Editor: Mai
Đại khái lời Thẩm Chấp nói thực sự quá cợt nhả, cợt nhả đến mức Kiều Dư Kiều cũng nhận thấy không thích hợp nhưng không thể nói gì.
Ánh mắt Kiều Dư Cầu vô cùng phức tạp nhìn Thẩm Chấp đứng kia.
Như muốn nói gì đó nhưng không biết nói sao cho phải.
Thầy cũng không thể nói với Thẩm Chấp rằng, sở dĩ thầy tâm huyết dâng trào muốn đổi chỗ ngồi chỉ vì muốn tách hai người ra, vì tất cả mọi người đều nghi ngờ hai người.
Mặc dù Kiều Dư Cầu mới lên làm chủ nhiệm nhưng không phải ngày đầu tiên thầy dạy học. Thầy biết rõ những học sinh này phản cảm cách làm nào nhất của giáo viên, nếu cứng rắn tách hai người ra Kiều Dư Cầu sợ làm cho Thẩm Chấp sinh ra tâm lí phản nghịch lại.
Tiểu thiếu gia này mới làm người tốt chưa đến vài ngày.
Kiều Dư Cầu có chút do dự rồi thầy vẫn quyết định nhắc nhở đôi chút.
Thầy nói lời thấm thía: “Thầy cũng từng đi qua cái tuổi các em bây giờ, biết sẽ có những chuyện khó tránh khỏi trong thời kỳ trưởng thành. Nhưng các em cần phải phân rõ được đối với các em bây giờ mà nói điều gì quan trọng nhất.”
Kiều Dư Cầu thật sự suy nghĩ vì họ, đặc biệt là Thẩm Chấp, khó khăn lắm cậu mới bằng lòng cố gắng học tập thi điểm cao, thầy vẫn hi vọng hai mầm non này có thể một lòng học tập để thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.
Thầy cúi đầu bưng tách trà trên bàn lên nhấp khẽ, thầy đang muốn nắm giữ tiết tấu cuộc
trò chuyện này.
Dù sao đối đãi với học trò không thể gió táp mưa rào*, phải tiến hành theo chất lượng.
*gió táp mưa rào: kiểu làm mạnh mẽ vội vàng.
Nhấp thêm ngụm trà, tính mở miệng nói tiếp ai ngờ Thẩm Chấp lại nhìn thầy, nói: “Em cảm thấy đối với chúng em việc học quan trọng nhất.”
Kiều Dư Cầu nhìn cậu, vui mừng đến mức vỗ bàn, chỉ kém chuyện vỗ tay cho Thẩm Chấp.
Thầy hài lòng gật đầu nói: “Thẩm Chấp, em có thể nghĩ như vậy khiến thầy rất vui, học sinh trung học nên lấy việc học làm chủ, nhiệm vụ quan trong nhất của chúng ta bây giờ là học tập.”
Thẩm Chấp phối hợp gật đầu.
Kiều Dư Cầu nhìn bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy của cậu thì vui vẻ từ đáy lòng, trên đời này chuyện khiến giáo viên vui vẻ nhất là học sinh nghe lời mình khuyên bảo.
Nhìn đứa học trò lúc trước đi lầm đường bây giờ đã từ từ đi vào con đường đúng đắn ngày càng tiến bộ, cảm giác thành tựu này thực sự nói không nên lời.
Thẩm Chấp hỏi tiếp: “Thầy, thầy có cảm thấy em tiến bộ nhiều không?”
Kiều Dư Cầu giật mình nhưng vẫn gật đầu, nói tiến bộ đâu đủ quả thật kiểu vượt qua sông núi khiến người ta kinh ngạc. Dù sao chuyện từ vị trí bét lớp nhảy lên vị trí đầu lớn không phải người bình thường nào cũng làm được.
Vẻ mặt Thẩm Chấp nghiêm túc nhìn Kiều Dư Cầu: “Thầy Kiều, toàn bộ công lao đều của bạn Kỷ Nhiễm.”
Kiều Dư Cầu ngoảnh đầu nhìn qua Kỷ Nhiễm, nãy giờ Kỷ Nhiễm không nói câu nào chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Bởi vì cô cảm thấy chính mình không nên nói gì có vẻ tốt hơn, Thẩm Chấp muốn đẩy cô vào hố rồi.
Cô ngậm miệng, cúi đầu như đang tự kiểm điểm.
Như vậy làm cho Kiều Dư Cầu không thấy ánh mắt cô.
