Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 180: Tống Lâm là một kẻ cực kỳ nguy hiểm

Lời xin lỗi của Ngô công tử có chút không đúng. Cậu không làm gì có lỗi với tôi.”

Tống Lâm vừa nói vừa quay đầu liếc nhìn Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Sắc mặt Ngô Dương trở nên cứng ngắc, trong đời amh ta chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay.

Ngô Chung Thành ở bên dưới vỗ vỗ amh ta một chút: “Nói, mày có bị câm không?”

Ngô Chung Thành thực sự lo lắng muốn chết, nếu không phải có Tống Lâm ở đây ông ta đã thực sự nghĩ muốn tát chết thằng con này rồi. Khi Ngô Dương liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi. Anh ta không thể cúi đầu trước mặt Mộ Cẩm Vân, đừng nói là Mộ Cẩm Vân anb ta cũng không cúi đầu trước bất kỳ người phụ nữ nào, bây giờ Tống Lâm muốn anh ta xin lỗi Mộ Cẩm Vân, Ngô Dương cảm thấy tốt hơn là nên gϊếŧ anh ta đi, như vậy còn đơn giản hơn.

Anh ta mím môi, kiên quyết rằng mình sẽ không xin lỗi Mộ Cẩm Vân. Tống Lâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân hiểu ý: “Giám đốc Thành, tôi cũng chỉ là một thư ký nhỏ. Thật không nghĩ rằng muốn phá hỏng sự hợp tác của ông với Tổng giám đốc Lâm chỉ vì chuyện này. Nếu Dương công tử đây không muốn xin lỗi tôi, vậy quên chuyện đó đi.”

Ngô Chung Thành mỉm cười, vừa định mở miếng nói thì đã nghe thấy cuộc đối thoại của Mộ Cẩm Vân thay đổi: “Tuy nhiên, giám đốc Thành, xét thấy vì lòng hiếu khách của ông cùng công tử Dương, cả Tổng giám đốc Lâm và tôi đều không thể thấy rằng ông đang thật lòng muốn làm việc cùng nhau. Tôi chân thành hy vọng hôm nay anh Dương có thể thể hiện một chút thành ý.”

“Thư ký Vân, cô nói thế là như thế nào? Tôi từ trước đến nay hợp tác với Tổng giám đốc Lâm đều rất chân thành, vậy tại sao lại nói tôi không có thành ý đây?”

Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Giám đốc Thành, chỉ cần là những người làm việc với Tổng giám đốc Lâm đều biết Tổng giám đốc Lâm không bao giờ thích có rượu trên bàn rượu, nhưng tối hôm qua ông lại chuẩn bị rượu. Chúng tôi đi đường xa mà tới, như thế nào cũng là khách, mặc dù nói là khách tùy chủ, nhưng ông cũng không cho Tổng giám đốc Lâm chút mặt mũi nào.”

Ngô Chung Thành thật không ngờ rằng Mộ Cẩm Vân sẽ nhắc đến chuyện này, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, nụ cười trở nên cứng ngắc: “Thư ký Vân, những gì cô nói quả thực là sai lầm của tôi. Điều này tôi thừa nhận. Nhưng chuyện này chỉ là tôi quên nói với nhân viên khách sạn, cũng không phải tôi không biết điều quy củ này của Tổng giám đốc Lâm.”

“Giám đốc Thành nói những lời này thực sự rất buồn cười. Tôi hôm qua rõ ràng còn nghe thấy giám đốc Thành nói rằng muốn uống một ly. Như thế nào chỉ mới qua một đêm mà Giám đốc Thành đến việc mình nói những gì, bản thân cũng không nhớ rõ nữa rồi?”.

Ngay sau khi Mộ Cẩm Vân vừa mới nói xong bên kia Tống Lâm cũng mở miệng lên tiếng: “Giám đốc Thành, chuyện đã tới nước này. Tôi nghĩ việc hợp tác của chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nữa.” Vừa nói xong, anh lại liếc nhìn Mộ Cẩm Vân. Mộ Cẩm Vân gật gật đầu đứng dậy đi theo sau Tống Lâm.

