Hạt của Thanh Thủy Ngọc Liên đối với Trần Nguyên là vô dụng. Lại nói, cho dù hắn có thể hấp thu được năng lượng từ Thanh Thủy Ngọc Liên, chút điểm ấy linh khí đối với hắn cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, giọt nước giữa đại dương mà thôi. Nên biết, từ khi vừa bước vào Cảnh giới thứ tư, lực lượng của hắn đã siêu việt Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ quá nhiều; hiện tại tu vi của hắn càng là Cảnh giới thứ Tư Đệ Bát trọng, Tứ giai đỉnh cấp Linh Liên đối với hắn chỉ bất quá là như vậy.
Nếu như không phải cảm thấy ba mươi mai hạt sen này hẳn đối với Lữ Như Yên có trợ giúp rất lớn, hắn mới lười nhác cùng sư huynh bất lương kiên trì lâu như vậy.
Gặp đối phương thái độ kiên quyết, nhất định không chịu bán ra bằng bất cứ giá nào, Trần Nguyên đã sinh ra thoái ý. Dù sao, không có Thanh Thủy Ngọc Liên, hắn cũng có thể dùng Tứ phẩm Linh Thủy đến giúp Lữ Như Yên tu luyện, chỉ là tốc độ luyện hóa so sánh không thể nhanh chóng bằng hạt Thanh Thủy Ngọc Liên mà thôi. Bất quá, hắn và nàng tốc độ tu luyện đều là nhanh không tưởng tượng được, cơ hồ thiên tài đã không đủ để mô tả, sớm hơn mấy năm đột phá cảnh giới không phải là bức thiết như vậy.
Chỉ là, tại thời khắc vừa định xoay người rời đi, Trần Nguyên nhìn thấy một vật, một mảnh cổ ngọc. Mảnh cổ ngọc này bị sư huynh bất lương ném vào lấy một góc, không hề để lộ ra, không chút nổi bật, rõ ràng là không bị coi trọng. Cũng là nguyên nhân như thế mà lúc trước, Khởi Nguyên nhãn của hắn chưa kịp dò xét thứ này. Bây giờ Trần Nguyên vừa hay nhìn thấy, tâm thần khẽ giật mình.
Tinh Hồn Cổ ngọc tàn phiến.
Phẩm giai: Ngũ phẩm hạ cấp.
Chi tiết: Là một mảnh tàn khuyết của Tinh Hồn Cổ Ngọc thời kỳ thượng cổ. Mang cổ ngọc bên người lâu dài có tác dụng uẩn dưỡng thần hồn. Tu sĩ tu vi không đạt đến Tứ phẩm có thể mượn nhờ Cổ Ngọc tinh luyện linh lực, tăng nhanh tới hai thành tốc độ tu luyện, tuy nhiên cái giá phải trả là Cổ Ngọc gia tộc bị tàn phá …
Trần Nguyên khẽ giật mình. Đây là vật phẩm duy nhất trong quầy hàng này phẩm giai đạt đến Ngũ phẩm, hơn nữa nhìn đến vị sư huynh bất lương không có vẻ gì là nhận ra giá trị của nó.
Suy nghĩ của Trần Nguyên khẽ chuyển. Hắn vươn tay chỉ về mảnh cổ ngọc, đối với sư huynh bất lương nói ra:
"Sư huynh, mảnh cổ ngọc này…"
Thế nhưng, lời hắn còn chưa nói hết liền đã bị người chen lên trước.
"Sư huynh, mảnh cổ ngọc này bán như thế nào?"
Giọng người quen. Trần Nguyên thầm nghĩ. Quả nhiên, tại hắn quay đầu một khắc, liền nhìn thấy bốn thân ảnh đang ung dung đi đến. Một nam ba nữ. Nam anh tuấn kiên nghị, nữ xinh đẹp động lòng người. Trong đó, có ba người Trần Nguyên tương đối quen thuộc: là Đại Khí Vận giả Dịch phong cùng hai vị hồng nhan của hắn, Chu Thường Ly và Hỏa Linh Vân. Một vị nữ tử thứ ba thì hắn không quen biết, bất quá, quy luật cũ, nàng cũng được xem như là một mỹ nhân hiếm thấy, dáng người cao gầy, anh tư ngời ngời, khí chất mạnh mẽ. Nữ tử này niên kỷ chừng hai mươi lăm, tu vi cũng là Nhị phẩm tầng bảy, thiên phú tu luyện cũng thuộc hàng xuất chúng.
