Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Chương 15

Chương 17
Nó thu lại bộ dạng bực tức nhanh chạy lại chỗ My và hai đứa tiếp tục ăn sáng. Tâm trạng tức giận vẫn còn trong nó nên nó đang xả giận vào thức ăn của mình:

_Cái tên đáng ghét, chết đi, đồ xấu xa, đồ điên...

My nhìn bộ dạng đáng sợ này của nó thì ko nhịn nổi hỏi:

_Nhi ơi, có phải My làm gì khiến Nhi khó chịu mà Nhi cứ ngồi đâm lên thức ăn vậy?

Nghe My hỏi nó như thế, nó cũng hoảng hốt mà nhìn lại hộp cơm trên tay mình đã bị phá hư. "Bữa ăn sáng của mình đã bị tên đáng ghét phá hư rồi, ta hận!!!" nó tiếc nuối.

My khẽ đυ.ng tay nó, nhẹ nhàng chờ câu trả lời từ nó. Nó cũng biết mình thất thố để My hiểu lầm vội lên tiếng:

_Không phải do cậu đâu, đừng có bận tâm nhá!

_Ừ, nhưng mà có chuyện gì thì bảo My nha, hìhì -My dịu dàng cười

Hai đứa ngồi ăn trong khi có một người đứng gần đó nắm chặt tay mình "Đã vậy thì cô có chuyện gì tôi đây mặc xác."

Còn lúc này thì VyVy đang cầm hộp cơm đến cho Tùng. Cô đã mất cả buổi sáng đế làm nó, cô mong rằng khi anh ăn nó, anh sẽ nhận thấy được tình cảm mà cô dành cho anh.

_Anh Tùng, đây là cơm em làm cho anh, mong anh hãy nhận nó -Vy đưa hộp cơm lên trước mặt Tùng

_Vậy sao, cám ơn em -Tùng cười rồi nhận lấy hộp cơm từ trong tay Vy

Vy vui vẻ khi Tùng nhận lấy hộp cơm của mình. Hai người cùng ngồi ăn những món Vy làm.

_Món này ăn rất ngon, em thật là đảm đang -Tùng gật gù khen ngợi làm cho Vy mặt đỏ cả lên

_Vậy thì sau này mỗi ngày em đều làm cho anh ăn -Vy nói

_Em nói đấy nhé, anh ko ép đâu -Tùng cười

Bọn họ như vậy làm cho mọi ánh mắt đều dồn về bọn họ. Tin tức Tùng đang quen với Vy cũng đang dấy lên trong trường, làm cho cái lũ fan girl khóc lên khóc xuống, làm đủ trò với Vy, nhưng mà Vy chẳng sợ gì cả. Vì Tùng, vì tình yêu của mình, cô sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Em sẽ khiến anh một ngày nào đó sẽ phải nói "Yêu em".





Sau khi mở mắt ra, nó thấy mình đang ở trong một căn phòng cũ nát, có vẻ như đã bỏ hoang từ lâu. Sao nó lại ở đây? Ko phải là nó đang đợi hắn ở sau sân trường sao? Sau đó hình như là bị ai đó đứng đằng sau nó chụp thuốc mê. Đầu nó đau quá đi, khẽ chống tay lên, nó khập khễnh đứng dậy. Cùng lúc này bên ngoài cửa có một đám con gái bước vào. Nó nhìn đám người mới bước vào mà trố mắt ra:

_Tụi mày là đám con gái hôm bữa gây sự với tao ko phải sao?

_Trí nhớ mày cũng tốt đấy, tụi tao còn tưởng mày quên luôn rồi - một con nhỏ trong đó đứng ra nói

_Tụi bay bắt tao tới đây làm gì?

Nó hỏi rồi nhận ra điều gì đó, nó hét lên:

_Tụi bay muốn giở trò gì?

_Hừ, tụi tao đã cảnh báo mày tránh xa anh Hoàng ra rồi nhưng mày lại ko nghe lời, ko biết xấu hổ hay sao mà còn đi bên cạnh anh Hoàng. Nhìn lại mày đi đồ con vịt xấu xí, cái này là do mày tự tìm lấy - con nhỏ đứng đầu đám đó nghiến răng nói

_Tao ko sợ tụi bay đâu, ngon thì xông lên, tao chấp cả đám tụi bay! -Nó cả gan nói

"Bốp bốp bốp" - tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên. Một người con gái xinh đẹp bước vô. Nó nhìn bóng dáng thon gầy của cô ta thật quen thuộc. Cô ta khẽ nhếch môi, liếc nhìn qua nó, đôi môi xinh đẹp khẽ nói:

_Quả nhiên là Tố Nhi có khác, gan của mày rất lớn.

_Mày là ai? -nó nhìn người con gái trước mặt mà khó chịu

_Sao lại quên tao nhanh thế hả Nhi? Chẳng lẽ tao ko để lại ấn tượng gì cho mày? -Nhỏ bỡn cợt

Lúc này nó mới quan sát kĩ khuôn mặt nhỏ đó. Trông rất quen nhưng ko nhớ rõ đã gặp qua ở đâu, suy nghĩ một hồi thì nó chợt nhận ra:

_Mày là con nhỏ trong bar Blue, bạn gái trước của Hoàng, đúng ko?

_Đúng vậy, xem ra thì não mày chưa bị bào mòn - nhỏ đó khinh thường nói

_Mày muốn làm gì? Đừng tưởng mày bắt tao đến đây thì tao sẽ sợ mày - nó bực dọc

_Sợ hay mo rồi mày sẽ biết, nhưng tao muốn nói cho mày biết, mày nhìn còn thiếu đó - vừa nói, nhỏ đó vừa giơ lên một móc điện thoại hình con gấu đáng yêu - Nhận ra cái này ko?

