Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 398: Làm khách

"Em không sao chứ? Có phải vừa rồi làm em sợ không? Người tài xế này cũng thật là vô văn hóa, đợi lát nữa tôi đi xem camera giám sát, chắc chắn phải bắt anh ta xin lỗi em “Không cần đầu, tôi không sao, đi thôi.

Cô ấy nhàn nhạt nói, cố gắng khống chế giọng điệu của mình cho bình thường, không dám nhìn vào mắt anh ta.

Cô ấy vô thức lùi lại một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, cứ có cảm giác đến gần anh ta thì mình cũng sẽ trở nên kì lạ.

Trước đây cô ấy không thể này.

Hai người một trước một sau đến nhà Bạch Hoàng

Nham.

Mẹ Bạch mở cửa, thấy cả hai đến chung thì có cảm giác rất thành tựu, giống như nhìn thấy con gái dẫn con rể về nhà vậy.

Mẹ Bạch thấy Ôn Mạc Ngôn xách theo túi lớn túi nhỏ thì có hơi không vui. "Đến thì đến làm gì mà phải mang theo đó là nào nhà chủ thim bảo cháu đến ăn cơm là để tặng quả cho chủ thỉ 42 "Minh Châu, cháu cũng thật là, sao cháu không nói cho Ôn Mạc Ngôn?”

Bạch Minh Châu nghe thể thì hơi ngượng ngùng.

Sao cô ấy phải nói chứ, cô ấy cũng đâu phải vợ anh ta l

Ôn Mạc Ngôn cười ấm áp nói: "Không sao, nên như vậy." "Được rồi được rồi, mau thay giày rồi vào trong đi, cơm canh có ngay đây."

Lúc này, Bạch Hoàng Nham từ trên lầu xuống, thấy bọn họ đến thì vui đến tít cả mắt. “Ôn Mạc Ngôn với Minh Châu đến rồi à, mau vào đi. Biết đánh cờ không? Cờ tướng?" “Cháu biết chơi cờ vây" “Cháu còn biết chơi cờ vây à? Ấn tượng đẩy, lớp trẻ bây giờ đều quên những thứ này rồi. Đúng lúc lắm, nhà chủ có cờ vậy, chúng ta đầu một ván. Ván cờ này như đánh trận vậy, cần phải bày binh bố trận, chú muốn xem xem kỹ năng của cháu thế nào

Bạch Hoàng hư tìm được trí âm, với kéo Ôn Mạc Ngôn lên tầng

Bạch Minh Châu hơi bất lực, lúc đầu còn tưởng chủ chắc chắn sẽ ghét bỏ một nhân tài" như vậy, nhưng không ngờ chủ lại thế này

Cô ấy đến nhà bếp giúp đỡ, nhưng lại không chen tay vào được chuyện gì. Mẹ Bạch bảo cô ấy rửa trái cây, bảo cô ở một bên xem, nói chuyện với mình là được rồi, "Chủ con hiếm khi nào mà vui như vậy, sau khi về nhà còn khen cậu chàng này không ngớt. "Thím cũng rất bất ngờ, thím còn tưởng chú không thích kiểu chậm chạp thế này." "Nhưng cậu chàng này chậm chạp chỗ nào chứ? Nói năng tự nhiên, lễ phép, tốt biết bao chứ?"

Bạch Minh Châu nghe thấy thế, lúc này mới phát hiện hình như đúng là như thế thật.

Trước đây Ôn Mạc Ngôn nói chuyện cứ cà lăm, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Nếu một người bình thường, khi thấy chủ thì chắc chắn sẽ sợ, ông ấy là một quân nhân kiên cường, cho dù có cười thì trên người tự nhiên cũng sẽ toát lên và uy nghiêm, rất nhiều người sợ ông ấy.

Nhưng như Ôn Mạc Ngôn không cảm giác được, chẳng phải trước đây anh ta rất hay xấu hổ hay sao?

Lẽ nào xuất hiện nhân cách thứ hai, nên nhân cách chính cũng thay đổi rồi?

Cô ấy hơi khó hiểu.

Khoảng nửa tiếng sau, mẹ Bạch đã chuẩn bị xong bữa tối, bảo Bạch Minh Châu lên tầng gọi người xuống ăn cơm.

Cô đến phòng đọc sách, đúng lúc ván cờ của bọn họ cũng kết thúc. “Chủ đúng là lời hại, không hổ danh là thượng tướng." “Cậu nhóc, cậu cố ý thua phải không?" Bạch Hoàng Nham nghi ngờ nói.

Ông ấy chơi cờ cũng không tệ, còn tưởng không bao lâu thì có thể thắng rồi, nhưng lại không muốn một ván cờ chơi hơn nửa tiếng, cuối cùng ông ấy lại đi vào ngõ cụt, không ngờ lại xoay chuyển tình thế chẳng mấy chốc đã thắng rồi.

Ông ấy vô cùng nghi ngờ là Ôn Mạc Ngôn cố ý thua, nhưng lại không nhìn ra bất kì mạnh mối nào

Ông ấy nhìn Ôn Mạc Ngôn, bộ dạng Ôn Mạc Ngôn vô cùng thành thực, trồng hoàn toàn không giống với loại người giả tạo.

Anh ta nói: "Rõ ràng là chủ chơi giỏi đấy chứ, cháu còn phải luyện thêm vài năm nữa, cháu chẳng qua chỉ là lý luận suông thôi."

Cũng phải, chủ đánh cờ chưa thua bao giờ.