Ngô Chung Thành hoảng sợ ngay khi nhìn thấy hành động của hai người. Ông ta cũng không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào nói một hồi lại thành cái tình trạng này. Ông ta vội vội vàng vàng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo: “Tổng giám đốc Lâm, có chuyện gì cứ từ từ nói! Tôi biết chuyện ngày hôm qua là do tôi không đúng. Tôi xin lỗi anh, tôi xin lỗi anh mà!”

Tống Lâm không hề có ý định dừng lại, Ngô Chung Thành càng thêm lo lắng, trực tiếp đưa tay kéo Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm!”

Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Giám đốc Thành, Tổng giám đốc Lâm không thích người khác chạm vào anh ấy.”

Ngô Chung Thành rút tay về, ngập ngừng nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, lần này tôi thực sự rất có thành ý. Tôi nghĩ rằng anh thực sự cũng muốn mua lại công ty của tôi, như vậy đi, tôi ở đây bày tỏ lời xin lỗi. Mười lăm phần trăm, tôi nhường anh một phần, anh thấy như vậy có được không?”

Trên mặt Tống Lâm nửa điểm biểu cảm cũng không có: “Giám đốc Thành thật có lòng. Hôm nay đến đây, quý công tử không hề có ý muốn xin lỗi. Bản thân Giám đốc Thành ông cũng hồ đồ. Người như vậy Tống Lâm tôi đây cũng là lần đầu tiên gặp.”

Anh nói không nhanh không chậm. Nhưng chính Ngô Chung Thành trong lòng cũng nghe hiểu được: “Tổng giám đốc Lâm, vậy anh xem chuyện này bây giờ phải tính như thế nào?”

Tống Lâm chỉ nhàn nhạt thoáng liếc nhìn tay ông ta, Ngô Chung Thành thấy vậy liền lập tức nhanh chóng thu tay về, sau đó nịnh nọt gọi một tiếng : “Tổng giám đốc Lâm?”

Mộ Cẩm Vân đứng một bên chờ đợi tới thời điểm thích hợp thì lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, xem ra Giám đốc Thành lần này quả thật muốn cùng chúng ta hợp tác.”

Tống Lâm liếc nhìn cô một cái, Mộ Cẩm Vân nhất thời im lặng. Tuy nhiên, Tống Lâm vẫn là quay người lại rồi trở về lần nữa ngồi xuống, anh thoáng liếc nhìn vẻ mặt bực bội của Ngô Dương : “Giám đốc Thành, Tống Lâm tôi đây thích hết thứ này đến thứ khác khi nói chuyện làm ăn. Quý công tử có cá tính, tôi cũng không cố ép gây khó dễ. Chuyện ngày hôm qua của ông tôi cũng không truy cứu tới.”

Anh nói xong liền quay đầu nhìn hướng của người phục vụ: “Phục vụ, làm ơn cho tôi ba chai Lafite.”

Người phục vụ liên tục gật đầu: “Được rồi, thưa anh, anh chờ một chút.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba chai Lafite đã được dọn ra bàn. Tống Lâm vươn tay cầm lấy dụng cụ khui chai, vừa chậm rãi vừa mở nắp chai nói: “Nhưng mà, tôi thích đem mọi chuyện nói cho rõ ràng. Giám đốc Thành, nếu ông thật lòng muốn hợp tác với tôi, chính là như vậy, công tử Dương đích thân uống hết ba bình rượu kia. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi sẽ xem như chưa có gì.”

Nói xong anh lại tự tay rót một ly rượu đỏ, đưa tới trước mặt Ngô Dương: “Công tử Dương, mời.”

Ngô Dương nghiêng đầu liếc nhìn Ngô Chung Thành: “Ba, con không uống được, nhất định sẽ chết!”