May mà Thẩm Chấp mở miệng tiếp thu hút sự chú ý từ Kiều Dư Cầu, cậu nói: “Bởi vì có Kỷ Nhiễm ngồi bên cạnh em, em thấy mặc dù bạn ấy thi toán chỉ được 22 điểm nhưng mỗi lần bạn ấy mô phỏng theo đề thi đều có tiến bộ rất lớn, em được bạn ấy ủng hộ mới có thể thi đạt thành tích tốt đến thế.”
Bình thường Thẩm Chấp không thích nói chuyện nhưng không có nghĩa cậu không biết nói.
Kỷ Nhiễm đứng một bên nghe ngây ngẩn cả người.
Hoá ra bản lãnh lớn nhất của Thẩm Chấp đó là dùng gương mặt đứng đắn nói hưu nói vượn, lời nói dối nào cậu đều có thể nói ra miệng được.
Còn nữa, cái gì mà gọi là mặc dù cô thi toán chỉ được 22 điểm hả?
Kỷ Nhiễm khẽ nói: “Thầy, em cảm thấy Thẩm Chấp thi toán từ 16 điểm nâng lên điểm tuyệt đối đều nhờ công lao của em.”
Cô gái nhỏ cố ý nhấn mạnh 16 điểm, kiểu như tới đây tổn thương nhau tiếp đi, xem ai thảm hại hơn…
Cỡ Kiều Dư Cầu không ngồi trước mặt, thật sự Thẩm Chấp muốn đưa tay xoa xoa đầu mềm mại của cô gái nhỏ này, đến cùng trong đầu cô chứa cái gì thế. Cậu đang nghiêm túc muốn giữ gìn quan hệ bạn cùng bàn thuần khiết giữa bọn họ, còn cô chỉ nhớ đến chuyện 22 điểm.
Thẩm Chấp cố gắng kìm nén không bật cười ra tiếng.
Lần này Kiều Dư Cầu đã hoàn toàn hiểu ra hai người này không muốn đổi chỗ, càng nói càng rõ ràng.
Thầy bất đắc dĩ hỏi: “Hai em không muốn đổi chỗ?”
Hai người đồng thanh đáp: “Không muốn.”
Thẩm Chấp nhìn Kiều Dư Cầu, nghiêm túc nói:”Em muốn ngồi cùng bàn với bạn Kỷ Nhiễm để giúp đỡ nhau tiến bộ.”
Trái lại Kỷ Nhiễm gọn gàng hơn nhiều: “Thầy, em muốn ngồi cùng với Thẩm Chấp bởi vì em muốn đánh bại cậu ấy lấy được vị trí thứ nhất.”
Đúng, vị trí đứng đầu lớp kia cô nhất định phải lấy được, cho dù cậu cũng không thể thương lượng.
Nhất định phải là của cô.
Kiều Dư Cầu há hốc miệng.
May mà Thẩm Chấp cũng không tính vòng vo nữa, nhàn nhạt nói: “Nếu thành tích tụi em giảm xuống thầy có thể đổi chỗ, không cần hỏi ý kiến chúng em.”
Câu này quá ác, tương đương nói rằng, chỉ cần lần sau họ không lấy được vị trí thứ nhất thì thầy cứ việc đổi chỗ.
Hai người đi khỏi văn phòng Kiều Dư Cầu, lúc tới hành lang Kỷ Nhiễm quay qua nhìn cậu: “Anh tự tin thế hả?”
Kỷ Nhiễm đang nói tới câu cậu đã nói trong phòng làm việc.
Rốt cục Thẩm Chấp không nhịn được nữa dơ tay xoa đầu cô, tóc cô rất mềm, giọng cậu cũng dịu dàng: “Không tin anh?”
“Bạn trai tương lai của em không lúc nào nói mà không làm được.”
*
Dựa hơi lời hứa với Kiều Dư Cầu, Thẩm Chấp hùng hộn hẹn với Kỷ Nhiễm thứ bảy cùng đi thư viện, nói cho oai rằng học tập cùng tiến bộ.
Ai ngờ buổi trưa Thẩm Kỷ Minh tự mình đến cửa.
Thẩm Chấp từ phòng ngủ đi ra thấy Thẩm Kỷ Minh đang đứng trong phòng khách, sắc mặt trầm xuống, sự tàn bạo hiện lên trên trán, giọng cậu giận dữ: “Ai cho phép ông vào đây khi chưa được tôi đồng ý?”
Thẩm Kỷ Minh nhìn cậu cũng không nổi giận, trên mặt còn cười nhạt.
Nếu lúc bình thường ông ta đã sớm chỉ vào mặt Thẩm Chấp mắng rồi.
