên, lưng anh ta dần cong xuống, giống như có ngọn núi đè nặng lưng anh ta, làm cho lưng anh ta thay đổi cả hình dạng!
Đây là thực lực của Thái Thượng trưởng lão sao?
Trong lòng Ngọc Vinh Hiên kinh hoàng không thôi, áp lực khổng lồ kia làm cho không khí thay đổi vặn vẹo, giống như Thái Thượng trưởng lão là ngước bước đến từ hư không!
Ngọc Vinh Hiên không dám ngẩng đầu vị Thái Thượng trưởng lão sâu không lường được này, lúc ấy khi còn ở nhà họ Ngọc, anh ta từng nghe nói rất nhiều truyền thuyết về Thái Thượng trưởng lão.
Nhà họ Ngọc không có người tập võ, nhưng vì nhà họ Ngọc là thế gia đổ thạch cho nên thường xuyên rơi vào nguy hiểm sống còn, bị một ít người quyền thế áp bực, làm việc cho bọn họ.
Sau đó nhà họ Ngọc trùng hợp cứu được một người tập võ...!Đến sau người tập võ này vì đền ơn nên đã ở lại nhà họ Ngọc...!Dần dần trở thành Thái Thượng trưởng lão nhà họ Ngọc, lại thêm một vài vị cường giả võ đạo nữa, trở thành trưởng lão nhà họ Ngọc.
Tuy rằng nhà họ Ngọc không bằng thời xưa, đánh mất một ít truyền thừa, nhưng có được Thái Thượng trưởng lão giúp đỡ, hương khói nhà họ Ngọc ngày càng hưng thịnh, danh khí ở giới đổ thạch càng lúc càng lớn.
Tuổi tác càng ngày càng cao, thực lực của Thái Thượng trưởng lão càng trở nên sâu không lường được.
Đây cũng là một nguyên nhân khiến Ngọc Vinh Hiên tin rằng có Thái Thượng trưởng lão ra mặt, việc chém gϊếŧ Trần Xuân Độ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
Cũng chỉ là con kiến hôi không biết sống chết thôi, Ngọc Vinh Hiên đưa cho Thái Thượng trưởng lão xem đoạn video theo dõi ở khách sạn từ trước, để cho ông ta đánh giá, kết quả Thái Thượng trưởng lão thản nhiên trả lời một câu: "Chẳng qua là khoa chân múa tay."
Thái Thượng trưởng lão chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Vinh Hiên, cả người Ngọc Vinh Hiên dựng đứng lông tơ, lạnh lẽo hơn mấy độ!
Thái Thượng trưởng lão thâm thúy liếc mắt đánh giá Ngọc Vinh Hiên, thản nhiên nói: "Không cần khẩn trương như vậy."
Sau khi Thái Thượng trưởng lão nói xong, Ngọc Vinh Hiên mới cảm thấy áp lực quanh mình chợt nhẹ hẳn.
Ngọc Vinh Hiên như trút được gánh nặng, anh ta thở mạnh ra một hơi, nhìn về phía Thái Thượng trưởng lão, đối với vị trưởng lão sâu không lường được này, anh ta chỉ biết càng cung kính hơn.
Ngọc Vinh Hiên khom lưng cúi đầu, ở phía sau Thái Thượng trưởng lão, mười hai vị trưởng lão mặc áo dài khác đều tiến lên theo.
"Bái kiến các vị trưởng lão, tôi đã sắp xếp phòng khách sạn rồi, mời các trưởng lão đi theo tôi đến khách sạn." Ngọc Vinh Hiên nói.
Thái Thượng trưởng lão gật đầu, đoàn người mới đi ra cửa sân bay theo Ngọc Vinh Hiên.
Chạng vạng, mấy người Lê Kim Huyên đang ăn cơm trong một phòng riêng ở khách sạn.
Nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp lại không muốn ăn gì cả, cô đang cầm di động gọi điện thoại.
Trần Xuân Độ ngồi đối diện cô, anh hoàn toàn không hợp với những người đàn ông mặc âu phục, tay trái cầm dĩa, tay phải cầm dao ở đây.
Nữ thần tổng giám đốc vừa gọi điện thoại, vừa liếc mắt khinh bỉ nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Trong nhà hàng cao cấp này, Trần Xuân Độ không chỉ mặc trang phục nghiêm chỉnh mà còn ngồi vắt chéo chân, ăn từng miếng to, tóc tai lôi thôi, nhìn không khác gì ăn mày.
