Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh

Chương 55

Editor: Mai

Rõ ràng trời rất lạnh nhưng người Kỷ Nhiễm lại nóng bừng lên. Cô nghe hiểu ý cậu, cậu đang nói cảm ơn cô đã xuất hiện trong sinh mệnh cậu.

Đối với cô mà nói cậu cũng tồn tại như vậy.

Đời trước sống 27 năm chưa từng thích ai. Có lẽ vì hôn nhân của cha mẹ không như ý nên đã gieo hạt mầm xuống đáy lòng cô.

Tình yêu, hôn nhân thất bại từng hiện diện trước mặt cô. Thế nên từ nhỏ cô đã không tin vào những chuyện này.

Vợ chồng bao nhiêu năm lại không chống được cám dỗ ngoài kia, rõ ràng kêu hôn nhân trói buộc lợi ích thế mà nói tan là tan. Tình cảm là thứ quá mức mơ hồ không ổn định, giống như một đám mây trên trời luôn xinh đẹp thuần khiết nhưng ai có thể thực sự giữ đám mây đó trong lòng bàn tay chứ.

Từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã bị Bùi Uyển mưa dầm thấm đất, dưỡng thành tính cách thiết thực. Trước đến nay cô đều được dạy phải nắm những thứ có lợi cho mình, khi bé cô cố gắng thi đứng vị trí thứ nhất, sau này lớn lên phải nắm được tất cả cơ hội trong công việc.

Đừng nói chính cô không nghĩ tới chuyện tình cảm ngay cả Bùi Uyển cũng ít khi thúc giục, có lẽ bà đã tự mình trải qua nên biết rõ đàn ông còn không đáng tin bằng sự nghiệp.

Chỉ cần có tiền thì có thể hưởng thụ toàn bộ, cũng nhận được toàn bộ.

Kỷ Nhiễm vẫn luôn ủng hộ lý luận này của Bùi Uyển, dù xuất thân trong gia đình giàu có vẫn cố gắng hơn người thường gấp trăm lần trong công việc.

Bây giờ cô đã không nghĩ vậy nữa.

Chuyện chưa từng được nếm thử cũng từng kiên định từ chối nhưng vẫn bị cậu thu hút, bị ảnh hưởng từ đó trong lòng nảy sinh mong muốn.

Muốn biết thích một người có tư vị như thế nào.

Cho dù quả táo trong vườn địa đàng cũng phải tự mình hưởng qua mới xác định chính xác được mùi vị. Đời này cô đã cảm nhận được mùi vị quả táo vườn địa đàng.

Không hề đắng, chỉ ngọt.

Kỷ Nhiễm chống khủy tay lên lan can hành lang, bàn tay tạo thành cái loa để trước miệng, nói khẽ: “Em cũng vậy.”

Mặc dù bây giờ cô không có cách nào nói cho tất cả mọi người biết nhưng không sao.

Sẽ có một ngày, lúc họ trưởng thành có thể quang minh chính đại nhận lời chúc phúc từ mọi người.

“Mấy em làm gì thế hả?”

Dưới lầu vang lên tiếng hét giận dữ, chủ nhiệm giáo dục khối 11 đứng ngay dưới lầu, vì mất điện nên học sinh đứng đầy cả hành lang.

Huống chi máy bay không người lái kia quá kiêu ngạo thêm vào đó hàng chữ dài mấy mét kia nữa, dưới tình huống mất điện tối đen như mực này nó là thứ lóa mắt nhất trong trời đêm.

“Đệch mợ, Kim Mao Sư Vương về nhanh thế.”

“Nhanh nhanh về lớp, lát nữa Kim Mao Sư Vương quăng vũ khí diện rộng bằng miệng sư tử bây giờ.”

Bạn học xung quanh than thở.

Chủ nhiệm giáo dục khối 11 có biệt hiệu như vậy bởi vì lúc thầy ấy đứng dưới lầu bắt mấy bạn nam trên tầng bằng chất giọng lớn đến mức cả khu lớp học đều nghe thấy.

Cho nên học sinh tặng biệt hiệu: Kim Mao Sư Vương.

Chủ nhiệm giáo dục ngửa cổ quát: “Còn không nhanh về lớp cho tôi, thu cái đang bay kia lại ngay.”

Thầy không biết thứ đồ đang bay trên trời thêm vào đó bởi vì chạy nhanh lại đây nên không đeo mắt kính không thấy rõ được chữ viết trên kia.