Ông ta nhìn Thẩm Chấp, nói thẳng: “Thay quần áo đi, buổi tối đưa con đến nhà lớn ăn cơm.”
Nhà lớn là chỗ ông cụ Thẩm ở. Ông cụ Thẩm có ba đứa con trai mặt ngoài luôn hài hòa với nhau, nhưng kiểu nhà giàu này có ai không muốn lúc phân chia gia sản mình chiếm nhiều nhất.
Cho nên tất cả đều tốn sức tính toán muốn làm cho ông cụ vui vẻ.
Lúc trước Trình Cối không sinh được con, Thẩm Kỷ Minh từng nghĩ đến chuyện ly hôn, dù sao vấn đề không nằm chỗ ông ta, nếu không con ông cụ không mắng chết ông ta đã nể mặt lắm rồi chứ đừng nói xem trọng ông ta.
Đây cũng là nguyên nhân Trình Cối chấp nhận đón Thẩm Chấp về, bà ta và Thẩm Kỷ Minh là vợ chồng một thể, nhất vinh câu vinh*.
*Nhất vinh câu vinh: có sướиɠ cùng sướиɠ.
“Không đi.” Thẩm Chấp trả lời không chút do dự.
Thẩm Kỷ Minh cũng hơi tức giận, ông ta nhìn Thẩm Chấp hừ lạnh một tiếng: “A Chấp, con cảm thấy con đấu với ba có ích à? Chúng ta là cha con, cần phải nhất trí đối ngoại mới được.”
“Ông nội con biết con thi đứng nhất nên đặc biệt dặn ba dẫn con qua.”
Trong lòng Thẩm Kỷ Minh có cảm giác như sương mù hóa hư không, ông đã nói mà, con ông làm sao có thể không hơn mấy đứa con ăn hại hai nhà kia.
Lúc trước Thẩm Chấp là thiếu niên thiên tài, tùy tiện tham gia vài cuộc thi đều lấy được giải nhất.
Anh cả với anh hai đều chua chát, nhưng không còn cách nào ai kêu Thẩm Chấp hơn con họ mọi mặt.
Ai ngờ tiệc vui chóng tàn, Thẩm Chấp biến chất không quay đầu lại, không nói tới chuyện đánh nhau ngoài trường ngay cả thành tích đều rớt xuống, so sánh kiểu xuống dốc không phanh cũng không quá.
Vì chuyện đó ông bị anh cả anh hai cười nhạo biết bao lần, nói gì mà Thẩm Chấp không thể lâu dài, trẻ con khi còn bé nếu quá giỏi thì lớn lên phần lớn đều như vậy.
Thẩm Kỷ Minh tức giận nhưng không tìm được lý do phản bác. Không ngờ lần thi giữa kì này Thẩm Chấp lấy được vị trí thứ nhất làm cho ngụm khí tức giận tích tụ trong ngực Thẩm Kỷ Minh mấy năm nay có thể phun ra.
Mấy ngày hôm trước ông ta còn cố tình nói hai câu trước mặt ông cụ, quả nhiên ông cụ kêu Thẩm Chấp về nhà lớn ăn cơm.
Từ lúc Thẩm Chấp gây chuyện không chịu học tập thì sự yêu thích từ ông cụ giảm bớt rõ ràng.
Lần này có thể chủ động kêu cậu về nhà lớn ăn cơm chính là cơ hội tốt. Vừa đúng lúc trong thời gian này Thẩm Kỷ Minh đang muốn cái công ty con hậu cần của người dưới quyền ông cụ, trước mắt nghề nghiệp hậu cần phát triển cực kỳ nhanh chóng, vô cùng có khả năng sẽ tăng trưởng mạnh mẽ trong tương lai.
Hiện giờ công ty con đó quy mô còn nhỏ, không chừng đợi một thời gian nữa thời cuộc thay đổi lớn.
Không chỉ mình ông ta nhìn chằm chằm khối thịt béo bở đó, theo ông ta biết, ngay cả hai anh trai kia cũng đang nhìn. Ông ta nghĩ vừa lúc mượn chuyện Thẩm Chấp làm cho ông cụ vui vẻ để ông cụ giao công ty cho mình quản lý.
Thẩm Chấp nhìn bộ dáng như đã tính trước của Thẩm Kỷ Minh, cười lạnh: “Ông bỏ tính toán này đi.”
Cậu hận Thẩm Kỷ Minh sao?