Nó nhìn chiếc móc điện thoại quen thuộc trong tay nhỏ đó, nghĩ về một chuyện:

" Một lần, nó và My đi chơi chung với nhau. Hai đứa nó ghé vào một cửa hàng lưu niệm gần đấy để mua đồ. Nó và My mê tít mọi thứ trong đây. My dạo quanh tìm mua thứ mình cần và lọt vào trong mắt

́My là một chiếc móc điện thoại hình gấu bông rất dễ thương. My

́mua tặng nó một cái và cho mình một cái. Lúc nhận chiếc móc khoá đáng yêu này thì nó đã rất vui. My đã bảo rằng:

_Nhi biết ko? Lúc Nhi và Vy làm bạn với mình, mình rất vui. Từ bé đến giờ, mình có rất nhiều bạn bè nhưng ko ai là thật lòng với mình như hai bạn. Mình rất quý trọng tình bạn này, hìhì, đây là món quà tượng trưng cho tình bạn của chúng ta nhé, Nhi phải luôn luôn phải mang nó theo, ko được để làm mất đấy! "

Nó nghe xong đã rất cảm động mà ôm chầm lấy My. Nó vẫn luôn giữ chiếc móc khoá này, vậy thì chiếc móc khoá trong tay cô ta là của...

_Mày đã làm gì My rồi hả? - nó điên cuồng hét lớn

_Chẳng làm gì cả, mà mày hình nhưng còn chưa biết tên tao, đúng ko? Tao xin tự giới thiệu tao là Dương Trà My - vừa nói, nhỏ vừa xem phản ứng của nó

_Mày nói mày tên là Trà My sao? Ko thể nào -nó như ko tin vào mắt mình

_Ngạc nhiên lắm sao, ko ngờ tao luôn ở bên mày à - My đắc ý nói

_Mày nói dối! My hiền lành lại dễ thương, làm sao có thể là mày được, huống chi khuôn mặt mày cũng đâu giống My lắm - nó vẫn ko thể nào tin được

_Haha, mày ko biết sao, tất cả là vào tài make up hoá trang, việc đó đối với tao mà nói thì ko khó tí nào -My cười liếc nhìn nó

_Mày thật khốn nạn! Sao mày có thể làm ra chuyện như vậy, tao đã nhìn lầm mày rồi, đồ vô sỉ, mày sẽ ko có kết quả tốt đâu -nó điên cuồng chửi rủa

My nghe nó chửi mà tức giận, mặt đen lại một mảng.

_Mày hay lắm, sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, tụi bay xông ra đánh nó cho tao! Ko được để nó trốn thoát -My quay sang lũ fan girl và bọn đàn em của mình mà ra lệnh

Thế là cả đám bổ nhào vào nó mà đánh. Nhưng nó là ai, nó là Tố Nhi. Nó ko sợ đâu. Lúc đầu, nó cũng chống cự được vài đứa nhưng mà càng về sau thì càng nhiều hơn, nó sắp chịu ko nổi nữa rồi. Nó phải đợi hắn đến, hắn nhất định sẽ đến cứu nó. Nó gục xuống, bọn kia thấy vậy càng ra sức đánh nó nhiều hơn. Nó cảm thấy mình sắp ko được nữa rồi thì bỗng một tiếng nói quen thuộc truyền vào tai nó:

_Tố Nhi, cô ko được gục xuống, tôi sẽ cứu cô! -hắn hét lên khi chứng kiến cảnh trước mắt, tim hắn khẽ đau

Nó ngước nhìn lên thì thấy hắn cùng mọi người đã đến. Bọn hắn lao đến đám người đang vây quanh nó. Vy cũng ko ngần ngại mà ra tay với cái lũ fan girl chết tiệt, bọn nó dám đυ.ng vào bạn thân của mình thì tuyệt đối ko nhân nhượng. Bọn hắn và Vy cũng nhanh chóng giải quyết xong cái đám đó mà chạy đến bên nó. Lúc hắn đỡ nó tựa vào mình, nó chỉ khẽ nhấp miệng nói:

_Cuối cùng thì anh cũng đã đến rồi. Giờ tôi cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ...

_Nhi, Nhi cô tỉnh lại cho tôi! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cô - Hắn gào lên

****

Cơn mưa chiều cứ như thế mà rơi xuống, ở đâu đó có một người con gái dáng vẻ bị thương rất nặng nhưng lại được một người con trai cẩn thận ôm vào lòng chạy băng qua những con đường dưới mưa để đưa cô gái đến bệnh viện. Chiếc áo của chàng trai lúc này đây đã thấm đầy những vết máu từ cô gái. Ngoài trời lạnh giá nhưng hai con người ấy lại làm cho ta cảm thấy ấm áp.

***

Hạt tình yêu đã gieo, sẽ có ngày nó nảy mầm, sẽ đơm hoa và kết trái. Nhưng đời người ko ai biết trước được số phận sẽ ra sao, phải ko? Cây tình yêu cũng vậy. Nó có thể sẽ phát triển xanh tốt, hạnh phúc theo tháng năm, nhưng nó cũng có thể sẽ chết dần, chết mòn bởi sự lừa dối...





Đây là nơi nào? Sao chỉ có duy nhất một màu trắng xóa thế kia? Nơi này thật cô đơn và lạnh lẽo. Có phải rằng đây là nơi mà người ta nói là Thiên đường ko nhỉ? Vậy thì nó đã chết rồi sao? Ko thể như thế được, nó còn gia đình, bạn bè và nó còn chưa có người yêu nữa mà. Nó còn chưa được nếm qua hương vị tình yêu ngọt ngào mà đã phải chết sao? Ko được, ko được như thế! Nó sợ hãi chạy quay quanh ko gian trắng xoá này, nhưng mãi vì sao mà lại chẳng tìm được lối ra. Nó ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, khẽ nức nhẹ. Vì sao nó lại ko nhận ra My sớm ko phải là người tốt, sớm nghe lời của hắn. Có phải hắn ghét nó vì vậy ko? Có phải nó làm hắn buồn ko? Giờ hắn ta sao rồi? Hắn có đau lòng vì nó ko? Lúc này nó mới nhận ra là mình nhớ hắn đến cỡ nào. Nhớ nụ cười, ánh mắt, thái độ khi bị nó chọc giận, nó nhớ tất cả, tất cả mọi thứ thuộc về hắn. Con người ích kỉ là vậy đó. Lúc ở bên thì ko biết giữ, đến lúc mất đi rồi thì thấy tiếc nuối. Cô đơn lạnh lẽo đang vây bám xung quanh nó, nó khóc đến hai mắt xưng đỏ cả lên thì nghe được giọng nói ấm áp truyền đến:

_Vịt con, cô mau tỉnh lại đi, tôi nhớ cô nhiều lắm! Cô từng nói rằng muốn nghe tôi hát mà phải ko, giờ tôi hát cho cô nghe! Cô nghe xong rồi thì phải tỉnh lại cho tôi đấy!

