Với việc Trương Minh Hiên đột nhiên lao ra, người ở bên ngoài cũng nhìn một cách sững sờ. Đỗ Hà đứng ở đằng trước cười một cách sỗ sàng với Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên nhìn thấy đoàn người đông đảo, đau lòng phát tay: “Chào buổi sáng, mọi người!”
Đỗ Hà dẫn mấy người bước về phía trước, Trương Minh Hiên bị vây xung quanh, có thể thấy ở trong đám đông có gương mặt quen thuộc Của Uất Trì Bảo Kỳ và Phòng Di Ái. Trương Minh Hiên ngượng ngùng nhìn họ.
Phòng Di Ái nói một cách không cam tâm: “Trương huynh, Bích Dao đã đắc tội gì với huynh tại sao lại để cho nàng ấy chết?”
Uất Trì Bảo Kỳ nắm chặt tay lại, tiếng kêu răng rắc, uy hϊếp ”Trương huynh, nếu như huynh không để cho Bích Dao sống lại, tiểu đệ này chắc là phải ôn lại tình cảm một chút.”
Về phương thức ôn lại, Trương Minh Hiên nhìn thấy nắm đấm to bè kia cảm giác không hề ổn chút nào.
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: “Mọi người, có việc gì từ từ thương lượng, đừng quá kích động! Kích động là ma quỷ.”
Đỗ Hà bất đắc dĩ nói: “Trương huynh, là lỗi của ta!”
Trương Minh Hiên ngây người nhìn Đỗ Hà, lại chuyện gì đây? Có người đứng ra nhận trách nhiệm, việc này… việc này không phải là tốt cho lắm! Trong lòng vô cùng kích động nhìn Đỗ Hà, quả nhiên là huynh đệ tốt!
Đỗ Hà tiếp tục nói: “Đều tại chúng ta hai ngày trước đã ép Trương huynh tỏ rõ thái độ để Lục Tuyết Kỳ làm nữ chính.”
Sau đó lại nói đầy ấm ức: “Lúc trước huynh nói cả hai đều là nữ chính! Không nên vì ta giúp huynh mà để Bích Dao phải chết!”
Trương Minh Hiên nhìn dáng vẻ Đỗ Hà kích động không cam lòng, không biết là tiểu tử này đã hiểu lầm chuyện gì nữa?
“Họ là đồng bọn, đều là hung thủ, đánh đi!” Một người hét ầm lên.
Một cái giày bay tới, sau đó như một dây dẫn kíp nổ, trứng thối rau nát bay đầy trời. Dưới đôi mắt hoảng sợ của Đỗ Hà và Trương Minh Hiên, trong nháy mắt đã bị vây kín.
Đám người xung quanh, tam tiểu ma vương Trình Gia nhìn thấy một đống rác ngập tràn hết sức vui mừng.
“Trình Xử Mặc!” Một giọng nói đầy tức giận, đóng rác nổ tung, những đồ dơ bẩn đó đổ ập xuống đám người bên cạnh, chỉ nhìn thấy Đỗ Hà, Phòng Di Ái mỗi người cầm một cáy bút ngọc, hai mắt đùng đùng lửa hận nhìn ba người Trình gia cười lớn.
Mà lúc này, nha môn trị an của kinh thành đều đang vận chuyển khẩn cấp, để tụ hội nhân lực cũng không phải chuyện dễ dàng, lỡ như xẩy ra chuyện gì là chết người đó!
Mộc Vân Phàm ngồi trong xe ngựa vội vàng chạy tới Ngụy vương phủ, lau trán nói một cách thảm thương: “Gần đây đâu ra mà lắm chuyện như vậy? Có để cho người ta sống không vậy?”
Phương Tinh Hiên đang chạy bộ trong học viện, nhíu mày thấy có thưa thớt vài học đồ, hỏi: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ, học đồ đâu?”
Một lão sư trung tuổi bên cạnh hắn dặt dè nói: “Hình như hôm nay họ đều đến Thanh Vận thư điếm để kháng nghị Tru Tiên.”
Phương Tinh Hiên sững sờ, sau đó nói: “Họ đã ngộ ra! Biết Tru Tiên là bệnh dịch, như thế là tốt, là tốt!”
Lão sư trung niên ấy nhìn thấy dáng vẻ Phương Tinh Hiên vô cùng vui vẻ do dự một lát rồi vẫn nói ngậm miệng lại, vẫn không nên nói cho viện trưởng chân tướng! Tác giả đó thực sự là quá đáng, Bích Dao tốt đẹp biết bao!
Phương Tinh Hiên cười tươi nói: “Tuy họ là dưới ta dạy dỗ, đã được tỉnh ngộ khỏi sự đầu độc Tru Tiên, tâm lý mau chóng muốn trừ hại ta có thể hiểu được. Nhưng lại dám công khai trốn học để đi kháng nghị vẫn không tốt chút nào, thực sự không tốt chút nào.”
Phương Tinh Hiên trầm tư một lát rồi nói: “Như vậy đi! Hôm nay cho nghỉ một ngày để họ tự do hoạt động.”
Lão sư trung niên nhìn Phương Tinh Hiên một cái nhìn vô cùng cảm thông rồi cúi đầu nói: “Phải. Vậy ta sẽ đi thông báo.”
Phương Tinh Hiên hài lòng gật đầu: “Nghiêm sư xuất cao đồ, cổ nhân thực sự không lừa ta!”
Mấy người Đỗ Hà và tam ma vương Trình Gia đối mặt, không khí bừng bừng lửa hận, trên đầu mấy người Đỗ Hà vẫn còn mấy cọng rau nát, người ướt nhẹp đầy mùi khó ngửi, không còn dáng vẻ tiêu sái xuất chúng.
