Chàng Rể Phế Vật

Chương 93: Vấy Bẩn

Đôi mắt mê li của Tô Hiểu Vân khó mà duy trì sự tỉnh táo, bất giác, đôi tay mảnh khảnh, ngọc ngà, trắng nõn kia hướng về phía thắt lưng của Trần Xuân Độ…

Ba mươi như sói bốn mươi như hổ, năm mươi càng thành thục, vững vàng, tuy Tô Hiểu Vân trời sinh đã sinh đẹp, bình thường lại chăm sóc da rất tốt, còn xinh đẹp hơn với những cô gái hơn hai mươi tuổi kia, nhưng dù gì cô cũng là một người phụ nữ thành thục xinh đẹp, đối với loại chuyện này cũng có một khát vọng bản năng.

“Ưm…” Tô Hiểu Vân khẽ kêu một tiếng, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định, dường như đã chuẩn bị xong rồi.

“Cốc cốc cốc…”

Đột nhiên, một chuỗi tiếng gõ cửa xe giòn tan vang lên, khiến Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân chợt tỉnh táo lại.

Trần Xuân Độ quay đầu ra, nhìn thấy một giao thông cảnh sát đang đứng ngoài cửa xe.

Trần Xuân Độ cứng đơ ra! Mẹ nó chứ! Sớm không tới muộn không tới, cứ phải đến vào lúc này phá hỏng chuyện tốt của ông đây!

Đến cả Tô Hiểu Vân cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, nghiến răng, bàn tay ngọc ngà cũng siết chặt lại!

Trong lòng Tô Hiểu Vân trào dâng một nỗi tức giận… cô đã chuẩn bị xong tâm lí rồi, kết quả lúc này lại bị người ta phá đám!

Quá đáng lắm rồi đó!

Trần Xuân Độ nghiến răng, bực bội hạ cửa xe xuống, chỉ thấy cảnh sát bên ngoài giơ tay chào, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Chào anh, đường này đang thi công, không thể dừng xe, mời đi về phía trước đỗ xe.



“Được.

” Trần Xuân Độ thở dài một tiếng, gật đầu.

Cảnh sát nhìn Tô Hiểu Vân quần áo lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ, đang che cơ thể lại ở bên trong, dường như hiểu ra gì đó, nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi.



Sau khi cảnh sát giao thông rời đi, Trần Xuân Độ nhìn Tô Hiểu Vân, sắc mặt kì lạ: “Làm sao đây?”

“Anh còn hỏi tôi!” Tô Hiểu Vân lạnh lùng “hừ” một tiếng, cài lại cúc áo sơ mi, nói: “Lái xe, Kim Huyên về nhà mẹ rồi.



Trần Xuân Độ ngơ ra: “Về nhà mẹ?”

Tô Hiểu Vân gật đầu: “Cô ấy nói với tôi vậy đó, nói là đi tìm ba cô ấy, để bình tĩnh lại.



Trần Xuân Độ cười khổ: “Sao cô ấy vẫn còn giận tôi, đây hoàn toàn chỉ là một sự hiểu lầm…”

“Trong tấm ảnh cô ấy cầm chỉ có anh và người phụ nữ kia đi vào phòng, ai biết được hai người ở trong đó làm gì…” Tô Hiểu Vân hừ một tiếng: “Nói không chừng, ở trong đó chuyện gì cũng làm hết rồi…”

“Thật ra bên trong có vài người cùng nhau chơi bài, nếu không tin, tôi có thể bảo cô ấy gọi bạn bè đến chứng minh.

” Trần Xuân Độ cười khổ giải thích.

“Anh không lừa tôi chứ?” Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ.

“Tôi cần phải lừa cô sao?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại, Tô Hiểu Vân suy nghĩ trong phút chốc: “Xem ra là có người hãm hại anh?”

Ánh mắt Trần Xuân Độ khẽ ngưng đọng lại, Tô Hiểu Vân nói: “Kim Huyên nói với tôi, có người gửi cho cô ấy một bức thư nặc danh.



“Thư nặc danh?” Ánh mắt Trần Xuân Độ chợt sáng lên, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, anh đã biết được là ai đang hãm hại anh rồi!

Người này không thể nào là ai khác, chính là Lê Thần Vũ ngày hôm đó đã gặp được ở quán bar!

Cũng chỉ có Lê Thần Vũ mới có thể nghĩ ra được cái chiêu tương kế tựu kế này thôi.

“Tôi biết là ai rồi.

” Ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên vẻ sâu xa, chậm rãi nói.