Đối với Dịch Phong người này, Trần Nguyên cũng có nghe nói tin tức liên quan đến hắn lựa chọn sơn phong trong thời gian ba ngày bồi tiếp Lữ Như Yên. Không có cách, bản thân Dịch Phong tại trong lứa tân sinh cũng là dạng tương đối có danh tiếng loại kia. Không phải bởi vì tư chất, mà là chiến lực. Lấy Nhị phẩm tầng năm tu vi, hắn có thê nghịch thiên phát huy ra chiến lực của Nhị phẩm tầng tám, tầng chín, làm cho vô số người chấn kinh không thôi. Hơn nữa, hắn còn trẻ, tuổi đời bất quá hai mươi, kẻ này tương lai tất trở thành một phương cường giả;bởi vậy, rất nhiều sơn phong đối với hắn coi trọng, càng là vì thế mà mời chào hắn không ngừng.
Có thể, Dịch Phong lựa chọn sơn phong làm cho rất nhiều người kinh ngạc không kém khi biết đến chiến lực của hắn. Một cái sơn phong đã xuống dốc, Thương Nguyên phong. Về phần đã xuống dốc đến mức nào? Thương Nguyên phong hiện giờ đã đứng bên bờ vực giải tán, trong phong chỉ còn lại ba vị Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân đạo sư đau khổ chèo chống. Hơn nữa, càng là bởi vì ba vị Ngũ phẩm Chân nhân này, không một cái đạt đến Ngũ phẩm tầng bốn, cho nên không có một ai có đủ tư cách nhậm chức phong chủ.
Một sơn phong không có phong chủ, còn có thể coi là sơn phong sao? Trong tình huống ấy, Thương Nguyên phong nội bộ cũng không đoàn kết. Ba vị Ngũ phẩm Đạo sư không ngừng minh tranh ám đấu, muốn tuyển ra người đứng đầu, đầu nhập tài nguyên trong thời gian ngắn nhất đột phá đến Ngũ phẩm tầng bốn, trở thành chân chính phong chủ.
Bọn họ phải vội vàng. Không vì lý do gì khác. Chỉ là ngay cả cao tầng cũng không chống đỡ nổi giúp bọn hắn. Đã có gần một trăm năm Thương Nguyên phong không có phong chủ. Một mực duy trì như thế, các sơn phong khác có rất nhiều ý kiến. Cuối phòng, học viện cao tầng đành phải hạ đạt sắc lệnh, nếu như trong vòng trăm năm, Thương Nguyên phong không có đạo sư đi ra một bước kia, thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ, như vậy liền giải tán sơn phong. Mà khoảng cách đến thời hạn trăm năm ấy còn lại chưa đầy hai mươi năm. Thương Nguyên phong hiện tại đang ở tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng.
Giữa tình huống như thế, Dịch Phong vẫn không màng mọi người khuyên can, thậm chí buông lời chế nhạo, lựa chọn gia nhập Thương Nguyên phong. Trần Nguyên khi đó còn cảm khái một câu: “Không hổ là Đại Khí Vận giả phế vật nghịch tập quật khởi, lộ tuyến lựa chọn chính là đặc thù đến không thể đặc thù hơn.”
Dịch Phong ngốc sao?
Không. Hắn không ngốc. Hắn lại không phải trẻ con lên ba, hắn biết cái gì có lợi cho mình, cái gì thì không. Hắn lựa chọn Thương Nguyên phong, chắc chắn đánh hơi thấy mùi cơ duyên lớn lao tại trong đó, lựa chọn tiềm ẩn mà thôi.
Về phần cơ duyên là cái gì, Trần Nguyên không biết. Bất quá, hắn cũng là có chỗ suy đoán. Nghe nói, hơn một vạn năm trước, Thương Nguyên phong vẫn còn hùng mạnh, tại thời kỳ đỉnh phong, thực lực của nó đã có thể cùng Thập Đại sơn phong phân chia cao thấp. Phong chủ của nói, Linh Nguyên Tử Chân quân càng là tu sĩ Lục phẩm hậu kỳ tu vi, giữa các bậc phong chủ, thực lực tính hàng đỉnh tiêm.