Đỗ Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên xấu xa họ Trình…! Ta chưa bao giờ thấy người nào hèn hạ, đê tiện như các người, lần trước ngươi bỏ chạy được, lần này nhất định ta phải cho ngươi nếm trọn sự lợi hại của bản thiếu gia.”
Ba người Trinh Xử Mặc nhìn nhau nuốt nước bọt, Trình Xử Mặc nói đầy miệt thị: “Tao nhổ vào! Là ai hèn hạ vô liêm sỉ, Tuyết Kỳ không tranh nổi với Bích Dao, ngươi lại bảo tác giả đổi kết cục của tiểu thuyết, viết Bích Dao phải chết. Ngươi nói xem ai mới là hèn hạ vô liêm sỉ?”
Đỗ Hà sững sờ, hình như có khả năng đó là mình?
Trình Xử Lượng chớp mắt, giơ tay lên cao giọng: “Mọi người đều đến báo thù thay Bích Dao tiểu thư!” ném trứng thối trong tay vào người Đỗ Hà!
Trình Xử Bật cũng cao giọng hét: “Trả lại Bích Dao cho ta.” Rồi cũng ném một chiếc tất.
Còn tại sao không ném giày, bởi vì giày vừa ném rồi.
“Trả lại Bích Dao cho ta!”
“Trả lại Bích Dao cho ta!” Tiếng kêu ầm ỹ, trên đầu toàn là rác rưởi lại tiếp tục ập xuống.
Trương Minh Hiên đang sửa sang y phục mặt mũi ngập tràn đau khổ lại hoảng sợ hét lên: “Lại nữa sao!”
Hắn đã chuẩn bị từ sớm, cơ thể lại thoát ra một bóng người trong tay cầm một cây gậy xanh biếc, giơ cao lên trường, một ánh sáng màu xanh xuất hiện trên đỉnh đầu, loại bỏ tất cả những thứ rác rưởi đang lao tới.
Trong nháy mắt đám người trở lên tĩnh lặng, ngơ ngác nhìn bóng người cô độc đó.
Một lúc lâu sau mới có người nói một cách hoảng sợ: “Trương Tiểu Phàm?”
“Thực sự là Trương Tiểu Phàm!”
“Trương Tiểu Phàm…”
Từng tiếng hò hét kinh ngạc vang lên, đôi mắt tỏa sáng, nhìn bóng dáng của Trương Tiểu Phàm, bước đi hướng về phía trước một cách không tự chủ.
Đột nhiên Trương Minh Hiên cảm thấy không ổn! Tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện! Vội vàng kết nối với Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm vẫn chưa nói câu nào đột nhiên mở to hai mắt ra và nói: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Trình Xử Bật kéo tay áo Trình Xử Lượng nói: “Đây thực sự là Trương Tiểu Phàm sao?”
Trình Xử Lượng cũng có hơi nghi ngờ: “Có lẽ là vậy! Ta chỉ nhìn cũng cảm thấy hắn đúng là Trương Tiểu Phàm. Nhưng tại sao Trương Tiểu Phàm lại xuất hiện? Lại còn bước ra từ trong cơ thể Trương Minh Hiên, chẳng lẽ giữa họ có mối quan hệ gì đó mà không ai biết không?”
Trình Xử Lượng nhẹ nhàng gật đầu nói đầy hoài nghi: “Thực lực của Trương Tiểu Phàm này cũng quá thấp! Ta cảm giác một đấm cũng có thể đấm chết hắn.” Hai người nhìn Trương Tiểu Phàm đầy nghi ngờ.
Tất cả mọi người sau câu nói của Trương Tiểu Phàm đều đứng yên tại chỗ, vô cùng nghe lời. Chỉ có anh mắt nóng rực vẫn khiến trái tim người ta cảm thất ớn lạnh!
Trương Tiểu Phàm trầm giọng nói: “Cửu U âm linh, Tru Thiên thần ma, thề lấy máu ta, phụng vi hi sinh, tam sinh tam thế, mãi vùi dưới diêm la, chết không hối tiếc! Bích Dao vì cứu ta mà chết, ta vì cứu nàng mà sống.”
Ồ… mọi người thấy Trương Tiểu Phàm đang học huyết chú, nhớ tới cơ thể gầy gò mảnh khảnh của Bích Dao, không khỏi bật khóc, mất người, mấy trăm người rồi nghìn người, trên đường cái ai ai cũng khóc ròng thảm thiết.
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, Phệ Hồn Bổng trong tay khí thế bừng vừng, khiến tóc hắn tung bay, Trương Tiểu Phàm điên cuồng gào thét: “Lên núi đao xuống hoàng tuyền tìm Bích Dao, tiên không trả lời ta ta hỏi quỷ, chỉ cần Trương Tiểu Phàm ta còn sống, nhất định ta sẽ cứu nàng.”
Trương Tiểu Phàm từ từ ngẩng đầu lên nhìn mọi người: “Trương Tiểu Phàm ta không phụ bất cứ kẻ nào, các người chứ chờ xem!” Khí đen cuộn trào, đột nhiên biến mất.
Những người mê sách kích động khua tay: “Chúng ta tin ngươi!”
“Trương Tiểu Phàm, cố lên, cứu Bích Dao về.”
“Chúng ta sẽ ở đây bầu bạn với ngươi!”
Đám người ngập ngừng mãi mới ôm niềm hi vọng rời đi.
Trương Tiểu Phàm đang cố gắng, Bích Dao vẫn còn có hi vọng!