Trần Xuân Độ ăn cơm phát ra tiếng động cực kỳ lớn, chẳng mấy chốc đã khiến cho rất nhiều thực khác chú ý, ánh mắt liếc đến bàn của Lê Kim Huyên, sau đó không ngừng nói nhỏ, nhìn Trần Xuân Độ như đang xem một con khỉ diễn xiếc.
Lê Kim Huyên liếc khóe mắt nhìn bốn phía, khuôn mặt trầm xuống, cô thấp giọng nói: "Đủ rồi."
Trần Xuân Độ đang cầm một cái chân gà, nghe cô đột nhiên nói vậy thì cánh tay ngừng ở giữa không trung, Lê Kim Huyên lạnh lùng nói với anh: "Rõ ràng anh có thể ăn cơm tử tế, sao anh phải làm như vậy?"
Lê Kim Huyên có đầy đủ lý do để chất vấn Trần Xuân Độ, bởi vì cô từng chính mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ triển lãm ra lễ nghi khi dùng cơm Tây, còn Tây hơn của người phương Tây.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên đang khoanh tay trước ngực, anh mỉm cười đáp lại lời chất vấn của cô: "Ăn như vậy còn vì cái gì nữa, đương nhiên là thích rồi."
Câu trả lời của Trần Xuân Độ làm cho Lê Kim Huyên nghẹn lại, cuối cùng qua một hồi lâu, Lê Kim Huyên mới lườm Trần Xuân Độ một cái, khẽ gắt: "Lưu manh."
Chờ Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan ăn xong miếng cuối cùng, Lê Kim Huyên mới buông điện thoại, cầm dao nĩa lên tính toán ăn miếng bò bít tết đã nguội kia.
"Thế nào?" Tô Loan Loan hỏi.
"Coi như không tồi, không hổ là người đảm nhiệm chức hội trưởng Hiệp hội đổ thạch...!Lấy kinh nghiệm đổ thạch của ông ta, tuyệt đối có thể vào được Chung Cực Tam Đao, mà lấy tài năng của ông ta, nếu đặt ở khu đổ thạch cao cấp chắc chắn sẽ là quét ngang tất cả, dành được vị trí đứng đầu." Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, nói đúng sự thật.
"Vậy nói cách khác, buôn bán còn lời không ít?" Sắc mặt Tô Loan Loan lộ ra vẻ vui mừng.
Lê Kim Huyên gật đầu: "Một buổi chiều, nói khiêm tốn có lẽ cũng bán lời cả tỷ rưỡi."
"Một tỷ rưỡi..." Tô Loan Loan ngạc nhiên, con số này đã gần bằng tiền lương một năm Tô Loan Loan làm vệ sĩ riêng cho Lê Kim Huyên.
"Chỉ có một tỷ rưỡi, thế này ít quá rồi, ông ta chính là hội trưởng toàn bộ Hiệp hội thành phố nước C, cả buổi chiều mà ông ta cũng không kiếm được ba tỷ hay ba chục tỷ à?" Đúng lúc này, một giọng nói không hài hòa vang lên, Trần Xuân Độ bĩu môi, ngữ khí rất là khinh thường.
Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, cô hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo ý trào phúng: "Ba tỷ, ba chục tỷ? Nói thì đơn giản, anh đi kiếm mấy chục nghìn đi rồi nói sau!"
Trần Xuân Độ bị Lê Kim Huyên nói chặn họng, chỉ có thể cười khổ một tiếng, ai có thể ngờ rằng Long Vương danh tiếng lẫy lừng, nắm giữ vô số đất đai xe sang...!Giá trị con người mấy trăm nghìn tỷ...!Lúc này lại bị người trào phúng, ngay cả mấy chục nghìn cũng không kiếm được!
Nếu để mấy tập đoàn tài chính nước ngoài nghe được lời tráo phúng của nữ thần tổng giám đốc thì có lẽ sẽ kinh ngạc đến mức ngã lăn ra đất!!
Trần Xuân Độ cười tự giễu, ở nước ngoài, cho dù là tập đoàn tài chính cũng phải cung kính với anh, thậm chí tập đoàn buôn bán lớn mạnh năm trăm cũng mỏi mắt trông mong anh đầu tư...!Vậy mà trong mắt Lê Kim Huyên, anh chỉ là gã du thủ du thực khó kiếm nổi mấy chục nghìn!
"Kim Huyên." Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, dịu dàng gọi cô.
"Làm sao?" Lê Kim Huyên nhướng mày, nụ cười vẫn lạnh băng như trước.