"Còn lại gì khi đã xa nhau rồi.

Nơi anh đến chẳng cùng em.

Chặng đường dài anh vẫn khóc một mình lẻ loi.

Từng ngày buồn anh vẫn luôn tin

rằng em sẽ mãi chờ đợi anh.

Rồi một ngày anh cũng sẽ trở về

cùng em...cùng em.

***

Ở nơi phương xa ấy giờ đây em biết không ?

Trái tim anh lạnh lẽo cô đơn giữa

bao người.

Cần một làn hơi ấm , cần bờ môi

khẽ rung.

Để cho anh được thấy như em

đang kề bên.

Người yêu ơi có biết rằng anh rất

nhớ em ?

Những yêu thương nồng cháy khi

xưa lúc bên nhau.

Đừng buồn em yêu nhé , rồi thời

gian sẽ qua.

Xoá đi bao cảm giác cô đơn lúc xa

nhau.

Anh nhớ em !!! ..."

Là hắn ta, giọng hát này là của hắn. Lúc nó đang tuyệt vọng định buông xuôi thì hắn lại xuất hiện. Nó vui mừng, đứng dậy chạy theo tiếng hát của hắn. Nó cứ chạy, chạy mãi cho đến khi bước vào một cái hố màu đen.

***

Hắn đau khổ nhìn nó, xin lỗi Vịt con! Ánh mắt hắn dịch xuống bàn tay đang được truyền dịch của nó. Hình như lúc nãy ngón tay nó khẽ

́giựt thì phải.

_Vịt con, cô tỉnh lại rồi phải ko? Đế tôi gọi bác sĩ -hắn vui mừng chạy đi báo bác sĩ nó đã tỉnh, cuối cùng thì nó cũng đã trở lại bên hắn rồi, miệng hắn bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc.

***

_Nè, cô dậy ăn cháo đi, tôi mới đi mua về đó! -vừa nói hắn vừa đỡ nó dậy

_Cám ơn anh! -nó vui vẻ nói

Hắn nhẹ nhàng đút từng muỗng cháo cho nó ăn, nó ngoan ngoãn ngồi ăn.

_Mà vụ My gây ra, anh giải quyết thế nào rồi? -vừa hỏi nó vừa há miệng nhận lấy muỗng cháo hắn đút cho.

_Cô cứ lo mà chăm sóc tốt bản thân mình đi, chuyện đó đừng nghĩ đến nữa, cô biết chưa? -hắn nhẹ giọng nhắc nhở nó

_Tôi biết rồi! -nó bĩu môi nói

_Ăn xong rồi, tôi đi dọn đây -nói xong hắn đứng dậy xoay người bước đi thì bỗng khựng lại vì nó đang nắm lấy một tay của hắn.

_Tôi...tôi xin lỗi vì đã ko nghe lời khuyên của anh -nó cúi đầu xấu khổ nói

Hắn im lặng một lúc, sau đó quay lại xoa đầu nó:

_Ngốc, lúc đó, cô cũng ko biết rõ My ra sao mà. Cô chỉ làm theo tình cảm mình thôi, tôi ko có trách cô đâu! -hắn cưng chiều nói

Mặt nó khẽ ửng hồng. Đây là lần đầu tiên nó thấy bộ mặt dịu dàng của hắn. Tim nó giờ đây đang nhảy loạn xạ. Có lẽ, nó đã cảm nắng hắn rồi. Lúc này, ngoài cửa phòng bất ngờ xuất hiện hai bóngngười, đó là Vy và Tùng.

_Hi em, em thấy trong người thế nào rồi? -Tùng hỏi thăm nó

_Dạ, em cũng khoẻ hơn rồi ạ -rồi nó quay sang Vy, lém lỉnh hỏi - Không gặp tao mấy ngày nay, mày có nhớ tao không?

_Có chứ, tao nhớ mày lắm lắm luôn ấy! -Nói xong, Vy chạy lại ôm chầm lấy nó

_Úi, đau tao quá mày, con gái con đứa gì đâu mà ko biết nhẹ nhàng gì cả -nó khẽ rên

_Tao xin lỗi, tại tao xúc động quá, mày có sao ko? -Vy lo lắng nhìn nó

_Ko sao, chỉ hơi đau thôi -nó cười đáp

_Àh, tao có mang quà cho mày á, đợi tao một tí -Vy vui vẻ cười

Bên ngoài lúc này cũng xuất hiện một người đi vô với một đống đồ trên tay.

_Ah, Bảo, mày cũng đến hả? -Tùng ngạc nhiên khi thấy Bảo

_Ờ, em sao rồi Nhi, khoẻ hơn chút nào chưa? -Bảo nhìn nó hỏi

_Dạ em khoẻ rồi ạ, cám ơn anh! -nó đỏ mặt khi trả lời, chỉ cần nhìn thấy Bảo là mặt nó cứ đỏ cả lên

Nãy giờ quan sát nó, thấy nó đỏ mặt khi nói chuyện với Bảo làm Hoàng khó chịu quay qua nhìn Bảo với đống đồ trên tay:

_Mấy túi đồ này là sao đây?

