Chàng Rể Phế Vật

Chương 92: Vừa Phải Thôi

Thẩm Hoài Phong quay người lại, nhìn thấy nụ cười sâu xa trên gương mặt Trần Xuân Độ, nội tâm run rẩy khó hiểu.

Anh ta không hiểu, Trần Xuân Độ nói lời này rốt cuộc là có ý gì.

Một cuộc điện thoại? Có thể làm gì được?

Đôi mắt Trần Hoài Phong sâu thẳm như những vì sao nhìn Trần Xuân Độ một lúc, rồi anh ta đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh thường: “Tôi xem cậu chém gió thế nào.



“Nếu sau cuộc điện thoại này, không có chuyện gì xảy ra thì sao?” Thẩm Hoài Phong cười dữ tợn: “Tôi cũng không bắt cậu phải làm gì cả, chỉ cần lập tức quỳ xuống, xin lỗi.



Tô Hiểu Vân khoanh tay, nhìn hành vi của Thẩm Hoài Phong, trong lòng thất vọng triệt để.

Cô vốn có một chút hi vọng với Thẩm Hoài Phong, giờ đã tan thành mây khói.

“Thẩm Hoài Phong, đủ rồi, vừa phải thôi.

” Tô Hiểu Vân nhíu mày.

“Đau lòng cho chồng cô sao? Nếu không đêm nay cô về khách sạn cùng tôi cũng được…” Thẩm Hoài Phong nhìn gương mặt tinh tế, quyến rũ của Tô Hiểu Vân, cười trêu chọc.

“Chát!” Thẩm Hoài Phong chưa nói xong, trên mặt anh ta đột nhiên xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ ửng!

Tiếng tát đó, vô cùng giòn tan, chấn động toàn trường!

Trong buổi gặp mặt bạn bè, Thẩm Hoài Phong là người có cuộc sống tốt nhất, lại bị người ta tát một cái như vậy!

Hàng loạt ánh mắt nhìn qua theo tiếng tát đó, sức mạnh của cái tát này rất đáng sợ, đến mức đã khiến Thẩm Hoài Phong ngã xuống đất.

Thẩm Hoài Phong loạng choạng đứng dậy, một bên má sưng lên trong nháy mắt, Thẩm Hoài Phong ôm mặt, cơ thể run rẩy.

Mọi người đều kinh ngạc! Nhìn Trần Xuân Độ đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.

Trần Xuân Độ, không ngờ lại dám đánh Thẩm Hoài Phong!

“Cậu dám!” Thẩm Hoài Phong loạng choạng đứng dậy, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo!

“Sao tôi lại không dám?” Trần Xuân Độ nhìn Thẩm Hoài Phong, ánh mắt trêu chọc, chế giễu: “Ông trời ở đây tôi cũng dám đánh, cậu là cái thá gì!”

Vừa dứt lời, Trần Xuân Độ lại tát một cái nữa, cái tát này hạ xuống mặt Thẩm Hoài Phong!

“Chát!”

Hiện trường chấn động triệt để, chỉ thấy một bên mặt còn lại của Thẩm Hoài Phong lại có thêm một dấu bàn tay đỏ ửng nữa.

Đến cả gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của Tô Hiểu Vân cũng có chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ được, Trần Xuân Độ lại đột nhiên ra tay!

“Chát chát chát!”

Hai tay Trần Xuân Độ liên tục tát, gương mặt của Thẩm Hoài Phong quay không ngừng như quạt! Bị sức lực đáng sợ này đánh đến mức lùi bước lại!

“Trêu chọc vợ tôi, chán sống à.

” Trần Xuân Độ nói, vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến mọi người vô cùng chấn động!.

Truyện Lịch Sử

Hiện trường ai nấy đều kinh ngạc, không ai ngờ được, một người còn trẻ tuổi mà đã bước tới đỉnh cao của cuộc đời như Thẩm Hoài Phong lại gặp một tên lưu manh vô lại như Trần Xuân Độ!

“Bịch!”

Trần Xuân Độ đột nhiên giơ nắm đấm ra, đấm vào l*иg ngực Thẩm Hoài Phong.

Thẩm Hoài Phong như bị sét đánh, cơ thể run rẩy, bay thẳng ra ngoài! Đập mạnh vào bức tường mạ vàng phía sau.

Bức tường điêu khắc tinh tế đẹp đẽ nứt ra, hiện trường chết lặng đi, đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ!

Từng vị khách đều nhìn gương mặt xanh tím, dáng vẻ thần trí không rõ của Thẩm Hoài Phong, hoàn toàn ngây ra!