Kỷ Nhiễm nghe vậy hơi cẳng thẳng khẽ hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Không sao.” Thẩm Chấp nói, quả nhiên chỉ thoáng chốc đã có người chỉnh máy bay không người lái quay về vị trí ban đầu.

Có nhiều bạn học còn chưa về lớp đang đứng ngoài hành lang nhìn máy bay không người lái mang theo hàng chữ kia từ từ bay xa.

Ánh huỳnh quang lấp lánh trong bầu trời đêm.

Tấm biểu ngữ kia thực sự rất hấp dẫn tầm mắt người khác, ngay cả chủ nhiệm giáo dục cũng đứng nhìn nó bay đi.

“Còn không chịu về lớp, vậy mấy người đứng yên đó chờ tôi đi lên…” Chủ nhiệm giáo dục chờ máy bay không người lái hoàn toàn biến mất trước mặt thì ngửa đầu gầm một tiếng nữa.

Khi thầy nói xong không biết ai ở trên lầu hai hét lên.

“Mất điện mà vẫn không tan học sao?”

“Tan học.”

“Tan học.”

Vốn dĩ miễn cưỡng lắm mới áp chế được khung cảnh hỗn loạn khi nãy, bây giờ lại mất khống chết lần nữa. Ngay cả những bạn học bình thường luôn nhút nhát cũng liều mạng dậm chân vỗ bàn.

Văn Thiển Hạ thừa dịp mọi người ầm ĩ chạy lại hỏi: “Nhiễm Nhiễm, ai làm biểu ngữ thổ lộ với cậu thế?”

Thật ra Văn Thiển Hạ đã đoán ra ai làm nhưng cô ấy vẫn không nhịn được hỏi.

Kiểu thổ lộ này vừa lãng mạn vừa có ý sáng tạo, ngay cả người không liên quan tới vẫn cực kỳ kích động, cô ấy còn muốn dậm chân thét chói tai dùm Kỷ Nhiễm nữa cơ.

Kỷ Nhiễm không nói cười khẽ.

Đây là bí mật nhỏ giữa cô và Thẩm Chấp, cô không muốn nói cho ai nghe hết.

Không muốn nói với bất kì ai.

Kỷ Nhiễm biết suy nghĩ này hơi ích kỷ nhưng không phải bất kì cô gái nhỏ nào cũng vậy à, đều có bí mật của riêng mình.

Cuối cùng chủ nhiệm các lớp đều quay lại phòng học, miễn cưỡng khống chế tình hình.

Kiều Dư Cầu ra hiệu cho mọi người im lặng, nói: “Được rồi, các em đừng ầm ĩ nữa. Trường học đang sửa lại mạch điện rồi.”

Bởi vì hôm nay tuyết lớn nên không phải chỉ mình Tứ Trung mất điện.

Có không ít bạn học bên dưới cầu điện thoại chiếu sáng lên chỗ Kiều Dư Cầu đang đứng. Thật ra Tứ Trung không cho phép học sinh mang điện thoại tới trường, bình thường cả đám đều vô tội bày tỏ chính mình một lòng học tập tuyệt đối không mang điện thoại tới trường.

Bây giờ bại lộ hết rồi.

Thầy nhìn học sinh bên dưới, cười bất đắc dĩ: “Tiếng thở dài này của mấy em đã làm bại lộ bản chất học tra ra rồi đấy.”

Bên dưới đều cười vang.

Có bạn nam nghịch ngợm nói: “Xin lỗi thầy Kiều, để thầy làm chủ nhiệm một lớp học tra rồi.”

“Xin lỗi thầy.”

Không biết có phải bởi vì mất điện nên mọi người đều thả lỏng hay không, hoặc bóng tối đã che dấu thay bọn họ nên rất nhiều người nói ra những lời bình thường không dám nói.

Ngay cả người bình thường không dám đùa giỡn bây giờ cũng vui vẻ cười to.

Giọng Kiều Dư Cầu thoải mái tự nhiên, thầy nói: “Chủ nhiệm lớp học tra cũng khá tốt, thầy chưa bao giờ cảm thấy học tập tốt chính là thước đo tiêu chuẩn bình phán một người. Huống chi cho dù học tập có tốt thế nào thì thầy cũng phải vội vàng chạy tới giúp đỡ mấy học tra lớp thầy phụ trách thôi.”

Cả phòng học đều bùng nổ, trong âm thanh ồn ào còn kèm theo cả tiếng huýt sáo.