_Cái này là của Vy làm đấy, tao chỉ xách dùm thôi -Bảo nhún vai trả lời

_Đúng vậy, cái này là em làm, mang cho Nhi tẩm bổ -Vy gật đầu nói

_Tại sao em lại đưa đồ cho Bảo cầm nhỉ? Từ khi nào thì hai người thân thiết với nhau vậy? -Tùng khó chịu khi Vy nhờ Bảo xách dùm mà không phải mình

_Tại em...em...-Vy khẽ gãi đầu khó xử, quay sang nhìn Bảo cầu cứu

_Tại em gì? -Tùng cảm thấy mặt mình nóng hơn

_Thôi, đừng làm khó Vy nữa, thật ra, hai tụi tao là anh em -Bảo chậm rãi nói

_Mày có em gái từ khi nào vậy? -Tùng và hắn đồng thanh hỏi

_Thì tao cũng kể cho tụi bay nghe tao có một đứa em gái còn gì, với lại tụi bay đâu có hỏi? -Bảo trầm tĩnh trả lời

_Vậy là tụi tao ko hỏi thì mày cũng tính ko nói cho tụi tao biết luôn hả? -Tùng trố mắt hỏi

_Có lẽ vậy -Bảo thản nhiên trả lời

_Mày...mày...tao thiệt ko còn gì để nói -Tùng như muốn điên lên

Bảo phớt lờ Tùng, nó trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật gù nói:

_Giờ nghĩ lại thì tên hai người, một là Lâm Thế Bảo, hai là Lâm Vy Vy, cùng một họ, hai người là anh em thiệt hả? -nó vẫn còn ko tin tưởng cho lắm

_Ừ, đúng vậy, tụi tao là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra -Vy nháy mắt tinh nghịch nói

_Ko ngờ đấy nha -Nó nói

Nó với Vy hai đứa đùa giỡn vui vẻ với nhau. Bảo lại gần Hoàng, thì thầm điều gì đó, Hoàng chỉ khẽ nhíu mày lại thôi. Tùng chạy đến bên những túi đồ của Vy mang tới, chỉ vào hỏi:

_Những thứ này là gì vậy?

Vy lúc này mới để ý đến mấy túi đồ mà "àh" ra:

_Cái này là tao làm đem đến cho mày tẩm bổ -Vy vui vẻ mở túi đồ ra đưa cho Nhi

_Hix, cảm động quá đi -Nhi sụt sịt mũi

Vy nhìn con bạn mình, khẽ mỉm cười:

_Mày ăn cái này đi cho nóng nè, tao làm nhiều lắm đấy!

_Ừ, mà mọi người cùng ăn luôn cho vui, dù sao thì cũng nhiều, mình em ăn thì buồn lắm -nó quay qua hỏi bọn hắn

_Vậy anh ko khách sáo đâu nhé! -Tùng cười đùa nói, lâu lắm rồi anh cũng ko được ăn món ăn Vy làm

Nó vui vẻ cùng mọi người ăn. Công nhận là những món Vy làm ăn rất ngon. Cả bọn cứ như vậy mà ngồi ăn uống, đùa giỡn với nhau. Nó cảm thấy thật hạnh phúc khi mà mọi người ai nấy đều quan tâm đến nó. Và nó thật mong rằng tình cảm này sẽ mãi như vậy.





Nó cũng đã xuất viện được một tuần rồi. Hắn cũng chăm lo, quan tâm nó nhiều hơn trước. Nhưng mà việc về My vẫn làm cho nó cảm thấy tò mò ko biết đã được giải quyết ra sao. Nó gặng hỏi mọi người mà chẳng ai thèm trả lời cho nó biết. Nó hậm hực mấy ngày nay cũng vì cái chuyện này. Bực mình, nó cứ lầm bầm, làu bàu trong miệng:

_Hừ, bực quá đi, sao lại ko có ai trả lời cho tôi hết vậy? Đều đáng ghét như nhau hết!!!!!!!!!!!!

Vy vì chịu sự tra tấn lỗ tai mấy ngày nay bởi tính lải nhải của Vy mà phát bực, quay sang nói con bạn thân của mình:

_Mày bị cái gì vậy Nhi? Sao suốt ngày lầm bầm như bà điên vậy hả?

_Tao đang rất chi là bức xúc là tại sao tao ko được quyền biết mọi chuyện, trong khi tao chính là nạn nhân? -nó bực dọc hỏi

_Chuyện gì mà mày ko được biết hả? -Vy bắt đầu cảm thấy khó chịu

_Thì chính là cái chuyện do My tạo ra đó! -nó nói

_Ù uôi, tưởng gì hay ho, chuyện đó sao mày ko hỏi con trước mắt mày nè? -Vy liếc xéo nó

_Mày thì biết được cái gì? -nó bĩu môi

_E hèm, mày quên tao là em gái anh Bảo hả? Vả lại hôm bữa tao cũng tham gia vào việc của My nữa mà! -Vy hắng giọng

_Ờ ha, tao quên mất, sorry bạn yêu, kể tao nghe đi -Nó lấy tay gõ vào đầu một cái

_Nãy có đứa nào vừa bảo tao ko biết gì cơ mà? -Vy mỉa nó

_Hix, cho em xin lỗi, hìhì, bạn Vy dễ thương, xinh xắn, đáng yêu, hiền lành, tốt bụng làm ơn kể cho mình nghe đi -nó làm bộ mặt cún con nắm tay Vy năn nỉ

Vy nhìn bộ dạng làm nũng siêu đáng sợ của nó mà cảm thấy sởn cả gai ốc.

_Được rồi, sợ mày luôn, tao kể cho mày nghe -Vy thở dài

"Trong khi nó vẫn đang hôn mê trong bệnh viện thì tại một căn nhà kho cũ kĩ bốc mùi, tiếng la hét, chửi rủa của một đứa con gái cứ vang lên:

_ Này, các anh bắt tôi đến đây làm gì thế hả? -My thét lên

_Giả danh tôi, còn cả gan đυ.ng đến người của tôi nữa, cô có phải hay ko muốn chết? -hắn gằn giọng nói

_Hừ, cái đó thì phải hỏi lại anh đó! Anh dám tát tôi, bỏ rơi tôi chỉ vì một con vịt xấu xí đó thôi, anh nghĩ xem tôi có thể chịu nổi ko? -My nhếch miệng cười đểu

_Cô cũng mạnh miệng dữ, để tôi xem cô sẽ như thế nào.