Tên nhóc họ Lê kia, đúng thật là không chịu dừng tay.

“Ý của cô là, ở nhà không có ai?” Trần Xuân Độ chớp chớp mắt, như hiểu ra ý của Tô Hiểu Vân.

“Nghĩ gì đấy?” Tô Hiểu Vân ném qua một ánh mắt xinh đẹp: “Nhà còn có Tô Loan Loan nữa.



“Cô ấy đã yếu đuối đến mức độ nào rồi chứ.

” Trần Xuân Độ bĩu môi.

“Nhưng con bé cũng rất ghê gớm, tiếng động gì cũng có thể nghe thấy.

” Tô Hiểu Vân lắc đầu, Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chủng, tuy cơ đã bị thương, thân thủ tạm thời kém đi, nhưng thính giác vẫn rất nhạy bén.

Trong nhà Lê Duy Dương, Lê Kim Huyên ngồi ở bên giường, nhìn ra màn đêm sâu thẳm, đen như mực bên ngoài cửa sổ ngơ ngác xuất thần.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ cửa phòng ngủ, Lê Kim Huyên quay đầu ra, thấy Lê Duy Dương đang cầm một cốc sữa nóng đứng ở cửa phòng ngủ.

“Ba ~” Lê Kim Huyên khẽ gọi.

“Nói với ba, chịu ấm ức gì rồi.

” Lê Duy Dương nói.

Sắc mặt Lê Kim Huyên phức tạp, nói rất nhiều, qua một lúc lâu, Lê Duy Dương nhìn ra ánh trăng rọi xuống bên ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng: “Kim Huyên, có một số chuyện rất phức tạp, con không phân rõ được đúng sai trong đó đâu.



“Ba, con muốn biết, tại sao ba và ông nội lại không chịu cho con li hôn với người đàn ông kia?” Lê Kim Huyên đột nhiên đứng dậy, giọng nói sắc bén, lạnh lùng chất vấn.

Lê Duy Dương quay người lại, nhìn đôi mắt sâu thẳm, từng trải của Lê Kim Huyên, ông nói gì với Lê Kim Huyên bây giờ? Sao ông có thể nói với Lê Kim Huyên… là đến cả ông cũng không biết nguyên nhân được chứ?

Chuyện này, chỉ có Lê Hồng biết rõ, ông cũng từng hỏi Lê Hồng, Lê Hồng lại không nói với ông.

“Kim Huyên, ba chỉ có thể nói với con, con không phải vật hi sinh trong cuộc hôn nhân này, có lẽ con phải chịu chút ấm ức, nhưng chuyện này chỉ có ông nội co hiểu rõ, con biết đó… ông nội con sẽ không hại con đâu…” Giọng nói Lê Duy Dương trở nên trầm trọng.

“Ông sẽ không hại con? Vậy tại sao chúng ta lại bị nhà họ Lê ở Yên Kinh đuổi đi? Lúc đó ông ở đâu?” Gương mặt Lê Kim Huyên lạnh đi, không chút do dự cầm túi xách lên, giẫm mạnh giày cao gót, lôc cộc xông ra khỏi phòng ngủ, tiếng giày cao gót sắc bén vang vọng trong hành lang, khiến Lê Duy Dương thở dài một hơi.

“Sao vậy?” Một bóng người đầy sang trọng từ bên ngoài bước vào, nhẹ nhàng đỡ lấy Lê Duy Dương.

“Con bé vẫn còn tính toán quá khứ, không buông bỏ được những kí ức kia.

” Lê Duy Dương thở dài, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

BMW chậm rãi dừng ở cổng biệt thự, Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân đi vào trong biệt thự.

Vừa vào trong biệt thự, chuông điện thoại của Trần Xuân Độ đã reo lên, Trần Xuân Độ lấy điện thoại ra, trên màn hình xuất hiện một dãy số lạ.

“Alo?” Sau khi Trần Xuân Độ nghe máy, bên kia đầu điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ổn, xa xăm: “Xuân Độ, Kim Huyên ầm ĩ với ba, đã rời khỏi chỗ này, con bé về đến chỗ con chưa?”

Trần Xuân Độ ngơ ra: “Không có ạ, cô ấy cãi nhau với ba sao?”

“Gần đây tâm trạng con bé không quá ổn định, nửa đêm nửa hôm còn ở bên ngoài, ba sợ, dù gì cũng là phụ nữ yếu ớt, gặp phải nguy hiểm gì thì…” Lê Duy Dương lo lắng nói.

“Sẽ không có chuyện gì đâu, giờ con sẽ đi tìm cô ấy.

