Bởi vì Xảo Vân tiên tử mà hơn năm nghìn tu sĩ trẻ tuổi trở nên kích động. Nếu như trước đó còn nhiều người dè dặt, lo ngại thăm dò đối thủ, e sợ bộc lộ lá bài tẩy của minh quá sớm thì giờ đây, bọn họ đã không còn để tâm chuyện đó quá mức. Trong đầu họ nổi lên một ý nghĩ.
Lên, chứng minh cho nàng thấy, ta cũng là thiên kiêu.
Mà tại đây, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất lại không phải là những cái thiên kiêu nổi tiếng kia. Dịch Phong mới là kẻ để nhiều người chú ý nhất.
Chỉ thấy, khi Xảo Vân tiên tử nhẹ đáp dưới đất, nàng quay đầu nhìn hắn, hơi cười, nhẹ gật đầu, nói khẽ:
“Dịch công tử, cẩn thận.”
Nổi tiếng là cao lãnh, tựa như băng sơn tuyết liên, cự người ngoài ngàn dặm Xảo Vân tiên tử, nay lại chủ động mở miệng nói chuyện, điều này làm sao không khiến người khác quan tâm?
Lại công thêm trước đó, mâu thuẫn giữa Dịch Phong và mười mấy tên công tử ca, hắn chẳng khó khăn để trở thành vạn chúng chú mục.
Dịch Phong chân phải khẽ giậm, linh lực hùng hồn trong cơ thể sôi trào, đẩy thân thể hắn bay lên cao gần mười trượng, vững vàng đáp xuống đài luận bàn. Hắn đứng đó, sống lưng thẳng tắp, quần áo không lệ lại có một cảm giác sáng ngời đường đường, khí thế trên thân tỏa ra cao ngất, dẫu chỉ là Nhị phẩm tầng bốn tu vi mà lại áp đảo được tu sĩ tầng năm, tầng sáu.
Một màn này để rất nhiều người ghé con mắt nhìn xem.
“Ta lên cùng hắn luận bàn một hai.” Tân Xuyên một bên nói, một bên muốn tiến lên. Bởi vì Xảo Vân tiên tử mà hắn đối với người này vẫn ôm lấy chất vấn.
Bất quá, hắn chưa đi ra hai bước đã bị Trần Nguyên kéo tay lại.
“Trần huynh, ngươi đây là ý gì?” Hắn nghi ngờ hỏi.
“Tần huynh, ngươi tại sao lại muốn đấu với hắn? Còn rất nhiều người khác kia mà?”
“Người này có đại cơ duyên, thực lực không tầm thường, ta muốn tìm hắn luận bàn cũng là lẽ tự nhiên.” Tần Xuyên thẳng thắn đáp.
“Vậy sao?” Trần Nguyên vung cho hắn cái nhìn đầy thâm ý.
Tần Xuyên bởi vậy mà cảm thấy mất tự nhiên.
“Huynh là không phải muốn chứng minh cho Xảo Vân tiên tử, mình cũng là thiên kiêu, mình cũng đồng dạng có thực lực, không thua kém qua ai?”
“Cái này…” Tần Xuyên ấp úng. Lời này, hắn sao dám thẳng thắn nói ra.
“Được rồi, ta không quản huynh, nhưng huynh phải suy nghĩ cho kỹ. Trước hết, huynh có nghĩ qua cảm tưởng của Xảo Vân tiên tử?”
“Nàng thì có thể có suy nghĩ gì chứ?” Tần Xuyên không hiểu. Bất quá, liên quan đến người trong mộng, hắn vẫn là chuyên chú lắng nghe.
“Có, hơn nữa nàng sẽ rất chú tâm. Dịch Phong là người mà Xảo Vân tiên tử mang đến. Hai người bọn họ đi lại rất gần, quan hệ tiến tới có vẻ rất không tệ. Hiện tại hắn vừa lên đài, huynh liền khiêu chiến hắn, chẳng phải là đánh mặt nàng? Như huynh nói, kẻ này mang đại cơ duyên, lá bài tẩy nhiều, thực lực không tầm thường, không thể lấy Nhị phẩm tầng bốn đối đãi. Trước không nói huynh có thể bai bởi hắn, cho dù huynh có chiến thắng, liệu Xảo Vân tiên tử có cho huynh sắc mặt tốt được không?”