Chỉ là, tại một vạn năm trước, Linh Nguyên Tử Chân quân ra ngoài du lịch, đột nhiên mất liên lạc, kể từ đó liền không còn chút nào tin tức của vị Chân quân này. Có người nói, Chân quân tìm đến cơ duyên, bế quan tu hành; cũng có người nói, Chân quân gặp cường địch tập kích, vẫn lạc tại chỗ, cũng có người nói, Chân quân lạc vào cấm địa, vĩnh viễn bị trấn áp, … rất nhiều, rất nhiều tin đồn đưa ra. Không có một cái nào được chứng thực. Chỉ bất quá, theo thời gian trôi đi về sau, những tin đồn xấu mỗi lúc một nhiều, thậm chí còn có chút quá mức. Thương Nguyên phong cũng vì thế mà suy tàn theo. Ngắn ngủi một vạn năm, từ một cái đỉnh cấp sơn phong, có thể sánh ngang Thập Đại Sơn phong, liền trở thành bộ dáng bây giờ, so với mạt lưu sơn phong còn không bằng. Chí ít, mạt lưu sơn phong còn có Ngũ phẩm trung kỳ đạo sư, chức vị phong chủ không bị bỏ trống. Rất nhiều người vì Thương Nguyên sơn phong xuống dốc mà thổn thức không thôi. Học viện cao tầng càng là xem ở Linh Nguyên Tử Chân quân tình cảm khi xưa, mới gia hạn cho Thương Nguyên phong trăm năm. Đổi lại là sơn phong bình thường khác, quy tắc không thể phạm, sớm đã bị giải thể.
Cốt truyện của Đại Khí Vận giả Dịch Phong không khó đoán. Trong hai mươi năm, hắn rất có thể sẽ trợ giúp một vị đạo sư đột phá bình cảnh, tiến vào Ngũ phẩm tầng thứ, bảo trụ Thương Nguyên phong cơ nghiệp, trở thành Thương Nguyên phong anh hùng, đối tượng được sùng bái. Tương lai Linh Nguyên Tử Chân quân đột ngột trở lại, tu vi tiến một bước dài, sau khi biết đến tình huống, đối với Dịch Phong hảo cảm tăng mạnh, cũng vì đó mà để lại truyền thừa.
So với Đại Khí Vận giả Dịch Phong, vận mệnh của hồng nhân tri kỷ bên cạnh hắn lộ ra tương đối dễ dàng. Chu Thường Ly lấy thiên tài thiên phú tu luyện, niên kỷ hai mươi, tu vi Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, dễ dàng tiến vào một trong Thập Đại sơn phong, Ngọc Nữ phong. Hỏa Linh Vân lựa chọn Thiên Hỏa phong. Mặc dù Thiên Hỏa phong không đứng hàng Thập Đại Sơn phong, thế nhưng thực lực cũng thuộc về thượng đẳng. Càng quan trọng hơn, sơn phong này chủ tu Hỏa thuộc tính công pháp, sở hữu cực kỳ nhiều tài nguyên thuộc Hỏa thuộc tính. Một vị đạo sư của Thiên Hỏa phong lại càng là người quen cũ của gia gia nàng. Hết thảy cứ như sắp xếp, chuẩn bị trước cho Hỏa Linh Vân tại nội viện vậy.
Vị nữ tử cuối cùng, Trần Nguyên không rõ lai lịch. Bất quá, từ tiêu ký trên áo bào đến xem, nàng hẳn là xuất thân từ Thương Nguyên phong. Hai mươi lăm tuổi, Nhị phẩm tầng bảy tu vi, thiên phú này đã rất xuất chúng. Hơn nữa, đối phương mang lên áo bào là đồng phục của học sinh tinh anh, hai mươi lăm tuổi, học sinh tinh anh, không bình thường. Bất kể là thiên tư, địa vị, nữ tử này tại Thương Nguyên phong, thân phận hẳn không tầm thường. Đọc truyện tại — T RÙMTRUYỆN. O R G —
Trước tạm không đề cập tới lựa chọn sơn phong của nhóm người Dịch Phong. Mới vừa này, người lên tiếng là Dịch Phong. Hắn cũng nhìn trúng Tinh Hồn Cổ Ngọc. Lấy hắn có Đại Khí vận gia thân, có thể chọn trúng bảo vật giữa hàng chục món đồ loạn thất bát tao mà không ai phát giác, Trần Nguyên không ngạc nhiên.