Hoàng lạnh giọng nói rồi quay sang bọn đàn em ra lệnh:

_Tụi mày mang bọn đó ném ra đây cho tao!

Trong chốc lát, một đám gồm năm sáu thằng con trai được mang ra, khóc lóc, quỳ gối cầu xin Hoàng:

_Anh ơi, tụi em biết sai rồi, anh tha thứ cho tụi em đi!

_Sao tao phải tha thứ cho mày nhỉ? -Hoàng làm bộ mặt bỡn cợt - Nói tao nghe, thằng nào là đứa đưa tấm thư đó cho Tố Nhi, có phải là mày ko? -hắn chỉ tay vào một tên gần đó

_Dạ...dạ...ko phải em...là thằng Thành nó làm -tên đó run bần bật vội chỉ tội thằng đã đưa bức thư đó cho nó

_Là mày làm sao? -Hoàng nhíu mày nhìn Thành hỏi

_Dạ...dạ...anh tha cho em...cái này ko phải em muốn làm...em bị sai làm thôi...tất cả là do chủ ý của My! -Thành run rẩy, sợ hãi vội vã chỉ tội My

_Cái thằng phản bội này, mày im mồm cho tao! -My thét lên chói tai

_Cô im đi, tôi nhịn cô hết nổi rồi, anh à...chính cô ta mới là người chủ mu ấy! -Thành ko còn nhịn nổi tính đỏng đảnh của My thêm nữa, cúi đầu kể tội với Hoàng

Hoàng nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy lạnh lùng. Dám làm cho Vịt con của anh ra nông nỗi này, tất cả phải trả giá cho những việc ấy.

_Không cần phải nói nhiều lời, tụi mày ai nấy đều sẽ bị xử tội hết. Tụi mày mang bọn này ra đánh cho tao, còn thằng Thành thì cái tội giả danh tao, còn dám bước vào sân sau trường - lãnh địa của tụi tao, mày nên biết trước cái giá của nó -Hoàng sai đàn em mình xử bọn đã bắt và đánh đập nó

_Anh...anh...tha cho em đi...em ko biết gì hết...-Thành tha thiết xin tha

_Tùng giao cho mày thằng này, thích làm gì thì làm đi -Hoàng nhìn Tùng nói

_Ok, thằng này giao tao, lâu rồi tao cũng chưa xử đứa nào -Tùng vui vẻ cười lạnh

Thành thấy Tùng càng sát lại gần thì càng lo sợ và cầu xin tha tội. Bộ dạng Tùng lúc này thật sự đáng sợ._Mày dám giả danh Hoàng thì đồng nghĩa đυ.ng đến bang K bọn tao, bây giờ tao sẽ cho mày biết cái giá phải trả của nó! -Tùng âm lãnh nói

_Aaaaaaaa -Tiếng thét thảm thiết của Thành vang lên

Chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Tùng đã khiến Thành bị phế bỏ hai tay. Vy chứng kiến một màn như vậy mà ko khỏi khiếp đảm. Bình thường, Tùng là người vui tính và dễ hoà đồng nhất trong bộ ba, ko ngờ lại có một mặt trái như vậy. Khi đã thực sự nổi điên lên thì Tùng còn đáng sợ hơn cả Hoàng lẫn Bảo nhiều. Vy biết rằng bang K nổi tiếng là một bang tàn nhẫn và máu lạnh, nhưng mà được thấy ngay trước mắt thì cũng ko khỏi sợ hãi. Nhìn sang My, cô ta mặt cũng ko còn giọt máu nào khi thấy Tùng vậy. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy được bộ mặt đáng sợ của Tùng và Hoàng. Bảo là người trầm tĩnh và im lặng nhất nhóm. Chỉ khi nào có những vụ việc quan trọng hay là Bảo muốn làm thì anh mới đứng ra giải quyết. Hoàng lên tiếng:

_Cô, đã dám đi đến bước này rồi thì cô nên nhận hậu quả của nó đi! Rất may cho cô là Bảo mới chế tạo ra một loại thuốc mới, ko biết nên chọn ai làm thử nghiệm, giờ cô tự mò đến. Tôi sẽ cho cô biết cảm giác của nó mang lại là gì.

Hoàng nhìn Bảo, Bảo hiểu ý lấy trong túi ra một viên thuốc, nâng cằm My lên và nhét vào. My giãy dụa muốn trốn khỏi sức ép của Bảo nhưng điều đó lại tạo thuận lợi cho viên thuốc nuốt xuống nhiều hơn. My mặt đỏ ngầu tức giận quát:

_Anh vừa cho tôi uống cái thứ gì đó hả?

_Cô cũng đừng có lo lắng nhiều quá. Nó chỉ mỗi ngày lấy đi ở cô một ít sức lực cho đến khi cô ko chịu được nữa, lúc đó thì cô vĩnh viễn cũng ko còn ở trên đời -Bảo lạnh lùng trả lời

_Sao các anh dám làm như thế với tôi? -My thều thào nói

_Mang cô ta ra ngoài cho tao! -Hoàng ko thèm nhìn My mà thẳng tay ra lệnh cho đàn em

Vy quam sát nãy giờ, cũng thật ko ngờ anh trai mình lại có thể ra tay lạnh lùng như thế. Cả ba bọn hắn cứ như là biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Sau này Vy tra ra được, nhà My giờ cũng đã bị phá sản rồi, My thì trở nên điên điên khùng khùng. Thật ra thì My cô ta cũng rất tội nghiệp. Vì tình yêu mà trở nên điên cuồng, sai trái. Cái giá mà cô ta phải trả thật sự rất đắt."