Kiều Dư Cầu là giáo viên trẻ tuổi, bình thường tuy thích nói đùa nên hành động hài hước hôm nay vẫn thành công làm cả lớp bật cười.

Khi bên ngoài trở nên ồn ào lần nữa họ mới chú ý tới.

Kiều Dư Cầu đi tới cửa vừa lúc chạm mặt với chủ nhiệm lớp bên cạnh cũng bước ra, mới biết hóa ra bên phòng điện không có cách nào khởi động lại điện, lãnh đạo trường học quyết định cho học sinh về trước.

Kiều Dư Cầu quay lại lớp thông báo tin này làm mọi người hoan hô một trận.

Thầy đưa tay ra hiệu im lặng, khẽ nói: “Còn không nhanh thu dọn ba lô về nhà, đừng chờ tới lúc mấy em vừa tới cửa trường thì trường học có điện lại.”

Học sinh bên dưới dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn cặp sách, còn nói: “Thầy ơi, miệng thầy đừng quạ đen thế chứ.”

Kỷ Nhiễm tùy tiện dọn mấy cuốn sách mang về nhà.

Cô và Thẩm Chấp một trước một sau ra khỏi lớp, còn nhóm Hạ Giang Minh đi phía sau.

Lúc mọi người đi tới sân chơi trước khu lớp học đột nhiên ánh đèn trên mái nhà lại chớp chớp, sau đó đèn cả tòa nhà sáng bừng lên.

Ngay cả cái đèn led đỏ khổng lồ chỗ bảng hiệu Tứ Trung cũng phát sáng.

Những học sinh đi tới cửa trường, học sinh đang đứng chỗ sân, rồi cả những bạn kì kèo mè nheo mới đi từ trên lầu xuống đều ngây người đứng im tại chỗ.

“Chạy nhanh.”

Giọng nói khổng lồ lại tuyệt vọng vang lên, sau đó không biết ai dẫn đầu mọi người đều cắm đầu chạy về phía cửa trường học.

Kỷ Nhiễm còn chưa kịp phản ứng tính nhìn Thẩm Chấp bên cạnh thì thiếu niên đứng cạnh cô đã kéo tay cô chạy ra ngoài.

Lúc này đây, tiếng động lớn đến mức buồn cười, đoàn người giống như thủy triều điên cuồng dũng mãnh lao ra.

Giây phút này cũng là giây phút sáng chói nhất trong thời thanh xuân tuổi trẻ.

Có lẽ bởi vì có những lúc thế này, tuổi trẻ mới được coi là tuổi trẻ.

*

Mãi đến lúc Kỷ Nhiễm về đến nhà, sự rung động trong lòng mới dịu đi đôi chút. Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức cho dù cô nằm trên giường thật lâu cũng không thể nào bình tĩnh được.

Văn Thiển Hạ vừa gửi tin nhắn tới trên QQ cô liền thấy ngay.

Cô ấy hỏi: [Nhiễm Nhiễm, cậu ngủ chưa?]

Kỷ Nhiễm: [Chưa.]

Đối diện cũng không ngờ Kỷ Nhiễm lại trả lời nhanh như vậy, lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo.

Sau đó QQ Kỷ Nhiễm không ngừng rung lên, có thể thấy được tốc độ tay của Văn Thiển Hạ độc thân mười mấy năm còn không nhanh bằng sự nhiều chuyện.

[Cậu thấy chưa? Forum bùng nổ rồi, đều đang thảo luận về chuyện tỏ tình đó.]

[Tớ thấy rất nhiều bài, mặc dù mọi người không dám nói nhưng nhiều người đều đoán là Thẩm Chấp…]

[Không thể không nói, họ vẫn còn đầu óc.]

Kỷ Nhiễm nhìn tin cô ấy gửi tới cũng không để tâm lắm, dù sao từ trong miệng Văn Thiển Hạ thì trên forum Tứ Trung ba ngày hai bữa đều bùng nổ, giống như tất cả học sinh Tứ Trung đều không học tập 98% học sinh trong trường đều chỉ nhiều chuyện.

Theo ý cô, lần này cũng do Văn Thiển Hạ nói khoa trương thôi.

Cô trả lời một câu, sửa đúng lời Văn Thiển Hạ.

Cô nói: [Chúc mừng sinh nhật thôi.]

Bởi vì bày tỏ thực sự là câu cậu nói riêng với cô.

Cậu nói, cảm ơn cô đã xuất hiện trong sinh mệnh cậu.