Tần Xuyên không suy nghĩ, trực tiếp nói:
“Nhưng ta là chính diện công bằng thắng hắn.”
“Phải, huynh là chính diện công bằng. Ta biết điều đó, Lữ cô nương cũng biết điều đó, tất cả mọi người đều biết điều đó, ngay cả Xảo Vân tiên tử cũng biết điều đó. Thế nhưng con người là có thất tình lục dục, nàng cũng là như vậy, không phải là vô tình, chí công vô tư. Huynh nghĩ, trong lòng nàng, địa vị của huynh và Dịch Phong, người nào cao hơn? Huynh tước đi cơ hội của hắn, Xảo Vân tiên tử lại nghĩ thế nào? Nàng lòng dạ rộng rãi, có lẽ không so đo, cũng không giận lây lên huynh, nhưng tương lai huynh với nàng nha, tuyệt đối không còn chỗ mộng tưởng.”
“Không tin? Huynh cứ xem cách nàng nhìn Dịch Phong kia là biết.”
Tại nhóm người nhìn lại, quả nhiên, Xảo Vân tiên tử hai mắt không dời đài luận bàn, chăm chú để ý người thanh niên trẻ tuổi. Điều này hoàn toàn khác biệt với họa phong của nàng.
Còn một điều mà Trần Nguyên chưa nói với Tần Xuyên, Dịch Phong là Đại Khí Vận giả, hiện giờ là thời khắc đánh mặt trang bức của hắn. Bất kể là ai lên cũng như vậy mà thôi, cho dù là Tam phẩm cũng thế, chỉ làm đá đặt chân cho hắn.
Sáo lộ không phải là như vậy diễn ra sao?
Trải qua Trần Nguyên thuyết phục, Tần Xuyên cuối cùng cũng từ bỏ ý định khiêu chiến Dịch Phong.
Đổi một bên khác, nhóm công tử ca không có suy nghĩ như vậy. Bọn hắn đã không chờ đợi được tiến lên, đánh bại Dịch Phong, hành hạ Dịch Phong, nhục mạ hắn để hắn nếm trải sự thống khổ chỉ bởi sự ghen tỵ trong lòng bọn hắn.
Kẻ đầu tiên xuất chiến là La Minh. Vì đợi một ngày này, nó không tiếc sử dụng ngoại vật, đan dược, kích phát tăng cao tu vi mặc cho căn cơ trở nên không ổn định. Dịch Phong đã thành tâm ma trong lòng hắn, không đánh bại người này, khúc mắc không giải, hắn không tu luyện được. Mà thiên phú của hắn thường thường, càng đợi lâu, khoảng cách giữa hai người chỉ kéo càng xa. Đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Bất quá, sáo lộ là chưa bao giờ thay đổi.
Mặc cho thấp kém hơn một cảnh giới, Dịch Phong hoàn toàn treo đối phương lên đánh, lấy thế nghiền ép hoàn toàn mà đánh đối thủ rơi xuống đài.
Tại La Minh bị đánh trọng thương, gãy năm cái xương sườn cùng cả hai chân, nằm bẹp dưới đất, Dịch Phong không quên bổ sung thêm một câu:
“Bại tướng, kể từ nay ngươi đã không có tư cách đứng trước mặt ta.”
La Minh khí cấp công tâm, thổ huyết tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
Gϊếŧ người chu tâm. Hoàn mỹ.
Dịch Phong còn chưa kịp ăn mừng chiến thắng thì một người khác đã nhảy lên đài luận bàn.
“Dịch Phong, đừng tưởng rằng đánh bại một tên phế vật thì có thể huênh hoang. Ngày hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Trên thực tế, La Minh quá yếu. Dùng dược tài chồng chất tu vi đi lên, Nhị phẩm tầng năm còn không có thực lực của Nhị phẩm tầng bốn. Không người nào đem hắn để trong mắt.
