Chương 42
Nghĩ đến những chuẩn mực về nhân tình hay được nhắc trong ti vi và tiểu thuyết, lại ngẫm chính mình, Phù Hiểu xấu hổ không tả xiết.“Có nhân tình như ngài đây: liên tục cúp điện thoại của người bao nuôi mà người bao nuôi còn phải gọi điện nằn nì ngài bớt giận không?”
“Em biết lỗi rồi mà, còn chưa được ư?” Cô bấn đến mức cả khuôn mặt hồng lựng lên. Anh nói thật chí lý, cô: một không gợi cảm; hai không xinh đẹp, quyến rũ; ba không biết lấy lòng người ta. Cô không đạt được tiêu chuẩn nào trong các tiêu chuẩn để trở thành nhân tình cả. Người ta mà có tuyển nhân tình thì cũng sẽ không tuyển cô.
Thấy giọng cô đầy vẻ hối lỗi thì Đường Học Chính không khăng khăng truy cứu nữa, ngược lại, anh đổi giọng nhẹ nhàng, thấm thía bảo với cô: “Biết lỗi rồi thì tốt, em đã giác ngộ được gì qua chuyện này nào?”
“Nghi ngờ đại nhân là tiểu nhân không đúng, vô cớ nổi giận với đại nhân là lỗi của tiểu nhân ạ.” Phù Hiểu đã bị tẩy não hoàn toàn rồi, “Về sau em không dám nữa.”
“Nếu lần sau gặp phải tình huống này?”
“Phải nghĩ theo hướng tích cực nhất, vững tin vào Đảng và nhân dân ạ!”
Cuối cùng Đường đại thiếu gia cũng tạm hài lòng, nhớ đến mấy thứ đồ khiến cô hiểu lầm nọ, anh mềm giọng: “Mấy thứ đồ kia nếu em để bụng thì vứt cả đi cho bõ tức, lần sau anh sẽ chu đáo hơn khoản tặng quà em.”
“Bây giờ em thấy không sao rồi, anh cũng đừng tặng đồ đạc gì cho em nữa!” Phù Hiểu vội khuyên, “Lúc nãy là em nghĩ linh tinh ý mà, bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải tỏa, em ngại gì mà không nhận mấy đồ đó chứ? Nhưng thẻ tín dụng đó của anh em thì không nhận đâu, anh chỉ là một anh bộ đội, lương cao mấy cũng không thể tiêu hoang thế được. Còn nữa, anh cũng phải xã giao nhiều, không nên lãng phí đâu, cẩn thận kẻo tương lai không còn tiền mua sữa cho con đấy.”
Đường Học Chính cong môi cười khổ, nói: “Em cứ hành anh thế này thì đến con anh còn chẳng có, lo chi đến tiền mua sữa cho con.”
“Nói luyên thuyên gì vậy…” Phù Hiểu không ngờ anh lại đột ngột kéo cô vào vấn đề này nên hờn anh một câu. Nhưng cũng vì câu đó của anh mà cô không khỏi ngọt lòng. Hôm nay, vì anh mà cô buồn từ chiều đến giờ, cô thậm chí đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, không ngờ tất cả chỉ là lo nghĩ vẩn vơ của cô. Vốn chỉ thế thôi đã đủ cô thở phào nhẹ nhõm rồi, huống chi bây giờ anh lại còn ám chỉ thế này… khóe môi cô không khỏi cong lên một nụ cười ngọt ngào.
Giọng nói nũng nịu của cô rơi vào tai Đường Học Chính khiến yết hầu anh giật giật, “Vợ, em mau chuẩn bị tốt đi…” Bây giờ, với anh, mỗi giây mỗi phút đợi chờ đều như bị tra tấn.
“Chuẩn bị cái gì cơ?” Người nào đó còn ngốc nghếch hỏi lại.
Đường Học Chính không khỏi bật cười, “Chuẩn bị sinh cho anh một thằng cu bụ bẫm.”
… Cái gã này thật là… tuyệt không chịu bỏ lỡ cơ hội nào cả! Phù Hiểu lại 囧 rồi.
Nếu nói vụ hiểu lầm chiếc chìa khóa là để hai người cọ sát với nhau, thì sau vụ cô hiểu lầm anh muốn ‘bao’ cô, hai người đã tiến một bước dài trong tiến trình hiểu nhau và bước vào giai đoạn ‘yêu nhau cháy bỏng’ trong truyền thuyết. Thậm chí Phù Hiểu còn đầu tư nguyên một chiếc di động mới có chức năng gọi video vì Đường đại thiếu gia nói muốn nhìn cô một cái. Hai người trao nhau những lời ngọt ngào suốt cả ngày khiến trái tim Phù Hiểu không lúc nào là không đập nhanh cả.
