Lúc đầu Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn, nhưng không ngờ cũng không chống đỡ được nữa, cơ thể bắt đầu lắc lư
Mẹ Bạch lo lắng nói: “Uống không được thì thôi, đừng có liều mạng với ông ấy làm gì, ông ấy cứ thế day!"
Vừa nói xong, cả người Ôn Mạc Ngôn đã nặng nề gục xuống bản.
Bạch Hoàng Nham vỗ bàn hạ hạ cười lớn, nói: "Thằng nhóc này, còn muốn thắng chủ à? Hức, tửu lượng của cháu cũng tốt đấy, chủ chẳng phục ai đâu, mà mà phục cháu."
Mẹ Bạch: “Minh Châu, con mau dìu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách đi, tối nay đừng đi nữa, ở lại nhà đi, lát nữa thím dọn phòng cho con." “Thím, cũng không phải lần đầu con ở nhà, con tự biết don mà, thím cứ chăm sóc cho chủ đi
Mặc dù tửu lượng của Bạch Hoàng Nham cũng cao, nhưng rượu vào thì không ra làm sao cả, uống nhiều thì nói cũng nhiều, tôm được ai thì sẽ nói năm đó mình dân đội anh dũng oai hùng thế nào.
Bạch Minh Châu dầu Ôn Mạc Ngôn đến phòng cho khách, may mà phòng ở tầng dưới, nếu không có cũng không dầu lên tầng được.
Đặt anh ta lên giường, cô không khỏi thở hắt một hơi, lau mô hội trên trán.
Trông anh ta gầy gò, không ngờ lại nặng như vậy.
Lúc này, người đàn ông trên giường mở mắt. “Có thể rót cho tôi lý nước không? Tôi không tiện ra ngoài " “Anh không say?" “Nề mặt chú em mà, nếu để ông ấy thua sơ là ông ấy sẽ không vui.
Anh ta ngồi dậy, ấm áp cười với cô một cái, gãi đầu với vẻ vô tội.
Chẳng mấy chốc Bạch Minh Châu đã rót nước xong rồi quay lại, nghi ngờ hỏi: "Vậy vừa rồi đánh cờ cũng là anh cố ý?" "Ừ, tôi giả vờ giống không?" “Nếu chủ biết, chủ sẽ liều mạng với anh." "Chẳng phải bây giờ ông ấy không biết đây sao?” Anh ta cười tình nghịch, giống như đứa trẻ chưa
Cô giơ ngón cái bái phục, còn chưa có ai dám nịnh hót dưới mi mắt của chủ, xem như anh ta là người với hình đầu tiên, đoán là ấn tượng của chủ đối với anh ta lại tăng thêm một bậc rồi. “Anh đã không sao thì nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi lấy quần áo của cậu cho anh thay rồi đem giặt, anh mặc tam vậy." “Nói chuyện với tôi được không? Rượu vẫn ở trong dạ dày, khó chịu lắm."
Thấy cô muốn đi, Ôn Mạc Ngôn lên tiếng, bàn tay lớn vô thức đưa ra, không ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu.
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm lại hơi lạnh.
Cô còn chưa phản ứng lại, không ngờ Ôn Mạc Ngôn như nhận ra trước, giống như bị điện giật, lập tức buông tay ra. "Xin... Xin lỗi, vừa rồi không phải có ý đầu, là tôi không cẩn thận.” "Một người đàn ông trưởng thành rồi, đừng có căng tháng là lại nói lắp được không? Tôi cũng đâu có trách anh, kéo thì kéo, anh đừng căng thẳng. Cô còn chưa nói gi “Tôi đi lấy quần áo trước đây, anh đợi tới một chút, tôi quay lại rồi nói chuyện với anh tiếp
Bạch Minh Châu rời đi, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại, cầm theo một bộ quần áo sạch.
Sau khi vào phòng, trong phòng không một chút tiếng động, có thể nghe thấy tiếng hít thở lần vào nhau. “Anh... Không phải muốn nói chuyện với tôi sao?"
Bây giờ đến một câu cũng không nói, là thế nào?
Ngượng quá đi mất "Rượu rất ngon." “Hửm?" Chỉ chuyện này thôi sao?
Ôn Mạc Ngôn nhận ra chuyện mình nói không hay lắm nên cố gắng tìm đề tài: “Đồ ăn... đồ ăn em làm cũng rất ngon." “Hừm? Rồi sao nữa?"
Cô ấy hơi mất kiên nhẫn rồi, nghe giọng điệu thôi cũng có thể nghe ra được. “Với cả... với cả, em cũng rất đẹp."