Bạch Hoàng Nham cũng không nghĩ nhiều, cho rằng mình cũng có tuổi rồi, không thắng được thành niên cũng vô lý quá.

Chắc chắn là mình có thực lực nên đánh bại Ôn Mạc Ngôn. "Hai người đánh xong chưa? Cũng nên xuống ăn cơm thôi, thím giục rồi đấy ạ. "Xuống ngay đây, người anh em Mạc Ngôn, lát nữa đừng khách sao, cứ ăn tùy thích." "Ây, cháu là hậu bối

Sao đánh cờ xong, vai về của mình lại tăng lên nhiều thế này? "Hậu bối cái gì, chúng ta là bạn vong niên, không cần phải dùng lễ nghi kia với chủ, cháu cứ gọi thằng chủ một tiếng ông Bạch, chủ gọi cháu Mạc Ngôn!” “Ông Bạch cái đầu ông ấy!"

Mẹ Bạch thấy Bạch Minh Châu còn chậm chạp chưa xuống nên đi lên xem, đúng lúc nghe thấy lời này. Bà ấy không hề khách sáo đập vào vai Bạch Hoàng Nham, liếc ông ay một cái

Lúc này Bạch Hoàng Nham mới nhớ ra, lần này là để tác hợp cho bọn họ, ông ấy như vậy thì vai về đều loạn hết cả rồi. "Ăn cơm ăn cơm, là tôi hồ đổ rồi!”

Hai người bọn họ đi trước, vợ chồng Bạch Hoàng Nhạm đi phía sau.

Mẹ Bạch chân nàn trừng mắt: “Ông có thể thay đổi cái thói quen hễ vui vẻ là vai về lại loạn xạ cả lên không? Ai cũng xưng anh gọi em được?" "Ôi, tôi thích thằng nhóc này mà, nên chơi cùng ván cờ này, chắc chắn nó là một người thông minh túc trí da muu!" “Nếu Bạch Minh Châu không thích nó, tôi có thể kết nghĩa anh em với nó không?" “Ông có tin tôi về nhà mẹ đẻ không?” Mẹ Bạch nói một cách không hề khách sáo. “Thế cái tính này của bà khi nào thì đổi? Đông một tí là về nhà mẹ đẻ, kể tôi của tôi với mẹ vợ “Tôi vui, đợi lát nữa uống ít thôi cho tôi, đừng có uống nhiều rồi cái gì cũng nói ra ngoài. Chuyện của Minh Châu với Nguyên Doanh, ông kiếm lại cho tôi "Yên tam din

Bạch Hoàng Nham vỗ ngực đảm bảo,

Chẳng mấy chốc mọi người đều ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Lần này Ôn Mạc Ngôn mang rất lâu, là rượu hoa điều lâu năm anh ta đặc biệt nhờ người mua.

Vò rượu phong cách cổ xưa, rõ ràng là vừa đảo từ dưới đất lên, thời gian cả trăm năm.

Có thể nói là rượu ngon lâu năm.

Vò rượu tỏa ra hương rượu.

Mắt Bạch Hoàng Nham bỗng chốc sáng lên, ông ấy uống đã lâu, nhưng vẫn là lần đầu tiên uống rượu hoa điều lâu năm. “Tên nhóc cháu đúng là có bản lĩnh, tặng cho chủ đổ ngon như vậy!” “Chú thích là tốt rồi." “Hôm nay chúng ta phải uống rượu cho thỏa thích, không say không về

Qua ba tuần rượu, sắc mặt Ôn Mạc Ngôn hơi đòi

Hai chai rượu hoa điều đã uống xong, Bạch Hoàng Nham cũng không giấu nữa mà lấy rượu trắng mình đã cất kỹ nhiều năm ra.

Lúc đầu ông ấy còn tưởng Ôn Mạc Ngôn khoác lác thổi, nhưng bây giờ mới thấy, e là mình thật sự không uống lại tên nhóc này rồi.

Ông ấy sắp không nhìn thấy rõ luôn rồi nhưng Ôn Mạc Ngôn vẫn còn ngồi thẳng tắp trên ghế, chỉ có sắc mặt hơi đỏ mà thôi.

Mặc dù Bạch Hoàng Nham hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng cả đời làm lính, sợ nhất là khó mà thuyết phục dân.

Dù ông ấy không uống được nữa, cũng sẽ giữ thể diện mà không dừng lại. “Lại đi... Lại đi lấy rượu Mao Đài quý giá của tôi ra uống đừng uống nữa, ông say rồi!" Mẹ Bạch lo lắng nói. “Tôi... Tôi không say, bảo bà đi thì bà đi đi, đàn ông uống rượu, đàn bà nói ít thôi

Bạch Hoàng Nham hơi không vui nói, liên tục thúc giục.

Mẹ Bạch bất lực, chỉ có thể đi lấy rượu, mà Bạch Minh Châu cũng lo lắng nhìn hai người, ở dưới bàn khế kéo ống tay áo của Ôn Mạc Ngôn Rượu này uống cho vui, cho dù có thể uống tiếp đi nữa thì uống nhiều cũng sẽ hại đến dạo đầy

On Mạc Ngôn đảo mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó cho cô ấy một ánh mắt tỏ ý bảo cô yên tâm

Cô có hơi bất lực, cũng không tiên nói gì nhiều, dù sao thì trên bàn rượu của đàn ông, phụ nữ không có phần để nói. Mẹ Bạch lấy rượu ra, hai người lại vui vẻ uống.