” Trần Xuân Độ cúp máy, nói với Tô Hiểu Vân: “Cô ấy cãi nhau với Lê Duy Dương rồi, không biết đã đi đâu rồi, tôi đi tìm cô ấy.



“Tôi đi cùng anh.

” Tô Hiểu Vân nói.

“Cô ở nhà đi, lỡ như cô ấy về nhà, cô nhất định phải giữ chân cô ấy, đừng để cô ấy chạy mất.

” Trần Xuân Độ dặn dò, sau đó không chút do dự đi ra khỏi nhà, đi vào gara đỗ xe bên cạnh.

Rất nhanh, một chiếc Maybach khởi động từ gara, động cơ gầm rú phóng ra đường…

Trên một con đường nào đó của thành phố T, một bóng dáng sinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trên đường, đôi giày cao gót tinh tế giẫm lên cái bóng của mình, tiếng kêu giòn tan vang vọng trong không trung, dường như muốn bước ra khỏi sự cô đơn của nữ thần vậy.

Lê Kim Huyên chậm rãi bước trên đường, gió đêm rất lạnh, nhưng Lê Kim Huyên chỉ mặc mộc chiếc áo khoác đồng phục mỏng manh, gió lạnh thổi qua, cơ thể xinh đẹp gợi cảm kia không ngừng run rẩy.

Trong ánh mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên vẻ phức tạp, cô không biết nên đi đâu… Chuyện của nhà họ Lê khiến tâm trạng gần đây của cô rất hỗn loạn, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ và Đường Nhu dây dưa với nhau, lòng nóng như lửa đốt, triệt để khiến cô nổi giận, cô chán ghét người phụ nữ kia từ trong đáy lòng, từ hình ảnh cô đã có thể cảm nhận được, người phụ nữ kia là một con hồ li tinh lẳиɠ ɭơ.

Đột nhiên, có vài bóng người đi sát phía sau Lê Kim Huyên.

Mấy bóng người này theo sát tổng giám đốc nữ thần danh tiếng vang đội, khoảng cách giữa hai bên… không ngừng kéo gần, càng lúc càng gần…

Lê Kim Huyên hoàn toàn không biết, trị an con đường này rất loạn, mỗi khi đến đêm khuya, cho dù có là những người đàn ông to khỏe cũng không dám đi con đường này, đừng nói gì là phụ nữ yếu đuối như Lê Kim Huyên.

Mấy bóng người kia theo sát phía sau, rất nhanh đã tăng tốc độ chân, mấy đôi mắt nóng rực nhìn vào cơ thể quyến rũ của Lê Kim Huyên, để lộ ra du͙© vọиɠ mãnh liệt không chút che giấu!

Lê Kim Huyên cứ đi, đột nhiên dừng bước lại, cô lờ mờ nghe thấy tiếng gì đó, cô nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân đang gia tốc phía sau.

Lê Kim Huyên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy nhìn thấy mấy người mặc áo sơ mi hoa, huýt sáo nở nụ cười gian ác với cô, rồi tăng tốc đuổi theo.

Gương mặt tinh tế của Lê Kim Huyên thay đổi! Vội nhấc đôi chân dài quyến rũ lên, chạy thật nhanh!

Nhưng, dù gì Lê Kim Huyên cũng là một người phụ nữ, đi giày cao gót chạy cũng không thể nhanh được, rất nhanh đã bị mấy tên kia kéo gần khoảng cách.

“Người đẹp, đêm hôm một mình có cô đơn không?”

“Đừng chạy nữa người đẹp, bọn tôi chỉ muốn tìm hiểu em sâu hơn một chút thôi, không có ý gì khác.



“Mẹ nó, mày nhìn đôi chân kia đi…” Mấy tên vừa trêu đùa Lê Kim Huyên, vừa không chút cố kị dùng những từ ngữ bẩn thỉu thảo luận.

Sắc mặt Lê Kim Huyên tái đi, cô hoảng loạn hơn, liều mạng chạy đi, dùng hết sức lực toàn thân, muốn chạy thoát khỏi những tên đáng sợ có điệu cười khó nghe ở phía sau!

Đột nhiên! Lê Kim Huyên lảo đảo, gót giày giẫm lên không trung, cả người ngã xuống đất, cảnh tượng trước mắt xoay mòng…

Đến lúc Lê Kim Huyên muốn bò dậy thì đã muộn! Cơ thể Lê Kim Huyên đột nhiên cảm giận được sự di chuyển không chút cố kị của một đôi bàn tay… khiến da đầu cô tê cứng!.