*

Sau khi Thẩm Chấp nhìn Kỷ Nhiễm về tới nhà lại không quay về nhà như bình thường mà chạy đến quán bar đường Nam Bính. Bây giờ người chưa nhiều lắm, trên sân khấu có cô gái tóc ngắn mặc áo lông trắng và váy dài lông dê đang dùng giọng khàn khàn động lòng người hát bài nhạc Anh.

Lúc Thẩm Chấp tới Nhậm Triết đang cúi đầu lau chùi máy bay không người lái trong tay, động tác mềm nhẹ so với vuốt ve cô gái mình thích còn muốn dịu dàng tỉ mỉ hơn.

“Không uống rượu à?” Thẩm Chấp thấy trên bàn Nhậm Triết chỉ có soda nên mở miệng hỏi.

Nhậm Triết cúi đầu nhìn máy bay không người lái, giọng trầm trầm: “Mang bảo bối ra ngoài nên không uống rượu.”

Đối với anh ta mà nói đây chính là mệnh.

Nếu không phải anh ta có giao tình kiên cố với Thẩm Chấp thì tuyệt đối anh ta sẽ không lấy ra cho cậu dùng thổ lộ đâu. Anh ta nhìn Thẩm Chấp, cười nói: “Thế nào, cô gái nhỏ kia có vui không?”

Thẩm Chấp nghĩ lại cảnh tượng tối nay, thật ra chuyện trường học mất điện nằm ngoài dự tính, giống như cả ông trời cũng đang giúp cậu vậy.

Trường học mất điện, xung quanh lớp học đều tối đen như mực.

Chỉ có những chữ viết bằng huỳnh quang kia mới lóa mắt, mọi người đều có thể thấy.

Cho dù trong bóng đêm Thẩm Chấp vẫn thấy được ánh sáng rực rỡ trong mắt cô.

Còn cả câu cô nói lúc sáng sớm nữa.

Tuyết đầu mùa, lần này tới cô bày tỏ.

Nhậm Triết ném đồ ăn vặt trên mâm qua Thẩm Chấp trêu chọc, nói đi nói lại cho dù mấy người Hạ Giang Minh thân với Thẩm Chấp thế nào cũng sẽ không làm như vậy.

Trái lại tình bạn giữa cậu với Nhậm Triết rất sâu, khi Thẩm Chấp vừa tới thành phố B thì đối thủ đầu tiên cậu gặp chính là Nhậm Triết.

Được coi như thiên tài toán học cho nên dọc theo đường đi tất nhiên sẽ gặp những thiên tài khác.

Nhậm Triết chính là thiên tài toán học bị Thẩm Chấp đánh bại không nể nang chút nào. Nhậm Triết bị Thẩm Chấp trực tiếp đánh bại trong cuộc thi toán học.

Chẳng qua Nhậm Triết người này không có thói kiêu ngạo không ai bì nổi như những thiên tài. Ngược lại coi Thẩm Chấp thành một đối thủ đáng xem trọng, dần dà từ đối thủ biến thành bạn bè.

Nhậm Triết học đại học sớm hơn Thẩm Chấp. Chuẩn xác mà nói mười sáu tuổi anh ta đã bước chân vào trường đại học, ngược lại đối thủ lúc trước của anh ta Thẩm Chấp lại sa vào con đường biến thành ác bá làm cho người ta nghe đã e ngại.

Nhậm Triết nhìn cậu nói: “Cậu có cần cười vậy không, trên mặt Thẩm Chấp mà xuất hiện vẻ mặt như vậy à?”

Thẩm Chấp vùi nửa mặt vào ghế sofa, cho dù bị anh ta đập một cái cũng chẳng buồn nhúc nhích chút nào. Tay cậu chống trên đầu dáng vẻ sung sướиɠ, nhẹ giọng nói: “Cậu biết gì.”

Trên mặt Nhậm Triết lộ ra vẻ ghét bỏ: “Người ta đều nói phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh, tôi thấy đàn ông cũng thế.”

Máy bay không người lái này không phải của anh ta đâu mà của thầy anh ta đó. Chẳng qua bị anh ta lén mượn để dùng thôi, may mà hôm nay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào bằng không chắc chắn anh ta sẽ bị thầy đánh chết.

“Yêu đương được gì chứ, không bằng học tập cho tốt sớm ngày báo đáp tổ quốc.” Nhậm Triết nói câu này ra có cảm giác như chọc cười.

Nghe như đang đùa giỡn vậy.