Nó nghe xong mà người ko khỏi toát mồ hôi lạnh. Hix, thì ra bọn hắn là đại ca bang K, lần này nó lại đυ.ng trúng phải thú dữ nữa. Đã vậy nó còn hay chửi và chọc tức hắn ta nữa chứ. Ôi mẹ ơi, đời con rồi sẽ ra sao đây? Mà My thì dù gì đi nữa cũng từng xem nhau là bạn, cô ta bị như vậy, nó cũng cảm thấy đau lòng thay. Tình yêu là cái gì mà nó lại khiến cho con người ta trở nên một cách đáng sợ như thế nhỉ? Có lẽ, nó vẫn phải tránh xa nấm mồ tình yêu này thì hay hơn.





Hắn dạo này có cảm giác là nó đang né tránh hắn. Ko biết vì sao cái loại cảm giác này làm hắn khó chịu đến thế. Nó thì từ ngày mà nó biết được hắn là đại ca bang K thì nó cũng đã bắt đầu lo ngại, cứ cố né tránh hắn. Vì thế mà hắn ra sức sai bảo nó làm việc:

_Này Vịt, lấy cho tôi ly nước!

Nó chạy vô bếp rót một ly nước rồi vội nhanh đưa cho hắn. Hắn thô lỗ lấy ly nước từ tay nó. Nhấp một ngụm nước, hắn tiếp tục sai nó:

_Cô ra bế Bé Bự lại đây!

Nó lon ton ra bế Bé Bự đưa cho hắn. Hắn ngồi vuốt ve, chơi đùa với Bé Bự, khẽ nhích đầu quay sang nó hỏi:

_Nè Vịt, chuyến đi chơi ngoại khóa đợt này cô có đi ko?

_Ừm, chắc ko đâu -nó trả lời

_Cô ko thích đi chơi với trường mình à? -Hắn nheo mắt hỏi

_Làm gì có, tôi rất muốn đi đó chứ, mà anh cũng biết đó, tôi làm gì có tiền mà đi -nó buồn bã

_Vậy từ trước giờ cô có đi chơi đâu xa chưa? -hắn tò mò

_Có, nhưng mà cũng ko hẳn là có. Từ bé đến giờ tôi cũng đi chơi du lịch nhưng mà hầu như là chỉ về quê thăm họ hàng hay công chuyện thôi, cũng ko hẳn là tính đi chơi - nó kể

_Vậy nếu tôi nói tôi sẽ tài trợ để cô đi chuyến này với trường thì sao? -hắn hỏi

_Tại sao anh lại tài trợ cho tôi? -nó thắc mắc

Hắn im lặng trước câu hỏi của nó. Hắn cũng ko biết sao mình lại nói vậy nữa, chỉ biết là khi nghe nó nói vậy thì hắn tự nhiên muốn giúp nó được đi chơi. Hắn nghĩ đại một cái cớ rồi nói:

_Thì cô là ôsin của tôi, cô phải đi theo để chăm sóc tôi.

_Xùy, ôsin nữa cơ đấy nhưng mà anh có lòng tốt vậy thì tôi cũng ko nỡ từ chối -nó lè lưỡi đáng yêu nói

"Cô ngốc thật đấy Vịt" Hắn cảm thấy vui vẻ hơn bởi vì một câu nói của hắn thôi mà nó đã đồng ý. Điều đó chứng tỏ mức độ tin tưởng hắn trong lòng nó ko hề nhỏ.

Đến lúc này nó như nhận ra điều gì đấy, lắc tay hắn ta:

_Này, anh cũng chưa ăn gì mà phải ko? Tôi mới học làm bánh, anh ăn thử nó ko? -bộ dạng nó như cún con

_Tôi ko muốn làm chuột thí nghiệm, hơn nữa tôi ko muốn vô bệnh viện -hắn trêu nó

_Ko có đâu, tôi đảm bảo đấy, đi nào -ko đợi hắn trả lời, nó đã ra nắm lấy tay hắn kéo đi

Cảm giác lâng lâng khi được nó nắm tay kéo đi thật là tuyệt. Cứ mãi như vậy thì tốt biết mấy.

_Cái này là gì đây? -hắn thốt lên đầy ngạc nhiên khi thấy trên bàn ăn là một chiếc bánh kem với dòng chữ "HPBD tên đáng ghét!!!"

_À thì sinh nhật anh đó, tui ko biết tặng gì hết nên làm bánh tặng anh, dù gì thì trong những ngày qua anh đã giúp tôi rất nhiều -nó vui vẻ trả lời

Hắn nhíu mày hỏi lại - Ko phải sinh nhật tôi một tháng nữa mới tới sao?

_Tôi nghe anh Tùng nói cái đó ko phải là ngày sinh nhật thật của anh, hôm nay mới là ngày sinh nhật của anh -nó nói

_Cái thằng nhiều chuyện này...-hắn tự mình lẩm bẩm

_Nè anh, anh mau mau ước rồi thổi nến cắt bánh ăn đi

Hắn ậm ờ, nhắm mắt lại khẽ ước một điều gì đó rồi thổi nến.

_Anh ước điều gì vậy?

_Bí mật, ko cho cô biết.

_Xùy, tôi ko thèm -nó bĩu môi

Nó cắt một miếng bánh đưa cho hắn. Nó hồi hộp ko biết là bánh nó làm có ngon hay ko? Hắn đưa miếng bánh đến gần miệng rồi, định ăn nhưng mà thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm, hắn mới hỏi:

_Sao cô cứ nhìn tôi vậy sao tôi dám ăn nữa chứ?