“Không uống được thì cũng phải uống!” Ngô Chung Thành vừa nhìn đã biết rõ Tống Lâm chính là người tính toán chi li, nếu bạn kính anh một thước, anh tất sẽ cho bạn một tấc. Nhưng một khi bạn đã xúc phạm đến anh một tấc, anh sẽ nhất định cho bạn lui một trượng. Nếu ông ta lảng tránh từ chối không làm theo ý của Tống Lâm thì hôm nay thật sự không cần phải nói đến chuyện làm ăn này nữa rồi. Ba chai rượu nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, Tống Lâm tính toán cũng rất tốt. Ngô Dương không muốn xin lỗi khi xúc phạm Mộ Cẩm Vân. Ông ta tối qua đối với Tống Lâm hơi khinh thường, hôm nay còn không muốn thừa nhận điều đó.

Tống Lâm rõ ràng muốn cho mọi chuyện giải quyết nhanh chóng, Ngô Chung Thành ở bên dưới nhéo mạnh Ngô Dương một cái: “Nếu không muốn nhà chúng ta phá sản, mày mau cầm ba bình rượu này lên uống hết cho tao!”

Ngô Dương bình thường vô liêm sỉ thật sự, ba chai rượu này không thể gϊếŧ chết anh ta, nhưng nhiều nhất chỉ làm cho anh ta say không biết gì mà thôi! Ngô Dương liếc nhìn Tống Lâm đang ở đối diện, người đàn ông ngồi đó trên mặt không chút biểu cảm, Mộ Kim Cẩm Vân bên cạnh cũng chú ý tới ánh mắt của anh ta, ánh mắt Mộ Cẩm Vân cũng trở nên lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên Ngô Dương hối hận vì ngày hôm qua mình đã bốc đồng như vậy, nếu ngày hôm qua có thể giữ chặt được Mộ Cẩm Vân thì ngày hôm nay đã không gặp nhiều rắc rối thế này. Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ có hối hận cũng vô ích. Nếu hôm nay anh ta không uống ba chai rượu này, công ty trong gia đình anh ta sẽ phá sản. Ngô Dương cũng biết mình làm ăn phát đạt như vậy tất cả đều phụ thuộc vào gia đình, một khi gia đình phá sản thì cuộc sống sau này của anh ta chỉ có thể càng thêm khổ sở.

“Uống thì uống!” Anh ta nghiến răng một cái, với lấy ly rượu. Nghe thấy anh ta mở miệng, Ngô Chung Thành cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ba chai rượu đỏ gần bốn trăm milliliters cho dù là nước nhưng uống thế này cũng hơi khó chịu. Lúc đầu, Ngô Chung Thành còn không có cảm thấy gì, nhưng sau khi nhìn con trai mình uống một chai rưỡi rượu vang đỏ, ông ta không khỏi cảm thấy đau khổ. Nhưng ngẩng đầu nhìn Tống Lâm đang ngồi đối diện, anh cứ như vậy mặt không chút thay đổi ngồi tại đó, ánh mắt không ngừng nhìn Ngô Dương. Ngô Chung Thành chỉ có thể nuốt ngược những lời vừa đến môi trở lại bên trong, rượu cũng đã uống hết hơn một nửa, ông ta không thể từ bỏ tất cả nỗ lực của mình, không thể cứ như vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mười phút sau, Ngô Dương cuối cùng cũng uống hết ba chai rượu, sắc mặt toàn bộ đỏ bừng, trên mặt cũng không còn biểu hiện cố chấp nữa, chỉ có đau lòng: “Tổng giám đốc Lâm, tôi uống xong rồi. Như vậy chuyện hôm qua coi như không có gì?”

“Cậu chủ Dương vui vẻ, tôi cũng hài lòng. Chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, tôi cũng không quan tâm đến nữa.” Tống Lâm gật đầu.

Ngô Dương nghiến răng nghiến lợi không nói gì. Anh ta biết rõ, Tống Lâm một nhân vật như vậy, cho dù là bọn rắn độc cũng không dễ dàng gì chọc giận được anh. Hôm nay coi như là gieo gió gặp bão, lần sau cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, lần sau lại nhìn thấy Tống Lâm, thì thức thời tránh trước vậy.