Nhậm Triết thấy cậu không nói lời nào còn tưởng cậu bị lời mình nói đánh động. Được coi như một trong những thiên tài, Nhậm Triết cảm thấy thiên tài Thẩm Chấp làm vậy không đúng, đã sa đọa đến mức làm côn đồ rồi, quả thật không nói nổi mà.

Anh ta nói lời thấm thía: “A Chấp, nghĩ lại lúc trước cậu thi toán được giải vàng, ban thiếu niên có chỗ của cậu. Nhưng bây giờ thì sao, cậu cam tâm tình nguyện làm người người đứng cuối mãi hả?”

Không phải Nhậm Triết khinh thường những học sinh Tứ Trung khác, chỉ là anh ta cảm thấy dù Thẩm Chấp có nhắm mắt thi cũng không tới mức đứng chót.

Chút chuyện kia nhà họ Thẩm không phải chuyện bí mật.

Anh ta đang tính ba hoa khoác lác để kéo thiếu niên đang trượt chân vào vũng bùn quay lại thì Thẩm Chấp đã nhìn anh ta hỏi: “Cậu từng yêu đương chưa?”

Nhậm Triết bị câu anh hỏi làm khó.

“Cậu biết tư vị thích một người là thế nào không?”

Nhậm Triết: “…” Anh không biết.

Khi anh ta nhìn thấy trong mắt Thẩm Chấp như có ý ‘Tôi biết ngay cậu không biết.’, thật sự làm người ta tổn thương mà, Nhậm Triết tức giận nói: “Tôi chỉ muốn học tập cho tốt báo đáp tổ quốc.”

Nhậm Triết đã định sẵn tương lai đi theo con đường

máy bay không người lái, trước mắt kỹ thuật tinh vi mũi nhọn này chỉ mạnh ở Mỹ còn trong nước vẫn trong giai đoạn bước đầu phát triển. Bởi vậy rất nhiều người là nhân viên dự trữ công nghệ cao đều có tâm nguyện qua Mỹ để học tập phát triển.

Cũng không lạ vì sao mỗi ngày Nhậm Triết đều treo câu đền đáp tổ quốc trên miệng, thật sự thầy hướng dẫn anh ta có tính nết như vậy.

Có dạng giáo viên gì sẽ dạy ra dạng học trò như thế.

Thẩm Chấp thấy anh ta vịt chết còn cứng miệng liền cười nhẹ, giọng nói cũng không quá để tâm chỉ nhàn nhạt: “Vậy cậu có biết cùng học tập với người trong lòng mình là cảm giác gì không?”

Nhậm Triết: “…” Anh ta không biết, lần này anh ta thực sự không biết.

Ngay lúc Nhậm Triết muốn nổi điên thì Thẩm Chấp liếc anh ta một cái: “Cậu đứng nhất trong ban thiếu niên đúng không?”

Nhậm Triết là thiên tài không sai, còn là thiên tài hàng thật giá thật nữa, không yếu chút nào. Ban thiếu niên là nơi nào, ban thiếu niên sở dĩ được gọi là ban thiếu niên bởi vì nơi đó là nơi tụ họp tất cả các loại thiên tài thiếu niên trong cả nước.

Cậu là thiên tài, người ta cũng là thiên tài, đều thuộc những người quen đứng nhất.

Thẩm Chấp: “Bây giờ tôi cũng đứng nhất.”

Những lời này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Nhậm Triết không ngồi được nửa nhảy dựng lên: “Tôi thuộc ban thiếu niên, có bản lĩnh cậu tới thử đi.”

Thẩm Chấp vẫn lười biếng nằm trên ghế như cũ, cậu chỉ khẽ ngẩng đầu lên, cười nói: “Cậu cảm thấy tôi từng sợ ai chưa?”

Nhậm Triết sửng sốt.

Thiên tài luôn có kiêu ngạo của thiên tài, thật ra Nhậm Triết cũng như vậy. Nhưng anh ta có thể cúi đầu trước đối thủ lớn nhất và cũng là bạn bè của anh ta, có lẽ sự mạnh mẽ kiểu ông đây không sợ ai hết từ

Thẩm Chấp đã thu phục được anh ta.

Đúng vậy, Thẩm Chấp có từng sợ ai đâu.

*

Mặc dù lúc máy bay không người lái và pháo hoa chúc mừng xuất hiện phần lớn tất cả giáo viên đều đang họp ở hội trường nên không phát hiện ra. Nhưng mà cũng không phải tất cả giáo viên đều không lên forum.