"Nếu anh nói cho em, anh có tài sản trăm nghìn tỷ, em tin không?" Trần Xuân Độ đột nhiên nói, sắc mặt cũng có mấy phần nghiêm túc.
Lê Kim Huyên hơi ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói: "Anh nói anh có trăm nghìn tỷ tài sản còn không bằng nói anh mua mười tấm vé số, cái nào cũng trúng giải thưởng lớn, như vậy còn đáng tin hơn."
Trào phúng! Đây là trào phúng trắng trợn!
Bị nữ thần tổng giám đốc trào phúng, Trần Xuân Độ sửng sốt, lập tức cười nói: "Em không tin thì thôi."
Lê Kim Huyên buông dao nĩa, khoanh hai tay lại, lạnh lùng đánh giá Trần Xuân Độ: "Nếu anh có tài sản trăm nghìn tỷ, tôi còn đi nước M làm tổng thống đấy!"
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, sắc mặt lẫn giọng điệu đều có phần nghiêm túc: "Kim Huyên, nếu em đồng ý, hôm nào có cơ hội anh có thể đưa em đi làm tổng thống nước Mỹ."
Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ càng chém càng mạnh, không khỏi bị trêu đùa bật cười: "Anh thôi đi, anh từng đến nước M à? Anh còn nói muốn nổ nhà Trắng nữa, sao bây giờ tôi thấy nhà Trắng vẫn bình an vô sự thế."
"Đó là bởi vì tương lai nó sẽ thành cung điện của em." Trần Xuân Độ nói khoác quá không biết ngượng, đến cuối chung ngay cả thực khác chung quanh cũng không khỏi nở nụ cười.
Nhà Trắng của nước M...!Đó chính là trung tâm của cường quốc hùng mạnh, thế mà Trần Xuân Độ lại nói với nữ thần tổng giám đốc rằng muốn cho nhà Trắng thành cung điện của cô, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!
Lê Kim Huyên cũng không coi chuyện này là thật, chẳng mấy chốc Lê Kim Huyên đã ném chuyện Trần Xuân Độ mặt dày ra sau đầu.
Mà Tô Loan Loan ở bên cạnh lại yên lặng không nói, nhưng trong lòng đã khẽ run lên.
Lê Kim Huyên đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Tô Loan Loan nội tâm kín đáo sẽ nghiêm túc nghe chuyện này.
"Hội trưởng Trương nói với tôi, hôm nay ông ta chỉ phát huy thường thường, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai ông ta sẽ phát huy toàn lực, có thể kiếm được tới mười lăm tỷ." Lê Kim Huyên nói ra vài chữ nhưng lại làm cho sắc mặt Tô Loan Loan khẽ thay đổi.
Mười lăm tỷ đã là số tiền không nhỏ, đây lại là khoản thu vào trong một ngày đổ thạch...!Nếu đại hội đổ thạch diễn ra mấy ngày liên tiếp, vậy số lượng sẽ…
Tô Loan Loan nhìn về phía Lê Kim Huyên, nói: "Vậy sẽ tạo ra lợi nhuận rất khả quan cho Lê Thị."
Lê Kim Huyên gật đầu, mắt đẹp lơ đãng liếc qua Trần Xuân Độ bình tĩnh đứng đó, giống như mười lăm tỷ cũng chưa thể làm cho anh có chút động dung nào.
Khóe môi Lê Kim Huyên khẽ cong tạo thành một nụ cười nhẹ, từ tốn hỏi: "Thế nào, anh có tin tưởng với chuyện kiếm được mười lăm tỷ
không?"
Trần Xuân Độ cười nhẹ, anh vươn một ngón tay ra.
"Mười nghìn?" Lê Kim Huyên chần chờ hỏi.
Trần Xuân Độ lắc đầu.
"Một trăm nghìn?" Tô Loan Loan hỏi.
Trần Xuân Độ lại lắc đầu.
"Không phải ba tỷ đấy chứ?" Lê Kim Huyên cười ha ha, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ trào phúng, ba tỷ, mang bán Trần Xuân Độ cũng không được giá đó, anh muốn kiếm ba tỷ kiểu gì?
Nếu anh thật sự có năng lực ấy, tội gì trước đây phải hỏi mình mấy chục nghìn sinh hoạt phí?
"Tạm thời đặt mục tiêu nhỏ là ba trăm tỷ." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, tiếng nói của anh cũng không vang, nhưng lại bỗng nhiên làm cho không khí trở nên yên lặng ngay lập tức!.