“Cảnh sát Quân nói đúng đó, ngoan ngoãn chịu trói không có trong từ điển của tôi! Hơn nữa, cho dù không có Giang Hoa làm con tin tôi cũng rời khỏi đây được!”
Dứt lời, Cửu U Huyền liền đẩy Giang Hoa lên phía trước. Doãn Ý tiếp được người, hai người còn lại không chút do dự rút súng ra bắn. Cửu U Huyền ngón tay hơi động, sử dụng Ngự Kim Thuật đạn lệch sang hướng khác.
Quân Dao hơi bất ngờ, khoảng cách giữ hai bên chưa tới 3 mét vậy mà cũng có thể bắn lệch.
Cửu U Huyền dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt bốn người, đem tay Quân Dao bẻ ngược, cướp lấy khẩu súng, đem Quân Dao đẩy sang một bên.
Quân Dao tức đến nghiến răng, mặc kệ tay đang đau đứng dậy đuổi theo Cửu U Huyền.
Gần hai chục năm trong nghe, lần đầu tiên tội phạm chạy ngay trước mặt, người luôn tự cao như Quân Dao tất nhiên không chịu được.
“Lập tức đóng toàn bộ cửa ra vào lại, tuyệt đối không được để cô ta chạy thoát!”
Cửu U Huyền vừa chạy không bao lâu liền gặp phải cảnh sát, không mất nhiều sức để giải quyết bọn họ. Chạy tới đâu người liền ngã xuống đó. Chỉ là nàng không có lấy mạng bọn họ. Quân Dao lần theo dấu vết đuổi theo, nhìn thấy người đều bị đánh bầm dập, càng quyết tâm muốn bắt nàng hơn.
Cửu U Huyền chạy tới chỗ cửa ra vào, thấy cửa đóng, đập đập vài cái liền biết đã bị khóa. Cửa này không nhìn thấy ổ khóa xem ra là được kết nối với máy chủ điều khiển ở cục cảnh sát này.
Quân Dao cũng những người khác không mất bao lâu cũng đuổi tới. Toàn bộ đều rút súng chĩa vào nàng, chỉ cần bắn một phát là Cửu U Huyền thành tổ ong. Khóe miệng Cửu U Huyền hơi cong, đứng quay lưng về phía bọn họ.
Đem súng hạ xuống đất, hai tay giơ lên biểu thị đầu hàng. Nàng quay người lại, nói.
“Cô nói đúng, tôi chạy không được!”
Quân Dao giơ tay ra hiệu đừng manh động, từ từ tiến lại gần, một tay giơ súng chĩa vào nàng, một tay khác lấy ra còng tay.
Vừa bị còng tay phải, tay trái nàng hành động. Quân Dao dường như cũng đoán được nàng sẽ không nguyện ý chịu trói đã sớm có đề phòng, chỉ là vẫn chậm hơn Cửu U Huyền.
Súng trong tay lần nữa bị cướp. Bàn tay phải xoay một cáu liền thoát được, nắm chặt lấy tay Quân Dao vặn ngược, xoay người cô ta lại, nòng súng lạnh lẽo dí lên đầu.
“Đội trưởng Quân!”
“Tôi có thể không gϊếŧ cô ta, mở cửa đi!”
“Không được mở!”
Quân Dao không để bọn họ có cơ hội đồng ý, trực tiếp lên tiếng từ chối. Cửu U Huyền lại không nhiều lời, hạ súng lui xuống bắn một phát vào tay Quân Dao.
Quân Dao sắc mặt trắng bệch, kêu lên đau đớn, Doãn Ý vội lên tiếng.
“Mở cửa!”
“Không được mở!”
Quân Dao vẫn rất cứng đầu, dù bị thương, bản thân đang là con tin vẫn không chịu thỏa hiệp.
Ngày hôm nay chính là một vết nhơ trong sự nghiệp của cô. Không những bị thương mà còn bị bắt làm con tin, thật sự mất hết mặt mũi!
Thấy cánh cửa vẫn đóng im, Cửu U Huyền liền bắn thêm một phát vài cánh tay còn lại của Quân Dao. Lần này đau tới mức không thể nói thành lời, mồ hôi chảy xuống, sắc mặt càng trắng hơn nhưng ánh mắt vẫn kiên định như đang nói không được để Cửu U Huyền chạy.
Doãn Ý làm gì còn tâm trạng lo có bắt được Cửu U Huyền hay không, nhìn Quân Dao bị thương trong lòng đã lo hết cả lên.
“Mau mở cửa!”
Lần này cánh cửa mở ra. Cửu U Huyền đẩy Quân Dao lên phía trước, bản thân thì chạy ngay ra ngoài.
Cửu U Huyền vừa chạy không bao lâu, năm, sáu chiếc xe từ trong đồn cảnh sát lai ra bên ngoài.
Nàng tất nhiên biết bọn họ không dễ dàng buông tha cho nàng. Như vậy thì sao, có bản lĩnh thì cứ đuổi.
Biết tốc độ hiện tại không thể chạy thoát, bèn cướp chiếc xe gần nhất.
“Cho mượn một chút!”
Chủ xe còn chưa kịp hiểu chuyển gì đã bị nàng lôi từ trong xe ném ra bên ngoài. Cửu U Huyền ngồi trong xe, nhất thời nhớ ra là nàng không biết đi xe. Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, chủ xe bị cướp liên tục đập vào cửa xe. Hạ của kính xe xuống, chủ xe vừa muốn chửi nọng súng lạnh lẽo đã dí lên trán.
“Làm sao để xe chạy?”
Chủ xe nhất thời sợ hãi, nói đơn giản qua, nàng nghe cũng hiểu sơ chút. Vặn chìa xóa, đạp bàn đạp phanh, cứ thế mà lái vào đường lớn.
Xe cảnh sát ráo riết đuổi theo phía sau, Cửu U Huyền lần đầu lái xe, dây an toàn không lắp, cứ vậy đạp bàn đạp phanh lái càng lúc càng nhanh.
Đường lớn nhiều xe, Cửu U Huyền không hề có ý định giảm tốc độ, vượt qua toàn bộ đèn đỏ. Thoáng chốc đường đi trở lên hỗn loạn. Một đường chạy thẳng, không ít lần va phải xe khác cũng không chịu dừng. Chiếc xe vỗn đang bình yên lúc này không phải là bị trầy xước thì cũng bị méo.
Thành phố Lăng Thanh nằm giáp biển, đi được một đoạn liền nhìn thấy bãi biển. Cửu U Huyền lập tức chuyển hướng lái ra biển.
Đến gần bãi biển muốn vứt xe ở đây chạy ra đó, chỉ là.
“Làm thế nào để dừng?”
Tốc độ vẫn rất nhanh, lao thẳng ra bãi cát. Cảnh tượng lập tức trở lên hỗn loạn. Đến khi xe chạy xuống nước rồi vẫn không dừng lại.
Lập tức sử dụng Ngự Thủy Thuật tạo một bong bóng nước quanh cơ thể để bảo vệ, dùng lực thật mạnh đạp cửa xe. Cứ như vậy Cửu U Huyền liền chạy thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Lúc cảnh sát chạy tới cả người lẫn xe đã chìm xuống đại dương.