Dịch Phong thong dong đi tới, đối với Trần Nguyên khẽ gật đầu, nói ra: “Trần huynh.”
“Dịch huynh.” Trần Nguyên đơn giản đáp lại.
Giữa hai người không có giao tình, quen biết cũng chỉ là một, hai lần thấy mặt sơ qua, chào hỏi cũng chỉ cần đơn giản như vậy là đủ.
Ngược lại, Hỏa Linh Vân thấy hắn, khẽ hếch cằm, làm bộ không quen biết. Nàng vẫn là còn có chút bất mãn hắn một năm trước từ chối cùng Dịch Phong luận bàn. Chu Thường Ly thì đoan trang, nhã nhặn, đối với hắn nói khẽ: “Gặp qua Trần công tử.” Cấp bậc lễ nghĩa không thể chê trách. Nàng không đối với Trần Nguyên đặc biệt, mà bất cứ với ai, nàng cũng hòa nhã như vậy.
“Gặp qua Chu tiên tử.” Trần Nguyên đáp lại. Hắn xưng Chu Thường Ly là tiên tử, chứ không phải cô nương. Đây là hắn cố ý giữ khoảng cách.
Sư huynh bất lương nhìn thấy bốn vị học sinh trẻ tuổi đi đến, khí chất bất phàm, dáng dấp đường hoàng, đoán ngay ra lại là có bốn con dê béo, không khỏi cười đến thật tươi. Hắn lên tiếng cáo lỗi với Trần Nguyên, lật đật chạy ra nghênh tiếp bọn người Dịch Phong.
“Sư huynh, mảnh cổ ngọc này bán như thế nào?” Dịch Phong một lần nữa hỏi, tay chỉ vào Tinh Hồn Cổ Ngọc.
Sư huynh bất lương hơi sững sờ một chút. Sao lại quan tâm cái mảnh ngọc vỡ này? Mảnh ngọc vỡ ấy, hắn thử đủ mọi cách cũng chẳng nhìn ra bên trong điểm gì đặc thù, càng chẳng phát hiện bất cứ công dụng đặc biệt, tựa như một mảnh hết sức phổ thông ngọc bội bị người ta dùng man lực đánh vỡ. Hết cách, hắn chỉ đành vứt lấy một góc, lâu ngày không thèm để ý.
Tuy nhiên, tố chất nghề nghiệp để sư huynh bất lương rất nhanh nở ra nụ cười hòa ái: “Vị sư đệ này, con mắt của sư đệ thật là tinh tường. Không giấu diếm sư đệ, mảnh cổ ngọc này là ta từ trên chiến trường vực ngoài, liều cái mình, thiếu không ít lần thập tử vô sinh, đào thoát từ trong tay vực ngoại hung thú và tu tiên giả mới mang về được. Sư đệ không nên nhìn phiến ngọc bội này xấu xí, tàn phá không chịu nổi, miếng ngọc bội này có thể là cực phẩm bảo bối quý giá từ thời Thượng cổ truyền thừa xuống, cho dù chỉ là một mảnh tàn phiến, phẩm giai tuyệt đối không thấp hơn Tam phẩm thượng cấp … mảnh ngọc bội này mang lên người, có tác dụng xu cát tị hung, uẩn dưỡng linh lực, tăng tốc tu hành … “
Trần Nguyên im lặng nhìn xem sư huynh bất lương đem miếng ngọc bội thổi đến thiên hoa loạn trụy, người không biết còn tưởng rằng, mảnh ngọc bội này là chân bảo từ trên thiên cung rớt xuống. Hắn dám nói chắc rằng, sư huynh bất lương không có chút nào biết đến lai lịch và tác dụng kinh người của mảnh cổ ngọc, nếu không thì hắn cũng sẽ chẳng vứt chỏng trơ tại một góc hay nói ra cấp bậc Tam phẩm thượng đẳng thế kia.
Chỉ là, sư huynh không biết rằng, thứ đồ hắn thổi đến thật hay kia, lại đích thật là bảo vật từ thời thượng cổ. Hắn nói bừa không ít chi tiết gần đúng với sự thật. Khác biệt là, phẩm cấp thật sự, cao hơn hắn nói ra quá nhiều. Trần Nguyên không biết, biểu cảm của đối phương đến tột cùng ra sao nếu như có một ngày, hắn biết đến sự thật này.