“Mẹ nó! Người này cũng to gan quá rồi đó, không ngờ lại dám ra tay với cả cậu Trầm!”

“Đánh cũng mạnh tay thật đó, đợi cậu Thẩm tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ gϊếŧ chết cậu ta.



Vị tổng giám đốc Triệu bụng phệ ban nãy im thin thít, nào còn dám phát ra âm thanh nào nữa!

Mẹ nó có thể đánh Thẩm Hoài Phong thành cái dạng này, một tên nhóc không biết sống chết như vậy, sao ông ta có thể tự đi tìm chết được!

Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn Tô Hiểu Vân đứng bên cạnh, hai đôi mắt chạm nhau, Trần Xuân Độ khẽ nhếch miệng, bước về phía Tô Hiểu Vân, thân mật kéo cánh tay Tô Hiểu Vân.

Ánh mắt Tô Hiểu Vân khẽ ngưng đọng lại, trong tầm mắt ngơ ngác của mọi người, một người từ trước đến nay đều luôn thông minh, lạnh lùng như cô, lúc này lại có chút phản ứng không kịp.

“Từng không xứng với vợ của tôi, bây giờ cũng vẫn không xứng, cậu chỉ là một tên yếu ớt mà thôi.

” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói xong, quay người, đi về phía cửa.

“Đứng lại!” Thẩm Hoài Phong khó khăn bò ra khỏi bức tường mạ vàng, loạng choạng đứng dậy, đôi mắt u ám lạnh lẽo nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân, giọng nói hung dữ: “Hai người đợi đó cho tôi! Đôi gian phu da^ʍ phụ này!!”

Đột nhiên, Trần Xuân Độ dừng bước lại, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho cuộc gọi nhỡ ban nãy.

“Tôi đi gọi điện thoại.

” Trần Xuân Độ dịu dàng nói với Tô Hiểu Vân.

“Đi đi.

” Tô Hiểu Vân gật đầu, Trần Xuân Độ đi sang một bên, phía bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của một thanh niên: “Ban nãy gọi điện cho anh thì anh không nghe, lúc này lại gọi lại…”

Trần Xuân Độ nghe tiếng thở nặng nề từ phía bên kia, khẽ mím môi lại, thấp giọng dặn dò một câu.

“Đơn giản, yên tâm đi, đại ca.

” Người thanh niên đáp một tiếng, vừa chuyển lời, đã cười hihi nói: “Đại ca, gần đây công chúa của Hoàng thất Sa Đặc bảo em thay cô ấy gửi lời chào đến anh, thế nào, có hứng thú không…”

“Không hứng thú, trong lòng tôi chỉ có mình vợ tôi, Lê Kim Huyên thôi.

” Trần Xuân Độ từ chối không chút do dự.

“Không phải chứ đại ca, trước kia anh đâu phải như vậy đâu, câu nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu lan truyền trong căn cứ cũng là từ miệng anh mà ra đó…” Người thanh niên không dám tin mà nói: “Rốt cuộc chị dâu có sức quyến rũ gì mà lại có thể khiến anh hoàn lương vậy…”

Trần Xuân Độ cười nhạt: “Cậu chưa gặp cô ấy, đương nhiên cậu không thể cảm nhận được sức hấp dẫn lan tỏa ra từ cô ấy rồi.



“Công chúa Hoàng thất Sa Đặc cũng rất xinh đẹp, nghe nói là người đẹp lai, em xem qua ảnh rồi, vóc dáng quyến rũ lắm…”

Trần Xuân Độ lắc đầu, những nữ thần, công chúa kia cho dù nhan sắc có khuynh thành đi chăng nữa, trong mắt anh, cũng kém xa vẻ đẹp của Lê Kim Huyên.

Cúp máy, Trần Xuân Độ trở về bên cạnh Tô Hiểu Vân, nói: “Đi thôi.



“Ừm.

” Tô Hiểu Vân gật đầu, hai người đi ra khỏi khách sạn Shangrila, đi vào con xe BMW.

“Tôi lái xe cho, anh uống rượu rồi, không thể lái xe được.

” Tô Hiểu Vân khẽ nói, Trần Xuân Độ nhìn qua, thấy Tô Hiểu Vân đã tháo đôi giày cao gót kia xuống, đi một đôi giày thể thao mềm dẻo vào.

Ý thức an toàn của Tô Hiểu Vân rất tốt, biết đi giày cao gót lái xe dễ gây ra tai nạn, điều này khiến Trần Xuân Độ cảm thấy rất bất ngờ.

Tô Hiểu Vân vừa đặt giày cao gót sang một bên, đột nhiên, Trần Xuân Độ lại làm ra một hành động khiến người ta không thể ngờ được.