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, Phù Hiểu có thói quen kể những chuyện diễn ra với mình trong ngày với ảnh ba mẹ, giống như nhật ký bằng lời vậy. Chuyện cô kể có lúc thì ngắn gọn, súc tích, có khi lại tường tận, kỹ càng, nhưng dạo này, tất cả những câu chuyện của cô chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất: chính là Đường Học Chính. Mọi lời cô nói đều là về anh.
“Mẹ, mẹ không biết anh ấy đáng ghét cỡ nào đâu, hễ có cơ hội là anh ấy lại dạy con lợi ích của việc ‘vận động trên giường’ là gì, làm con sắp…” Sắp không HOLD được nữa. Thế nào mà cô lại nhớ nhung cái cảm giác anh hôn cô chứ, lẽ nào khi tình cảm của một đôi trai gái đạt đến một mức nào đó, hai người sẽ hy vọng thân mật với nhau hơn nữa, sẽ muốn làm ‘chuyện ấy’ với nhau ư? Lần đầu tiên suy nghĩ một cách nghiêm túc vấn đề nọ, cô sợ hãi chút chút, cũng mong đợi chút chút.
Có lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai rồi sẽ có lần thứ ba, Phù Hiểu dần buông lỏng phòng tuyến của mình; Thêm vào đó, Đường Học Chính cứ lấn dần từng bước; Cô có cảm giác là cô sắp đầu hàng anh rồi. Sau đó, vào một ngày nọ, người đàn ông chợt phát hiện ra vũ khí trí mạng và thế là phòng tuyến của cô tan vỡ.
Hôm đó là một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác, hôm đó là một trong những hôm ít ỏi mà Đường Học Chính chat webcam với cô, bỗng anh cười gian bảo: “Vợ, cuối cùng anh cũng đã biết: vì sao em nhất quyết trả cái laptop này cho anh rồi.”
“Cái gì?” Điều đó không phải điều hiển nhiên ư?
“Chỉ là, em bày tỏ ý mình kiểu này hơi bị hàm súc quá rồi, nhỡ đâu anh không phát hiện ra thì chẳng phải uổng công em trăn trở tìm cách ư?” Anh dán mắt vào màn hình như thể đang xem gì đó.
“Em bày tỏ ý gì cơ?” Phù Hiểu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Người đàn ông đang xa tít ở Bắc Kinh không trả lời, cứ tiếp tục xem cái gì đó và chắt lưỡi liên tục.
“Rốt cuộc là anh đang xem cái gì hử?” Cô chưa động đến laptop của anh bao giờ, đã được chưa?
“Là lỗi của anh, phát hiện ra quá muộn.” Đường Học Chính gãi cằm, cảm thán: “Đẹp đó, đẹp đó.”
“Đừng khơi gợi trí tò mò của người ta vậy chứ?” Cái gì đẹp cơ?
“Em muốn xem?”
Anh đã tâng bốc đến mức đó rồi thì cô có không muốn xem nổi không? “Gửi sang cho em đi.”
“Không thành vấn đề.” Anh nhận lời một cách cực kỳ sảng khoái, kích chuột mấy cái rồi gửi file cho cô luôn.
Là hình ảnh? Phù Hiểu vừa nhận file vừa nghĩ thầm trong bụng: đừng là nó nha?
Mở file ra là cô biết xuất xứ liền. Cô lập tức đờ người ra, mất bò mới lo làm chuồng, cô quát: “Không cho anh xem nữa!”
Thế nhưng lại là mấy tấm hình lần trước Dương Mật tải về máy anh! Oh her A di đà Phật, dạo đó, tuy tâm trạng cô không được tốt nhưng sao cô lại có thể quên vụ đó cơ chứ? Cô trợn mắt với tấm hình Dương Mật chụp cô tự sướиɠ với áo ngủ trên màn hình, thôi toi rồi, sao lại trông thấy cả quần xì líp dưới váy ngủ thế kia…
“Đáng yêu thật, em mặc chiếc xì líp viền hoa nè.” Từ ống nghe điện thoại truyền đến giọng cười gian của Đường Học Chính.
“Không cho xem…” Một kiếp sa chân, muôn kiếp hận mà!
“Vợ, em thấy anh có thể không xem sao? Người thật không chịu an ủi anh, giờ anh uống rượu độc giải khát cũng không được à? Em xem này, dóng tay trắng ngần, cặp đùi mảnh khảnh, ôi, chắc chỉ cắn nhẹ thôi là chúng sẽ đỏ lên liền. Chẳng qua, anh chưa có cơ hội làm thế bao giờ, hay tối nay mơ anh về nó nhỉ?”
Gã này, gã này… nói muốn YY (YinYin = dê/ da^ʍ) cô ngay trước mặt cô? Phù Hiểu thầm mắng mình chịu tìm hiểu người ta cho kỹ đã sa chân vào lưới tình của người ta. Cô khẽ rên lên, be mặt, không thèm nói nữa.