Bất quá, đây không phải là sự tình Trần Nguyên cần quan tâm. Mảnh cổ ngọc đã không còn liên quan tới hắn. Lý do tương tự như lần thứ nhất gặp Lữ Như Yên và nhường lại cho nàng Khinh Vũ Chân quân truyền thừa, đã Dịch Phong phát hiện ra cơ duyên này, Trần Nguyên sẽ không chủ động đi tranh giành.
Tại thời điểm mà Dịch Phong cùng sư huynh bất lương còn đang cò kè, mặc cả giá trị cho miếng cổ ngọc, Trần Nguyên bỗng nghe bên tai thanh âm rất nhẹ, rất êm, trong veo của thiếu nữ: “Đa tạ Trần công tử đã nhường.”
Hắn ngạc nhiên, xoay người nhìn lại, phát hiện ra Chu Thường Ly mang ánh mắt cảm kích nhìn lấy hắn. Nguyên lai, nàng truyền âm cảm tạ là bởi vì trước đó, nàng nhìn ra động tác nhỏ của hắn, cũng phát hiện ra hắn từ bỏ miếng cổ ngọc. Nàng không biết, miếng cổ ngọc ấy có gì đặc thù, thế nhưng để cho Dịch Phong hấp tấp tới mua, hẳn không phải tầm thường.
Trần Nguyên lắc đầu, truyền âm lại: “Chu tiên tử quá lời, cơ duyên này nên thuộc về Dịch huynh. Chu tiên tử không cần nhắc lại.”
Chu Thường Ly không cho là như vậy, nói ra: “Bất kể như thế nào, phần nhân tình này, tiểu nữ tử nhớ kỹ. Sẽ có một ngày, tiểu nữ tử hoàn lại nhân quả.”
Trần Nguyên còn muốn nói gì đó, bất quá, Chu Thường Ly đã xoay người đi, không còn để ý đến hắn. Bất đắc dĩ, hắn đành từ bỏ. Đồng thời, Trần Nguyên đối với Chu Thường Ly cũng có chút ngạc nhiên. Nếu hắn nhớ không lầm, tại một năm trước, khi lần đầu gặp nàng tại Tô Châu, nàng tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, tu luyện đến cực hạn, đột phá chỉ trong một ý nghĩ. Có thể một năm qua, tu vi của nàng không chút nào tinh tiến, dường như là nàng không hề tu luyện.
Trần Nguyên bất tri bất giác nhìn sang Dịch Phong, người đang trợn mắt lên trả giá với sư huynh bất lương. Nửa năm qua, Dịch Phong tu vi cũng thuận lợi từ Nhị phẩm tầng năm đỉnh phong bước vào Nhị phẩm tầng sáu.
Là đang chờ hắn sao? Trần Nguyên không khỏi nghĩ nhiều một chút. Chu Thường Ly đối với Dịch Phong, đã tốt đến không thể tốt hơn.
Lúc này, có vẻ như sư huynh bất lương và Dịch Phong đã đạt thành đến nhận thức chung. Dịch Phong một mặt khó khăn nói: “Nam ngàn linh thạch. Sư huynh, đây là toàn bộ thân gia của sư đệ. Nhiều hơn một viên linh thạch, sư đệ cũng không thể lấy nổi ra nữa.”
Sư huynh bất lương một mặt đau lòng, lại tràn đầy tiếc nuối: “Tốt a. bảo vật này ta vốn là không nỡ bán ra. Tam phẩm đỉnh cấp Cổ ngọc, nhìn khắp Thái Linh học viện cũng không ra mảnh thứ hai. Nếu như không phải xem trên phân thượng sư huynh đệ hai người chúng ta có duyên, ta cũng không dành cho sư đệ mức giá ưu đãi như vậy.”
Tuy nhiên, chưa kịp chờ đợi Dịch Phong lấy ra Linh thạch, một giọng bá đạo, ngang ngược cắt ngang bọn hắn: “Chỉ là năm ngàn linh thạch cũng cò kè mãi không xong, đúng là người Thương Nguyên phong, phế vật vĩnh viễn là phế vật. Vị sư huynh này, ta nguyện ý bỏ ra một vạn linh thạch mua mảnh này cổ ngọc.”