Mà đối thủ lần này của Dịch Phong là một tên chân chính Nhị phẩm tầng sáu, căn cơ vững chắc, linh lực hùng hậu, nhìn thế nào cũng là một tên thiên kiêu hàng thật giá thật.
Dịch Phong không hoảng sợ mà càng hưng phấn:
“Đến hay lắm. Vừa đúng lúc, một tên La Minh còn không đủ cho ta làm nóng người đây.”
Thế là, trận chiến nổ ra.
Trong sự sững sờ của toàn trường, Dịch Phong thủ đoạn nhiều vô số, lại quỷ dị vô cùng, lấy thế không thể đỡ giành chiến thắng đối phương.
Kế tiếp, không ngừng có đối thủ tiến lên khiêu chiến hắn, cái sau mạnh hơn cái trước, người sau danh tiếng càng thịnh hơn người trước. Thậm chí đỉnh điểm, còn có một tên thiên kiêu tu vi Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, sắp bước vào tầng tám.
Dịch Phong chưa từng e ngại bất cứ ai, hắn chấp nhận mọi cuộc khiêu chiến, cũng dùng sức mạnh bản thân đánh bại từng người một. không ngừng đánh mặt, không ngừng để người ta hít ngụm khí lạnh.
Tần Xuyên nhìn đây môt màn cũng là sững sờ rồi. Ban đầu hắn còn có đến chín thành nắm chắc cầm xuống đối phương. Hiện tại, hắn không còn dám nói chắc mình nắm giữ năm thành chiến thắng.
Hắn không khỏi nhìn về phía Trần Nguyên, nuốt ngụm nước miếng:
“Trần huynh, cái này… cái này cũng quá bất khả tư nghị đi chứ?”
Đâu riêng gì hắn, hơn năm nghìn thiên kiêu đều có chúng một suy nghĩ như vậy.
Trần Nguyên chỉ lắc đầu cười, không đáp.
Đại Khí Vận giả nha, phế vật nghịch tập nha, không trang bức đánh mặt thì sao còn là phế vật nghịch tập lưu?
Theo các thiên kiêu lần lượt ra sân, sóng gió mà Dịch Phong gây nên cũng lần lượt qua đi.
Tần Xuyên lên đài, không gặp chút khó khăn nào, chỉ dùng nửa canh giờ đánh bại cả mười đối thủ. Thiên phú hắn vốn là cao, tu vi không tầm thường, kiếm thuật, đạo pháp tinh diệu, vượt qua vòng này là điều không ngoài ý muốn.
Cùng với hắn còn có những nhân vật thiên kiêu ‘lâu năm’, bao gồm Lam Nguyệt tiên tử, Lục Triển Nguyên, Phong Tuyền,... một nhóm lớn đệ tử từ các thế lực lớn.
Hà Tiểu Thu cũng tiến lên thử sức. Thực lực nàng không yếu, nhưng bởi lịch duyệt không đủ, kinh nghiệm còn thiếu, nên chỉ kiên trì đến trận thứ bảy. Bởi điều này mà sau đó nàng giận dỗi không thôi.
Đáng lưu ý là còn một vị thiên kiêu, tuổi tiếp cận ba mươi, tu vi Tam phẩm tầng hai. Kẻ này cũng rất phong độ, không sử dụng cảnh giới tới ép người.
Hắn tinh thông âm luật, lại đi là âm đ*o, cho nên, hắn lấy ra một cây đàn, tấu một khúc.Chỉ cần đối phương bảo trì tâm tính nghe qua một khúc của hắn coi như là hắn thua. Lòng dạ hắn rộng rãi được chúng thiên kiêu xem cuộc tán thánh. Hắn thắng cả mười cục, mười kẻ bại trận đều tâm phục khẩu phục, hướng hắn khách khí chắp tay.
Trần Nguyên cũng rất thưởng thức con người này, hắn giống như gọi Lâm Vân Trung.
Quan sát biểu cảm của hắn, Lữ Như Yên không khỏi hiếu kỳ:
“Trần công tử am hiểu âm luật sao?”
Hắn cười, lắc đầu:
“Không am hiểu, bất quá ta lại ưa thích thưởng nhạc.”