Đặc biệt có giáo viên muốn gần gũi học trò để biết các em ấy nghĩ gì nữa.

Hai ngày nay trên forum chỉ thảo luận đúng một việc, đó chính là rốt cục ai đã dùng máy bay không người lái và pháo hoa để thổ lộ lãng mạn hôm giáng sinh.

Ngay từ đầu ít ai biết đó là máy bay không người lái rồi sau đó có người biết tới, dần dà tất cả mọi người đều biết hóa ra thứ đồ chơi bay trên trời hôm đó lại quý giá như vậy.

Kiều Dư Cầu là thầy giáo trẻ tuổi nên thầy cũng thuộc kiểu người thích lên forum để hiểu rõ học trò hơn.

Nhưng lần này thầy không biết phải tiếp thu như thế nào.

Bởi vì tất cả những tin đồn trên forum đều liên quan tới học sinh lớp thầy…

[818* vài chuyện mờ ám giữa Thẩm đại lão và hoa khôi.]

*818: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa buôn chuyện bát quái, kiểu nhiều chuyện.

[Thổ lộ động trời đêm noel Tứ trung, đến cùng người thần bí theo đuổi hoa khôi là ai]

[Mấy cậu sợ vậy làm gì, tôi nói thẳng, chắc chắn là Thẩm Chấp]

[Thẩm Chấp & Kỷ Nhiễm, tình ca tuổi trẻ]

Nói tới Thẩm Chấp, lúc đầu thầy dạy đồng nghiệp có quan hệ không tệ với thầy nhắc nhở qua, đứa nhỏ gia đình có tiền, thành tích kém tính tình nóng nảy, kêu thầy có chuyện gì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Kiều Dư Cầu làm chủ nhiệm A8 một thời gian phát hiện Thẩm Chấp không phải kiểu học sinh như bên ngoài đồn đại.

Học tập kém thật nhưng vào lớp chỉ nằm ngủ thôi không gây rối. Hơn nữa cậu cũng không kiếm chuyện với bạn học trong lớp, trái lại vì có cậu ở đây nên có cảm giác như vị Phật trấn giữ cho A8 vậy.

Còn Kỷ Nhiễm, Kiều Dư Cầu cảm thấy là một học sinh tốt, một cô bé có bề ngoài xinh đẹp dễ dàng trêu hoa ghẹo quyệt.

Lúc trước sở dĩ cho họ ngồi cùng bàn bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều đã chọn vị trí rồi. Sau đó Kiều Dư Cầu có đề nghị qua cho cả lớp đổi chỗ nhưng tất cả bạn học đều mãnh liệt phản đối.

Vì biểu hiện chính mình dân chủ chịu lắng nghe ý kiến học sinh nên Kiều Dư Cầu đã gác chuyện đổi chỗ lại.

Tới thi giữa kỳ, Thẩm Chấp với Kỷ Nhiễm đều như bị điên trong cuộc thi, hai người ào ào thi được hơn 700 điểm.

Từ đó Kiều Dư Cầu không nghĩ tới chuyện đổi chỗ hai người nữa.

Thầy đang thất thần thì có một cô giáo ngồi trong văn phòng bưng tách trà tới bình nước để rót, vừa rót vừa đấm eo, có chút khó chịu nói: “Cậu nói xem chúng ta ở đây mệt sống mệt chết kiếm tiền cả tháng cũng không bằng số tiền người ta bỏ ra để theo đuổi con gái trong một buổi tối nữa.”

“Cô Ngô, cô nói ai?” Giáo viên khác nghe vậy liền ngẩng đầu tò mò hỏi.

Cô Ngô cười nói: “Ai ngoài Thẩm Chấp A8 nữa.”

Kiều Dư Cầu nghe chữ ‘A8’ với ‘Thẩm Chấp’ cũng ngửa đầu nhìn cô Ngô, nói: “Cô Ngô, Thẩm Chấp làm gì nữa à?”

Cô Ngô là chủ nhiệm A6, nếu nói có ý kiến với Thẩm Chấp thì thực ra cũng không đến mức như vậy, chẳng qua đột nhiên A8 có hai học sinh thi hơn 700 điểm hơn nữa gần đây Kiều Dư Cầu được chủ nhiệm và lãnh đạo khen ngợi rất nhiều lần.

Không những mấy chủ nhiệm lớp thường thua kém mà ngay cả chủ nhiệm A1, A2 cũng không nổi bật như thầy.