_Tại lần đầu tôi làm bánh ko biết ăn ra sao? -nó ngượng ngùng xoa đầu

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của nó mà hắn cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Hằng năm, ngày sinh nhật thật của hắn cũng chỉ có ba mẹ, Tùng, Bảo và một người nữa là biết đến, hầu như còn lại là chỉ biết đến ngày sinh nhật một tháng sau của hắn. Bởi vì, hắn chỉ muốn ngày sinh nhật thật của mình được biết bởi những người hắn tin tưởng thôi. Mà vào ngày này, ba mẹ hắn cũng chỉ gọi điện chúc mừng hay cũng quên luôn bởi họ rất bận. Hắn thì muốn yên tĩnh trong ngày này cho nên là Tùng và Bảo để luôn đến ngày sinh nhật một tháng sau rồi quậy luôn. Có lẽ, đây là lần sinh nhật ấm áp nhất của hắn. Hắn ăn thử miếng bánh, một vị đắng đọng lại ở đầu lưỡi làm hắn cảm thấy rất tuyệt.

_Anh ăn được ko? Tôi làm theo hương vị sôcôla đắng mà anh thích đấy! -nó lo lắng hỏi

_Ừm, ăn ngon lắm, cô muốn ăn thử ko? -hắn đút cho nó một miếng bánh

Nó hơi ngại nhưng mà cũng kệ vì nó thật sự là muốn ăn thử lắm rồi. Cảm nhận vị đắng từ miếng bánh truyền đến khiến nó khẽ nhăn mặt.

_Sao vậy? -hắn hỏi khi thấy bộ dạng nó

_Tại đắng quá -nó lè lưỡi

_Cô ko thích sôcôla đắng sao?

_Ko phải là ko thích, tại tôi thích ăn vani hơn, mùi vị của nó rất ngọt ngào chứ ko đắng như thế này. Mà tại sao anh lại thích sôcôla đắng vậy? -nó hỏi

_Sôcôla đắng tuy rất đắng nhưng nếu cô cảm nhận nó thì cô sẽ thấy được giá trị thật của nó đem lại. Khi mới ăn vào, nó sẽ đem lại vị đắng nhưng ngay sau đó lại là một vị ngọt mà ít ai để ý đến -hắn kể cho nó nghe

_Vậy sao, giờ tôi mới biết đấy! Vậy sau này tôi cũng thử thích sôcôla đắng, chắc là sẽ rất tuyệt -nó ngây ngô cười

_Tất nhiên rồi -hắn chắc chắn

Và có lẽ một ngày nào đó hắn cũng thích vani đi. Ngoài trời mưa lất phất nhưng cảm giác ấm áp và tràn đầy tiếng cười của căn nhà cũng khiến ta hạnh phúc. Từ ngày có nó, hắn có cảm giác như đây là một gia đình vậy. Ko còn cô đơn lạnh lẽo nữa. Cảm ơn cô vì đã cho tôi cảm giác này, Vịt con à!





Sau một lúc lâu ngồi trên xe thì giờ tụi nó cũng đã đến nơi học ngoại khóa đợt này. Đây là một hòn đảo nhỏ, trước mặt là biển xanh bao la. Khẽ ngước mặt nhìn lên trời cao, nó hít sâu một hơi, một hương vị mằn mặn của biển cả luồng sâu vào trong mũi. Nó thích thú kéo Vy chạy dọc bờ biển, hai tụi nó vui đùa ko may sơ ý đúng phải một cô gái. Cô gái ấy rất xinh đẹp. Cô có một làn da trắng, đôi mắt màu xanh và một mái tóc dài bồng bềnh. Trông cô ấy hoàn hảo như một thiên thần vậy.

_Úi, tụi em xin lỗi chị, chị có bị làm sao ko? -hai đứa nó cuống quít

_Hì, ko sao đâu, chị ổn mà -cô gái dịu dàng cười đáp lại

_Phù, thế thì may quá -nó an tâm

_Hai em là học sinh trường WK à? -cô gái chậm rãi nhìn qua đồng phục học sinh trường nó rồi hỏi

_Vâng đúng vậy ạ, có chuyện gì ko chị? -Vy lên tiếng

_Cũng ko có gì quan trọng cả, chỉ là chị đang đứng đợi người bạn cũng học trường WK, hẹn chị ở đây mà nãy giờ ko thấy đâu cả, gọi điện thì cũng ko bắt máy -cô gái vui vẻ trả lời

_Vậy sao? Tụi em cũng đang tính về, hay là chúng em dẫn chị về chỗ nghỉ của tụi em luôn, có gì chị có thể liên lạc với cậu ấy ở đó cũng nên -nó đề nghị

_Vậy thì còn gì bằng, cám ơn hai em - cô gái ấy vui vẻ gật đầu nhận lời

Sau khi quay trở lại resort, bọn nó nói sẽ giúp cô gái đi tìm bạn mình nhưng cô ấy bảo là việc đó cứ để cô ấy làm, có gì sau này gặp lại. Hai tụi nó cũng lưỡng lự nhưng cũng vui vẻ gật đầu chào tạm biệt.

Buổi tối hôm đó, bọn hắn đến rủ tụi nó đi dạo phố biển. Không khí về đêm ở đây rất yên bình và thoải mái. Cả đám kéo nhau vào một khu hội chợ, ở đây rất đông đúc, tấp nập. Bọn hắn phải bám sát lấy tụi nó để ko có đứa nào bị lọt thỏm trong đám đông này.