Trần Xuân Độ cầm đôi giày cao gót kia lên, cẩn thận nâng niu trong tay, dường như đây là một sản phẩm nghệ thuật vô cùng tinh tế, hoàn hảo, không có chỗ nào để soi mói vậy.

“Anh…” Sắc mặt Tô Hiểu Vân khẽ lạnh đi, ngay sau đó mỉm cười: “Sao nào, anh thích đôi giày này à?”

Trần Xuân Độ nhìn qua: “Đôi giày cô từng đi, sao tôi có thể không thích cho được?”

“Chỉ biết nịnh nọt.

” Tuy Tô Hiểu Vân nói như vậy, nhưng được Trần Xuân Độ khen ngợi, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều, mây mù tích tụ lâu ngày trong người cũng tiêu tan hết.

Khởi động BMW, lái ra khỏi khách sạn Shangrila, đi ra dường lớn, dần dần tăng tốc, rất nhanh đã như một mũi tên, đi xa dần!

Trong xe, Trần Xuân Độ cẩn thận nâng niu đôi giày cao gót kia, đôi giày cao gót tinh tế mê người, chất liệu cao cấp khiến Trần Xuân Độ không ngừng chơi đùa, cảm giác thích thú không nỡ rời tay.

Trong xe dần dần lan tỏa một mùi hương nhẹ nhàng như hoa lan, là từ đôi giày này lan tỏa ra, bất giác… Trần Xuân Độ như bị sai khiến cầm đôi giày cao gót tinh tế, hoàn hảo kia lên, đặt lên mũi ngửi…

Đó là mùi hương còn sót lại trên cơ thể Tô Hiểu Vân, không có chút mùi khó chịu nào, ngược lại còn thơm nồng nàn, khuấy động thần kinh nhạy cảm của một người đàn ông.

Tô Hiểu Vân ở bên cạnh đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên quay đầu sang nhìn thấy cảnh này, gương mặt lập tức ngơ ra!

“Anh… ai dà, đừng như vậy, bẩn ~”

Rất nhanh cô đã phản ứng lại, vội nhấn phanh xe, dừng xe lại, gương mặt tinh tế, xinh đẹp đột nhiên đỏ ửng lên.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Tô Hiểu Vân đỏ ửng lên, trông như một quả táo chín vậy.

Trần Xuân Độ nhếch miệng, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Hiểu Vân đỏ mặt.

“Cô đỏ mặt thành như vậy, đẹp thật đó.

” Trần Xuân Độ khẽ nói, gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu Vân sau khi đỏ ửng lên càng quyến rũ hơn, khiến người ta khó mà bình ổn lại nhịp tim đang đập điên cuồng.

“Nào đẹp bằng Kim Huyên ~” Tô Hiểu Vân yêu kiều nói, không hài lòng “hừ” một tiếng.

“Hai người… đều rất xinh đẹp…” Đột nhiên, Trần Xuân Độ chạm vào Tô Hiểu Vân.

“Vậy rốt cuộc là tôi đẹp hay cô ấy đẹp?” Tô Hiểu Vân khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn Trần Xuân Độ với ý tứ sâu xa.

Trần Xuân Độ ghé lại gần gương mặt của Tô Hiểu Vân, có một mùi hương nhàn nhạt dần lan tỏa trong xe, khi Trần Xuân Độ tiến gần lại gửi, phát hiện ra là mùi hương trên người Tô Hiểu Vân, càng say mê hơn.

Bất giác, hai người cứ như vậy nhìn nhau, hô hấp nóng bỏng của hai người phả lên mặt đối phương, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

Đột nhiên, Tô Hiểu Vân cắn đôi môi đổ, nhắm mắt lại.

Trái tim Trần Xuân Độ điên cuồng nhảy nhót, đây rõ ràng là Tô Hiểu Vân đang trần trụi ra hiệu cho anh!

Sao Trần Xuân Độ có thể bỏ qua cơ hội như vậy được, anh run rẩy giơ hai tay lên, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của Tô Hiểu Vân.

Cơ thể yêu kiều của Tô Hiểu Vân khẽ run rẩy, nội tâm của cô rất kích động, cũng có chút sợ hãi.

Cô không muốn quá chủ động, tuy cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng vẫn muốn được đàn ông bảo vệ giống như một cô gái nhỏ nhắn.

Vì vậy cô nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, vờ như cái gì cũng không biết, mặc Trần Xuân Độ tùy ý xâm phạm.

Cô chỉ cần thay đổi động tác vào giây phút thích hợp là được rồi.

Rất nhanh, BMW không ngừng chấn động… nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng cao….