A8 như mặt trời ban trưa dễ bị chú ý.

Cô Ngô nghe Kiều Dư Cầu hỏi vậy liền nở nụ cười, giọng nói khoa trương: “Tôi nói chứ thầy Kiều, chẳng lẽ thầy không biết à. Thẩm Chấp lớp thầy vì muốn theo đuổi Kỷ Nhiễm mà vừa đốt pháo hoa vừa dùng máy bay không người lái vô cùng phô trương ồn ào đấy. Thầy nói thử đi mấy đứa học sinh này có phải quá ra vẻ lại còn lãng phí nữa không, cha mẹ cho chúng nó tiền tới trường để chúng nó làm những chuyện bậy bạ này à?”

Trong lời nói lộ ra hương vị dạy dỗ.

Kiều Dư Cầu không nói chuyện trái lại giáo viên ngồi bên cạnh nói: “Cũng không chắc do Thẩm Chấp đâu. Huống chi lần này Thẩm Chấp thi được hơn 700 điểm, so sánh với trước kia rõ ràng đang đi vào con đường đúng đắn rồi.”

Chuyện Thẩm Chấp thi hơn 700 điểm, đừng nói chỉ có học sinh thảo luận với nhau mà ngay cả giữa các giáo viên cũng nói không ít.

Một học sinh không thể nào trong thời gian ngắn lại có thể thi nâng cao hạng như vậy được, thành tích nằm ngay đó đã nói rõ trước kia do cậu không muốn nghiêm túc thi thôi.

Có không ít người hâm mộ ghen tị Kiều Dư Cầu, lúc trước A8 thuộc lớp kém cỏi không ai muốn, là lớp bỏ đi.

Kết quả không nói tới chuyện đột nhiên có học sinh chuyển đến thi đạt hơn 700 điểm, ngay cả người luôn đứng bét trước kia cũng có thể thi hơn 700 điểm.

Giáo viên xuất sắc năm nay nhất định có Kiều Dư Cầu.

Phỏng chừng cũng không lọt mất chuyện được bình chọn chủ nhiệm xuất sắc nhất.

Cô Ngô nắm lấy cơ hội này, cố ý nói: “Điểm có thể quyết định tất cả sao? Chẳng lẽ bởi vì điểm số mà cứ để cho hai người bọn họ phá hủy không khí trường học. Thầy Kiều, không phải tôi hù dọa thầy đâu, thầy phải quản lý cho chặt vào.”

Kiều Dư Cầu không bị cô Ngô hù sợ chỉ là trong lòng thầy hơi lo lắng.

Dù sao hai học sinh này cũng có tính nguy hiểm cao, Kiều Dư Cầu cũng từng trải qua độ tuổi thanh xuân mười sáu mười bảy. Huống chi thời trung học của thầy chỉ qua hơn mười năm.

Thầy hiểu rõ cảm giác ngây thơ hồn nhiên trong thời niên thiếu này.

Càng nghĩ Kiều Dư Cầu càng quyết định phải nói chuyện một chút với hai người họ.

Vốn dĩ thầy tính nói chuyện từng người một, tiêu diệt từng bên nhưng sau đó lại nghĩ phải công bằng. Ngộ nhỡ một trong hai người có ý hoặc cả hai người đều có ý gì đó vậy người làm giáo viên đây cần phải có trách nhiệm vuốt ve cảm xúc của họ một chút.

Kiêu Dư Cầu tính toán rất chu đáo, vì mặt mũi hai người nên thầy đặc biệt chọn thời gian không có giáo viên nào trong văn phòng rồi mới kêu hai người tới.

Tiết tự học buổi tối, những giáo viên không phụ trách trong giờ tự học đều đã tan tầm về nhà.

Còn những giáo viên phụ trách giờ tự học đều đang trong lớp mình phụ trách.

Quãng thời gian này vừa thanh tĩnh lại không bị ai quấy rầy, thời điểm hợp lý nhất.

*

Kỹ Nhiễm đang ngồi trong lớp làm bài văn ai ngờ Kiều Dư Cầu đi tới chỗ cửa sổ họ ngồi gõ nhẹ lên bàn hai cái, lúc đầu Kỷ Nhiễm còn tưởng rằng kêu cô.

Sau đó phát hiện không những kêu cô mà còn kêu cả Thẩm Chấp nữa.

Hai người một trước một sau đi ra phòng học, trong phòng vang lên tiếng xì xào bàn tán, hiển nhiên tất cả mọi người đều đại khái đoán được chuyện gì.