Nhưng mà người tính ko bằng trời tính, cuối cùng thì nó cũng bị lạc khỏi bọn hắn.Đang lo lắng ngó đông ngó tây tìm kiếm mà vẫn ko tìm thấy ai. Nó rất sợ, rất sợ bị bỏ rơi, mắt nó bắt đầu ươn ướt, nhưng mà sau đó lại nghe thấy tiếng gọi:

_Này Vịt con, cô đang ở đâu vậy? -hắn khi nãy ko nhìn thấy nó đâu thì lo lắng chạy đi tìm

Nghe được giọng nói quen thuộc, nó vui mừng hét lên: "Tôi ở đây này! " rồi chạy đến ôm chặt hắn, làm hắn chựng lại vài giây:

_Tôi rất sợ mọi người bỏ tôi đi -nó nghẹn ngào

_Ngốc, ko ai quên đâu mà bỏ -hắn cốc nhẹ đầu nó

_Ui đau, mà mọi người đâu hết rồi? -nó nhìn xem quanh ko thấy mọi người đâu mới hỏi hắn

_À, nãy giờ đi tìm cô mà quên luôn tụi nó rồi, chắc giờ tụi nó đang tìm tụi mình đó! -hắn trả lời

_Vậy thì anh gọi điện nói với họ một tiếng đi - nó nói

_Ừ, nhưng mà ra khỏi đây đã -nói rồi hắn kéo lấy tay nó một mạch rời khỏi hội chợ

Hắn nói chuyện với Tùng, Tùng bảo hắn và nó cứ đi đâu chơi đi rồi hẹn nhau trước cổng resort vì Tùng và mọi người vẫn còn đang kẹt trong hội chợ. Hai người vui vẻ dạo quanh biển thì mắt nó bỗng loé sáng lên, quay qua nhìn hắn hỏi:

_Này, anh có biết đi xe đạp ko?

_Biết, cô hỏi làm chi? -hắn lạnh lùng hỏi

_Thì cái kia kìa, chúng ta chơi đi -nó hướng tay về chỗ cho thuê xe đạp đôi

_Ko thích, cái đó dành cho con nít chơi -hắn thẳng lời nói

_Nhưng mà tôi chỉ thấy xe đạp đôi trên TV thôi, chưa bao giờ được thử hết, năn nỉ anh đấy -nó nhõng nhẽo

_Kệ cô, tôi ko thích! -hắn lạnh nhạt

_Thế thì ko chơi nữa -nó phụng phịu

Nó bực mình, vừa đi vừa càu nhàu. "Biết vậy nãy đi theo VyVy luôn rồi, còn có thể cùng nhau đạp xe nữa." Nó dậm chân rồi liếc hắn một cái.

Bộ dạng tức giận của nó thật đáng yêu. Nhìn nó bây giờ mà lòng hắn cũng nhẹ xuống, vì thế mà hắn đã làm một việc rất điên rồ.

_Thật là bực mình mà!!! Hắn ta thật khó ưa -nó khịt mũi

Nói xong, nó quay lại thì phát hiện là hắn ta đã đi đâu mất rồi. Không phải chứ, hắn ta bỏ lại nó à? Đừng mà, nó biết nó sai rồi, ko nên tỏ ra tức giận như vậy, đừng bỏ nó mà.

_Tên đáng ghét, anh đâu rồi, mau ra đây đi -nó hoảng sợ đi tìm

Cùng lúc đó, ở xa xa truyền đến tiếng còi "bíp bíp", nó ngẩng mặt lên nhìn. Có phải nó đang nhìn nhầm ko? Hắn ta thế nhưng đang lái chiếc xe đạp đôi thiệt. Hắn thắng xe lại, nhìn gương mặt đang ngây ngô của nó mà hắn buồn cười hỏi:

_Sao vậy Vịt?

_Anh đạp xe thiệt à? -nó ngu ngơ hỏi

_Ừ, chỉ vì cái bộ mặt giận dỗi của ai đấy rất xấu nên tôi mới vậy, mau lên xe đi -hắn ta lè lưỡi nói

Mặt nó đỏ ngây, ngượng ngùng cúi đầu.

_Nè Vịt, có đi ko thì mau lên -hắn thúc giục

_Ờ, ờ có chứ! -nó nhanh chóng leo lên xe nhưng lại nghĩ ra gì đó, khuôn mặt cún con hỏi hắn - Hì, anh cho tôi lái thử được ko?

_Cũng được -hắn đưa xe cho nó

Sau khoảng nửa tiếng, hắn mới biết mình sai lầm cỡ nào khi đưa nó cầm lái. Nó ko những đυ.ng gốc cây, thùng rác, băng ghế đá mà còn suýt đυ.ng trúng người đi đường. Hắn ko thể giao mạng sống của mình cho nó nên đã giành lại làm người cầm lái. Tuy nó cũng buồn một tí nhưng mà mạng sống quan trọng hơn, nó ngoan ngoãn nghe lời.

Vui quá đi, không khí buổi tối thật mát mẻ trong lành. Nó giang hai cánh tay rộng ra đón lấy gió.

_Này cô có đạp xe ko vậy? -hắn có cảm giác là nó chẳng đạp gì hết ấy

_Có, có mà, tôi đang đạp nè -nói vậy thôi chứ nó cũng ko đạp xe mà ngồi hưởng thụ tại hắn bắt nạt nó chi, nó vu vơ hát:

"Tiếng tim đập vội vã

Muôn màu sắc và muôn lời hẹn thề

Làm sao để em có thể mạnh mẽ

Làm sao để em có thể yêu anh nếu

như em sợ rằng

Mình sẽ yêu anh

Nhưng khi nhìn anh đứng đó cô đơn

Tất cả những ngờ vực của em

Bỗng nhiên tan biến hết

Gần thêm một bước nữa thôi!

Em héo úa từng ngày

Chờ đợi anh

Người yêu dấu hỡi, chớ lo lắng

Em đã yêu anh từ một ngàn năm rồi

Và em sẽ yêu anh, thêm một ngàn

năm nữa

Thời gian như ngưng đọng lại

Cô ấy thật xinh đẹp

Em sẽ can đảm

Em sẽ không để bất cứ thứ gì vuột

khỏi bàn tay

Nhất là người đang đứng trước mặt

em đây

Từng hơi thở

Từng chờ đợi đến giây phút này

Gần thêm một bước nữa thôi!"

Hắn nghe nó ngân nga mà miệng khẽ cong lên. Hắn biết là nó ko có đạp xe, thôi thì cho nó ngồi hát đấy, giọng hát nó rất hay và êm tai. Nó nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của hắn mà thấy hạnh phúc. Nhìn kĩ thì hắn cũng rất đẹp trai, tính tình tuy có cộc cằn nhưng lại là một người rất tốt. Nó thật sự trúng tiếng sét ái tình với hắn rồi.