Thật ra ngay từ đầu không hận. Mặc dù Thẩm Kỷ Minh đưa cậu rời khỏi mẹ với ông bà ngoại nhưng từ nhỏ cậu đã không có cha, người cha này đối với cậu mà nói chỉ nằm trong tưởng tượng.
Cậu từng tưởng tượng cha cậu sẽ từ trên trời rơi xuống.
Rồi có một ngày, thật sự Thẩm Kỷ Minh đã từ trên trời rơi xuống, ông ta thu xếp cuộc sống của Nguyên Sênh và ông bà ngoại đồng thời cấp cho cậu một cuộc sống mới. Cho dù không thể hiện trên mặt nhưng làm sao Thẩm Chấp có thể không thích ông ta chứ.
Sao cậu có thể không thích ông chứ.
Nhưng cậu mãi mãi không cách nào quên được lần bản thân mình nghe lén cuộc cãi vã giữa ông ta và Trình Cối.
Buổi tiệc chúc mừng cậu lấy được giải nhất qua chưa lâu, trong lòng cậu vẫn đang còn mê mang. Tan học cậu về nhà thấy đèn trong phòng sách Thẩm Kỷ Minh chưa tắt.
Bên trong có tiếng tranh cãi quyết liệt truyền ra ngoài.
Trình Cối như bệnh nhân tâm thần kêu lên: “Anh đã nói chỉ cần tôi đồng ý đưa đứa con hoang kia về anh sẽ phối hợp làm phẫu thuật với tôi cơ mà, sao anh lại đổi ý hả?”
“Không phải tôi đã nói rồi à, cuối tuần ba muốn dẫn A Chấp với tôi đi câu cá. Cô cũng biết lúc câu cá ba đều không thích đưa ai theo cả, khó có khi ngoại lệ một lần.”
Trình Cối nghe càng muốn nổi điên, vì Thẩm Kỷ Minh bà ta đã phải nhượng bộ, không ngờ lại nhận được sự tùy ý giẫm đạp từ ông ta.
Thẩm Kỷ Minh không kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã có A Chấp rồi, dùng thời gian vào mấy chuyện hư vô lãng phí kia không bằng nghiêm túc bồi dưỡng mình A Chấp.”
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?” Thật sự Trình Cối nổi điên rồi.
Thẩm Kỷ Minh không nhịn được nữa, nói: “Không sinh con được là do cô, là vấn đề của cô. Đối với tôi, bất kể A Chấp do ai sinh ra nó cũng là con trai tôi.”
“Chỉ cần nó có thể khiến ông cụ thích là được.”
Rất nhiều người ngoài từng nói câu này nhưng Thẩm Chấp không tin, cậu cũng không cần tin.
Bởi vì cậu luôn cảm thấy Thẩm Kỷ Minh đón cậu về nuôi bởi vì ông là cha cậu, ông có trách nhiệm với cậu, có tình cảm với cậu. Kết quả thì sao, hôm đó chính tai cậu nghe được Thẩm Kỷ Minh nói những lời này.
Chỉ cần cậu có thể khiến ông cụ vui là được, hóa ra vì như vậy.
Sở dĩ cậu hiện diện trong ngôi nhà này, không phải bởi vì cái gọi là tình cha con.
Mà bởi vì cậu như một công cụ, một công cụ cần thiết để Thẩm Kỷ Minh dỗ ông cụ vui vẻ.
Bây giờ cậu còn giá trị lợi dụng nên Thẩm Kỷ Minh mới tới cửa, thật không chậm trễ chút nào.
Thẩm Chấp lạnh lùng nhìn ông ta, cơ hồ cắn răng nói: “Tôi nói rồi, trừ phi tôi chết nếu không ông đừng mơ.”
…
Thẩm Kỷ Minh nổi giận đùng đùng rời khỏi, cả phòng đều lộn xộn, Thẩm Chấp yên lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn vách tường đối diện.
Thật lâu sau, điện thoại trong túi cậu kêu lên.
Là bài hát .
Tiếng chuông cậu cài riêng cho Kỷ Nhiễm, độc nhất vô nhị, tiếng chuông chỉ thuộc về cô.
Ngón tay Thẩm Chấp nhúc nhích rồi với vào trong túi lấy ra, lúc nhận điện thoại hình như bên kia Kỷ Nhiễm cảm giác được cậu không bình thường.
Cô hỏi: “Thẩm Chấp, anh sao vậy?”
Ánh mắt thiêu niên chua xót, hơi chớp mắt, sự đắng chát khó chịu.
Thật lâu sau, cậu mới nói: “Nhiễm Nhiễm, anh khó chịu quá…”