Văn Thiển Hạ khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm với đại lão sẽ không có chuyện gì chứ?”

Phương Sa ngồi cùng bàn với cô ấy cũng đè giọng: “Tớ nghĩ chắc do chuyện hôm giáng sinh, thầy Kiều nhịn hay thật đấy, tới giờ mới tìm họ nói chuyện.”

Văn Thiển Hạ lo lắng: “Cậu nghĩ xem họ có bị đổi chỗ không?”

“Chắc chắn rồi, cậu thấy có lớp nào nam nữ ngồi cùng chưa, đều là nam nam hoặc nữ nữ ngồi chung với nhau. Nam nữ ngồi cùng dễ xảy ra chuyện bất ngờ, huống chi đây còn là tổ hợp soái ca mỹ nữ nữa, cho dù không có tình cảm nhưng mỗi ngày đều nhìn gương mặt kia cậu sẽ không động lòng à?”

Văn Thiển Hạ nghe vậy sửng sốt, rồi gật gật đầu.

Sẽ, cô cũng sẽ.

Kỷ Nhiễm bình tĩnh đứng bên cạnh bàn làm việc, Thẩm Chấp đứng bên cạnh cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt hai người đều vô cũng ung dung.

Ngược lại Kiều Dư Cầu chưa nghĩ ra phải mở lời thế nào hoặc là nói chưa nghĩ ra phải nói chuyện với họ kiểu gì, bộ dáng đăm chiêu ủ dột.

May mà trong văn phòng không có giáo viên nào khác, bằng không chắc chắn sẽ cảm thấy cảnh này vô cùng buồn cười.

Thầy giáo tìm học sinh nói chuyện nhưng mặt mày cau có, kiểu như không biết phải mở miệng thế nào.

Còn học sinh bị kêu lên thì vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt.

Thật lâu sau, rốt cục Kiều Dư Cầu vẫn mở miệng: “Thầy muốn tâm sự với các em chuyện chỗ ngồi trong lớp. Nói thế này, sau nửa học kỳ đều cần phải chuyển chỗ một lần, hai em thấy thích hợp chứ?”

Kỷ Nhiễm không nói chuyện, trái lại Thẩm Chấp đứng một bên cụp mắt mở miệng nói: “Thích hợp.”

Kiều Dư Cầu không ngờ Thẩm Chấp đồng ý với lời mình nói, vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Phải không, hai em đã cảm thấy thích hợp vậy tối nay…”

“Thầy.” Đột nhiên Thẩm Chấp kêu một tiếng.

Vốn Kiều Dư Cầu tính nói, nếu hai em cảm thấy thích hợp vậy tối nay thầy sẽ sắp xếp lại sơ đồ chỗ ngồi.

Thầy ngẩng đầu nhìn qua Thẩm Chấp, vẫn đang cao hứng hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Chấp nói: “Lớp khác những học sinh đứng nhất đều được ưu tiên chọn bạn ngồi cùng bàn với mình, em cũng có thể chọn đúng không.”

Kiều Dư Cầu biết chuyện này, quả thật các lớp luôn ưu tiên cho người đứng nhất được chọn vị trí mình muốn hay gì gì đó.

Không đợi Kiều Dư Cầu nói chuyện, Thẩm Chấp đã nói tiếp: “Em chọn bạn Kỷ Nhiễm, bởi vì em cảm thấy trong lớp chỉ hai chúng em có năng lực học tập không cách nhau lắm.”

Kiều Dư Cầu nghe câu này há miệng thở dốc, trước tiên không phải đang suy nghĩ phản bác những lời cậu nói mà là nghĩ tới vị trí thứ ba trong lớp, lần này bạn học đó thi được 650 điểm, ước chừng kém vị trí thứ nhất và thứ hai hơn 50 điểm.

Vị bạn học đứng thứ ba kia lúc này hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, ở trong phòng học hắt xì một cái thật mạnh.

Kỷ Nhiễm bị Thẩm Chấp làm cho kinh sợ, đại khái cô biết Kiều Dư Cầu muốn nói chuyện gì với bọn họ nhưng cô không ngờ Thẩm Chấp dùng lý do này để từ chối chuyện đổi chỗ hai người họ.

Không thể nghi ngờ như đang nói rằng, những bạn học khác đều là cặn bã, em không chấp nhận được

Này…

Bạn học Thẩm, lý do từ chối của bạn thật sự cợt nhã lại không chừa đường sống…