Kiếp trước hắn thích nghe nhạc cổ, kiếp này cũng là như vậy. Huống tri, âm đ*o thế giới này cũng là một đạo tu luyện, thưởng thức đối với cảm ngộ đại đạo cũng có chỗ tốt vô cùng.
Tỷ như nói Lâm Vân Trung, hắn tu vi không cao, tạo nghệ trên âm đ*o khá có thành tựu. Trần Nguyên nghe tiếng đàn của hắn cũng có chút hiểu ra trên âm đ*o, đạo hạnh tăng trưởng một tia.
“Cái kia…” Lữ Như Yên hơi ngượng ngùng nói ra: “Nếu công tử không chê, lũ rảnh rỗi, Như Yên có thể tấu một khúc cho công tử.”
Trần Nguyên không có cự tuyệt, gật đầu đáp tạ.
So đấu kéo dài một ngày một đêm mới kết thúc. Đều là tu sĩ Nhị phẩm, nhiều ngày không ngủ nghĩ cũng chẳng ra vấn đề. Huống chi, luận bàn một mực gay cấn, thiên kiêu liên tục lên đài, bọn họ còn hận không thể tiếp tục kéo dài mấy ngày.
Cho đến sáng ngày thứ hai, một trăm vị thiên kiêu xuất sắc nhất đã được chọn ra. Bọn họ mỗi một người được phân cho một tấm ngọc bài, bên trên có ký hiệu đặc biệt,biểu hiện cho thân phận đặc thù được tiến vào vùng trong quan sát dị tượng.
Đến đây, vị lão giả Tứ phẩm chân nhân ban đầu lên đài tuyên bố, thiên kiêu luận đạo kết thúc. Người của phủ thành chủ cũng đồng thời chuẩn bị truyền tống trận pháp, đưa hơn năm nghìn thiên kiêu tại chỗ dịch chuyển đến Thần Hà sơn.
Trong lúc này, Diệp Trường Tuyết từ vị trí dành cho các tiền bối tiến xuống gặp mặt đám người Tần Xuyên.
“Diệp sư thúc.”
Ba sư huynh muội cung kính chắp tay hành lễ, sau lại giới thiệu thân phận Trần Nguyên.
“Vãn bối ra mắt tiền bối.” Trần Nguyên chắp tay hành lễ.
Diệp Trường Tuyết lúc này mới đánh giá tỉ mỉ thanh niên này, càng xem, nàng lại càng kinh ngạc. Cốt linh không đến hai mươi, tu vi thình lình đã là Tam phẩm tầng một, căn cơ lại hùng hậu vững chắc, ít nhất cũng phải đột phá hai năm trở nên. Kẻ này thậm chí khoảng cách Tam phẩm tầng hai đã không xa.
“Thiên phú của ngươi quả thực rất đáng sợ.” Nàng không keo kiệt khen tặng một câu.
“Tiền bối quá khen.”
Kế đến,Diệp Trường Tuyết lại lại dặn dò ba tên sư chất, đặc biệt nhắc nhở Tần Xuyên một phen. Sau, nàng lại hỏi Lữ Như Yên:
“Tại sao không tới tranh một chuyến nhóm một trăm thiên kiêu?”
Lữ Như Yên lắc đầu:
“Như Yên tại bên ngoài chăm sóc sư muội vẫn là hơn.”
Diệp Thanh Tuyết cười như không cười nhìn nàng:
“Thật vậy chăng?”
Điều này làm cho Lữ Như Yên đỏ mặt, cúi gằm đầu không dám đáp lại. Diệp Trường Tuyết không tiếp tục làm khó nàng, nàng nhìn thoáng qua bốn người, nói ra một câu không đầu không đuôi trước khi quay trở lại nơi nhóm tu sĩ thế hệ trước ở:
“Không tranh đoạt cũng tốt, các ngươi tránh đi vũng nước đυ.c này là không sai.”
Lần này, Trần Nguyên lẫn Lữ Như Yên đều sững sờ, không hiểu ra làm sao. Hà Tiểu Thu không tim không phổi chẳng thèm nghĩ nhiều, còn Tần Xuyên thì ánh mắt lấp lánh như có điều suy nghĩ.