“Tổng giám đốc Lâm, anh xem, chuyện hợp tác này…?”

“Thư ký Vân.” Tống Lâm liếc nhìn Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân đem bản hợp đồng mới in buổi sáng đưa tới. Ngô Chung Thành cũng không đọc hợp đồng mà trực tiếp kí lên. Tống Lâm nhìn ông ta như vậy, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm hỏi một câu: “Giám đốc Thành không nhìn kỹ sao?”

“Tổng giám đốc Lâm thái độ làm người rất tốt, ta tin tưởng.” Ông ta nói xong thì tên cũng đã được ký rồi.

“Tôi khuyên Giám đốc Thành vẫn nên xem xét kỹ hợp đồng.” Tống Lâm hiếm khi nói nhiều lời như vậy, nên Ngô Chung Thành đành phải lật lại hợp đồng. Khi nhìn thấy giá mua bên trên, ông ta sững sờ trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Lâm, ý của anh là gì?! Tối hôm qua ghi rõ là bảy ngàn tỷ làm sao trong một đêm hợp đồng thành sáu ngàn tám trăm tỷ được. Hai trăm tỷ, làm sao có thể cắt đi một cách dễ dàng vậy được?”

“Đêm qua, tôi đã nhờ người ước tính lại giá trị thị trường của công ty ông và phát hiện ra rằng công ty của ông vẫn còn nợ một khoản thanh toán dự án. Nếu Giám đốc Thành ông cảm thấy mức giá đó không vừa lòng, ông có thể xé bỏ hợp đồng ngay bây giờ.”

Ngô Chung Thành thực sự tức giận không nói nên lời, gây sức ép lâu như vậy cũng không có chiếm được chút lợi lộc nào, ngược lại làm cho con trai mình cảm thấy khó chịu.

“Giám đốc Thành?”

Ngô Chung Thành suýt chút nữa đã không nhịn được xé bỏ hợp đồng mà không cần giữ lại, nhưng hôm nay ông ta coi như đã nhìn ra được thực lực của Tống Lâm, biết rằng Tống Lâm không phải thứ mà ông ta có thể dễ dàng đắc tội. Tối hôm qua ông ta đã làm rối chuyện hợp tác này một lần, nếu hôm nay lại làm rối thêm một lần nữa, ông ta tin rằng Tống Lâm sẽ có cách khiến bản thân ông ta phải hối hận.

Lúc này, Ngô Dương ở bên cạnh đột nhiên nôn khan. Ngô Chung Thành vừa liếc mắt nhìn con trai của mình một cái, lập tức nói thẳng với Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, anh nhìn xem, Ngô Dương bộ dạng như thế này, tôi không thể tiếp đãi ngài.”

Tống Lâm cũng không nói gì: “Vậy tôi đi trước, Giám đốc Thành.”

Anh nói xong rồi trực tiếp đứng dậy bỏ đi. Ngay khi Ngô Chung Thành nhìn Tống Lâm, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng, ông ta có thể ổn định không nổi giận, tất cả đều là vì mấy chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nhưng Tống Lâm thật sự khiến ông ta cảm thấy khϊếp sợ, loanh quanh một hồi cuối cùng cũng chẳng thu được gì, lại còn bị Tống Lâm dễ dàng dạy cho ông ta một bài học.

Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Ngô Chung Thành, thấy ông ta đang kìm nén cơn tức giận trên mặt, không khỏi phải thở dài, Tống Lâm thật sự rất biết nắm bắt tâm lý con người, cô không khỏi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Phỏng chừng là nhận ra ánh mắt của cô, Tống Lâm quay đầu nhìn lại. Ánh mắt của Mộ Cẩm Vân vừa vặn rơi vào đôi mắt đen láy ấy, cô khẽ run lên, vội quay đi.

Tống Lâm, là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.”