“Kỹ thuật chụp ảnh của Dương Mật tốt ghê, xem cái miệng nhỏ nhắn của em có giống thạch hoa quả không nè, chắc nó mềm lắm nhỉ, có khi mềm như bầu ngực em cũng nên.” Vốn anh chỉ định trêu cô thôi nhưng khi ngắm nàng Phù Hiểu nũng nịu, điệu đà, nóng bỏng trong mấy bức ảnh nọ, anh không khỏi nóng phừng cả người.
“Ngừng-Ngừng-Ngừng! Không cho xem cũng không cho nói nữa!” Cô sắp bốc cháy rồi.
“Nghe em thì anh được lợi gì nào?” Giọng anh như trầm hơn.
Giờ phút này, đầu óc Phù Hiểu đang rối như mớ bòng bong, cô đâu nghĩ được phải lấy cái gì ra dụ khị anh chứ, thế là cô hỏi lại một câu: “Thế anh muốn được lợi gì nào?”
“Ha ha,” tiếng cười bật ra từ l*иg ngực Đường Học Chính: “Vợ, anh chỉ muốn em thôi, em biết rồi mà?” Điều anh muốn là: có cô trọn vẹn.
“Không cho anh giậu đổ bìm leo kiểu ấy!”
“Hả? Vậy cũng chẳng sao, anh đã bảo sẽ chờ em rồi mà, anh tuyệt đối không nuốt lời đâu. Nhưng mà, em cũng biết đó, bản năng của đàn ông khó kiểm soát lắm. Sáng mai, anh sẽ rửa hết chỗ ảnh này ra rồi mang chúng theo bên người…”
“Biết rồi mà, biết rồi mà, em cho anh, em cho anh còn không được ư?” Gã đàn ông siêu xấu xa này nữa!
Có may mẳn trúng xổ số độc đắc cũng không vui được như anh chàng khi này, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang cực kỳ e thẹn nọ qua cửa sổ webcam, một cảm giác thỏa mãn chợt trào dâng trong lòng Đường Học Chính, “Bao giờ?”
Lại còn, lại còn hỏi cái đấy nữa hử. Phù Hiểu tự dỗi mình, úp mặt vào cánh tay để trên bàn, “Lần gặp tới của chúng ta, được rồi chứ?”
Ngọn lửa như cháy lên nơi bộ phận nào đó nằm dưới bụng anh, nếu có thể, anh rất rất muốn lao đến đó ngay đêm nay để ăn cô vào bụng, ăn cô sạch sành sanh. Chỉ có điều: bây giờ, anh không thể rời đi được, dự án nọ của quán bar đang ở giai đoạn mấu chốt…
“Anh rất mong đợi.” Anh nói với giọng khàn khàn.
“Vậy anh mau xóa mấy ảnh đó đi, xóa hết đi cho em.” Phù Hiểu ủ rũ, ôm đầu lắc lư.
“Dạ, dạ, dạ.” Đường Học Chính tỏ ra cực kỳ hợp tác, anh di chuột loạn lên rồi kích chuột đại mấy cái, rõ là vâng rồi để đó mà.
“… Thôi bỏ đi, anh chịu nghe em mới là lạ ý.” Phù Hiểu tiếp tục vùi đầu vào tay tự hờn dỗi mình. Cô chả buồn nhìn mấy thao tác đối phó của anh nữa, anh mà dễ dụ thế đã tốt.
Người đàn ông cười ha hả.
Thật ra, khi đã rất rất 囧, Phù Hiểu vẫn có toan tính riêng. Cô biết dạo này Đường Học Chính bận chết đi được, anh căn bản không thể rời khỏi Bắc Kinh, anh có muốn xong việc cũng phải tầm hai tháng nữa. Đến lúc đó, cô đã sẵn sàng rồi thì tốt, chưa sẵn sàng thì nằn nì anh không nhận vụ này cũng được, tóm lại là hiện tại cô tạm tránh được vấn đề này, còn sau này để sau này tính.
Song chắc vì nhân cách cô quá tồi, nên ông trời ngứa mắt cô, không chịu giúp cô. Sau một cú điện thoại của Dương Mật, cô thật muốn lấy đậu hũ ra đập chết chính mình cho rồi.
Thật ra, chuyện sắp xảy ra là một chuyện rất rất tốt: “Hiểu, cuối cùng tụi tao cũng được làm đám cưới rồi, tiệc cưới vào mùng 1 tháng năm, ở Bắc Kinh!”
“Thật à? Thế thì tốt quá.” Khi chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, Phù Hiểu cũng rất phấn khởi.
“Bao giờ thì mày lên đây với tao?”
Theo thói quen, cô ngó lịch trên laptop, hôm nay là 18 tháng tư, còn hơn mười ngày nữa. “Tao…” Nhanh như chớp, cuộc đối thoại tối qua hiện lên trong suy nghĩ của cô, chết, chết chắc rồi! Cô hoảng hốt, trợn tròn mắt.