Không khí bỗng chốc như ngưng đọng lại, Bạch Minh châu hơi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta thế mà cũng biết nói những lời trêu gheo người ta cơ đấy. Đây còn là Ôn Mạc Ngôn mà cô quen không? “Anh đang đùa với tôi đầy ắ?" "Không có, tôi nói thật, mỗi ngày em đều mặc rất xinh đẹp, trang điểm hay không trang điểm cũng đều đẹp. Tôi nói thật lòng đấy, tôi sẽ không lừa người khác "Vậy anh còn muốn giả làm người yêu của tôi không?" “Cái này... Cái này không tính, đây là ngoại lệ, không tỉnh.
Anh ta vội giải thích. "Được rồi được rồi, có trách gì anh đâu. Không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi biết chưa hà? Tôi phải đi rồi."
Cô lại đứng lên lần nữa, nhưng Ôn Mạc Ngôn cũng cử động rồi.
Anh ta đứng trên thành giường, giữ chặt lấy tay cô rồi nhanh chóng kéo cô lại.
Anh ta dùng sức, cô lại không hề để phòng mà lập tức và vào lòng anh ta.
Sau đó, Ôn Mạc Ngôn đứng không vững, hai người ngã xuống giường, mà có lại để trên người anh ta, đối tay nhỏ bé chống trên ngực anh ta
Cách lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được làn da hơi nóng kia, cảm giác nóng bức không ngừng kéo đến
Hai má cô đỏ ứng, dường như máu toàn thân đều dồn hết lên đầu.
Cô cũng ngửi thấy mùi rượu nồng mặc kia, rõ ràng không uống chút rượu nào nhưng lại có cảm giác mình hơi chếch choáng rồi. "Anh... Anh làm gì đây?"
Cô quên đầy anh ta ra mà chỉ ngày người hỏi, không hiểu rốt cuộc vừa rồi anh ta muốn làm gì? “Tôi... tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn nói với em nhiều một chút, nhưng miệng tôi lại ngốc, không biết nói những lời con gái thích nghe. Thấy em đi nên tôi hơi vội, muốn... muốn ngăn em lại, nói với em thêm chút nữa"
Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn hãy hãy đỏ của cô ấy, vô cùng dễ thương, khiến anh ta không nhìn được mà đưa tay vân về.
Nhưng sự thật là anh ta đã thực sự làm thể “Anh lại làm gì đây?" Bạch Minh Châu liếc xuống bàn tay đang làm loạn của anh ta.
On Mạc Ngôn bừng tỉnh, kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lập tức rút tay về, "Tôi có thể tôi uống nhiều rồi, vừa nãy tôi hoàn toàn không biết mình làm gì nữa. Tây tay tôi cũng không biết, làm sao mà mà chạy đến mặt em nữa" "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, phía dưới anh đang làm gì không? Ôn Mạc Ngôn!”
Bạch Minh Châu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, hung dữ nói.
Ôn Mạc Ngôn lập tức đầy người cô ra, chạy vào nhà vệ sinh. “Tôi... tôi muốn đi tắm rồi, em ra ngoài đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon!" “Ôn Mạc Ngôn, tôi nói cho anh biết, lần sau anh mà còn dám như vậy, bà đây sẽ cầm dao phế anh đấy, anh có tin không hả?" “Bảo anh đừng uống nhiều rượu thế mà anh lại cứ uống, giờ thì hay rồi, rượu vào làm loạn cái gì chứ? Tôi nói cho anh biết, anh còn dám làm loạn nữa, chỗ nào động vào tôi thì tôi chặt chỗ đấy đi đầy, anh cần thận cho tôi Vừa dứt lời, Ôn Mạc Ngôn sở đến nỗi không dám nổi tiếng nào.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, răm. Anh ta thờ hắt một hơi, nhìn vào chỗ nào đó, hận không thể đảo một cái hố mà chốn minh xuống.
Sao có thể thể này chứ?
Lần này uống rượu cũng không tính là nhiều lắm, sao lại đυ.ng chạm lung tung vậy chứ?
Anh ta vội xối nước lạnh để hạ hỏa.
Trong thời gian đó, mẹ Bạch có sang một lần, chuẩn bị canh giải rượu cho anh ta.
Buổi tối lúc đi ngủ, anh ta vẫn có hơi không yên tâm, gửi tin nhắn cho Bạch Minh Châu. "Em đang giận à?"
Bạch Minh Châu nhìn thấy nhưng không muốn trả lời, chuyện này qua rồi thì cho qua đi, người này sao lại cứ nhắc đến chuyện cũ thể, đúng là không hiểu chuyện chút nào, trong đầu có cái gì vậy chứ. Cô ấy không trả lời tin nhắn, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại chủ động gọi đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nghe máy.