Hạ Minh Du chính là một đứa trẻ hư hỏng.
Cho dù là ngoại hình, gia đình, đầu óc, so với bạn cùng lứa hắn đều vượt trội hơn. Cũng bởi vì vậy mà được mọi người xung quanh vô cùng nuông chiều.
Nhờ đó mà dưỡng thành cái tính cách kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, người yêu thích hắn, lại bị hắn nhẫn tâm cự tuyệt đối xử lạnh nhạt có rất nhiều. Sau khi cự tuyệt, dù có nhìn thấy cũng dứt khoát không thèm để ý.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phương Vũ thích hắn 6 năm, lại không hề mở miệng thổ lộ với hắn.
Không nói ra, có lẽ còn có thể ở bên cạnh hắn lâu thêm một chút, không nói ra, có lẽ đợi đến lúc mệt mỏi muốn từ bỏ, có thể lặng lẽ mà dừng lại.
Nhưng mà, người lạnh lùng, cũng sẽ có ngày trái tim rung động, có lẽ tất cả đều đã được định sẵn.
Phương Vũ ôn nhu không màng danh lợi, kiên trì cố chấp vừa vặn bổ sung cho tính cách lạnh nhạt, lãnh đạm, kiêu ngạo của hắn.
Nếu như nói Phương Vũ thanh tú dịu dàng khiến người ta thiện cảm muốn gần gũi, thì Hạ Minh Du khí chất ngoại hình xuất chúng có thể trong chớp mắt thu hút được sự chú ý cùng ngưỡng mộ của người khác.
Dạo này Hạ Minh Du bận rộn nhiều việc trong công ty, có rất nhiều khách hàng quan trọng tới thăm.
Hắn thường xuyên về nhà rất muộn. Bình thường chỉ nói mấy câu với Phương Vũ liền tắm rửa đi ngủ.
Hơn nữa, Phương Vũ cũng thường xuyên phải trực ban trong bệnh viện. Vì vậy, hai người đã không có trải qua thế giới hai người vui vẻ trong suốt nửa tháng.
Tối nay hắn vừa mới gặp mặt một khách hàng quan trọng. Mời đối phương cùng đi ăn tối, sau đó còn đến club giải trí hưởng thụ thời gian vui vẻ, đương nhiên, là nhân cơ hội này nói về chủ đề hợp tác làm ăn, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Xem ra không lâu nữa hợp đồng này có thể đàm phán ổn thỏa, hắn sẽ có thể trở về ở cùng với Phương Vũ.
Vừa mới về tới cửa nhà, điện thoại đột nhiên reo lên.
Tên trên điện thoại chính là vị khách hàng vừa gặp đêm nay.
“Hạ tiên sinh?” Giọng nói vui vẻ của đối phương truyền đến.
“Đúng vậy, xin chào.”
Khách hàng này tên là Khâu Lâm, tuổi tác tương đương với Hạ Minh Du, khoảng hai bốn hai lăm tuổi, dáng người hết sức nhỏ, ăn mặc sang trọng, ngoại hình rất đẹp, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái. Nhất là cặp mắt, dường như trong đó luôn mang theo chút mập mờ như có như không.
“Là còn có chuyện gì cần giúp đỡ sao?” Hạ Minh Du hỏi.
“Hạ tiên sinh ngày mai có rảnh không, công ty chúng tôi mới mở một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, không biết có được hân hạnh đón tiếp anh đến thăm không. Với tư cách là khách hàng đặc biệt, anh sẽ nhận được một thẻ vàng miễn phí. Hơn nữa còn được miễn phí bữa tối cho hai người ở nhà hàng cao cấp bên trong trung tâm thương mại.” Trong giọng nói của đối phương còn có tiếng cười khúc khích mờ ám.
Ngày mai, là cuối tuần, ngày nghỉ. Nghĩ tới đã rất lâu rồi không cùng Phương Vũ đi mua sắm, đây đúng lúc lại là cơ hội, cũng không có ý thức đến những thứ khác, liền khách khí lịch sự đáp ứng: “Được, cám ơn cậu vì đã đặc biệt báo cho tôi. Tôi sẽ đến.”
Phòng khách vẫn còn sáng đèn, trong phòng ngủ, Phương Vũ đã ngủ rồi. Chăn đắp kín người chỉ lộ ra khuôn mặt yên tĩnh say ngủ. Tắm rửa sạch sẽ, Hạ Minh Du xấu xa với vào trong chăn sờ mó làn da bóng loáng gọi mấy tiếng. Người còn đang mơ ngủ chỉ ừ khẽ, cau mày nhưng không tỉnh lại. Vì vậy, hắn đành phải thu liễm tâm trạng, thành thành thật thật nằm lên giường, cũng chui vào trong chăn, sau đó ôm thật chặt Phương Vũ vào trong ngực.
Điện thoại để chế độ rung lúc này lại cứ sáng lên.
Không kiên nhẫn mà lấy tới, quả nhiên.
“Anh đã ngủ chưa? Đây là số mới của tôi, đã lâu anh không đến, không có nhìn thấy anh. Lúc nào lại đến nhà hàng chỗ tôi ăn cơm nha. Kiều Việt.”
Tin nhắn như này nhận được cũng không phải một lần hai lần.
Sau khi hắn cùng Phương Vũ chính thức kết giao được khoảng một tháng. Hắn bắt đầu liên tục nhận được tin nhắn của Kiều Việt. Lúc đầu, Hạ Minh Du cho rằng Kiều Việt là vì không theo đuổi được Phương Vũ nên đi quấy rối hắn, thế nhưng có một ngày Kiều Việt lại đột nhiên nói với hắn, ban đầu, y đúng là thích Phương Vũ, sau đó lại phát hiện khí chất lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ Minh Du càng hấp dẫn y hơn. Còn không biết xấu hổ mà nói hy vọng Hạ Minh Du có thể đem Phương Vũ đổi thành y.
Hạ Minh Du kéo luôn số điện thoại của y vào sổ đen, tiểu tử Kiều Việt này lại cứ khăng khăng không chịu từ bỏ ý định, dùng hết số này tới số khác gửi tin nhắn đến. Mấy cái kiểu quấy rối này bình thường Hạ Minh Du đều mặc kệ. Nhưng mà còn chưa có dám nói cho Phương Vũ, sợ Phương Vũ sẽ lo lắng, sẽ không tin tưởng hắn.
Đặc biệt là sau khi hắn và Phương Vũ kết giao, Hạ Tình Vũ đã gọi điện cho cậu, còn ở trước mặt hắn mà nói: “Tiểu Vũ….., em tại sao cuối cùng vẫn là bị nó ăn không còn một mảnh chứ, em thật là khờ, em trai chị là kẻ…. chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt, lại còn không biết ôn nhu săn sóc, em cùng với nó ở chung một chỗ, sau này có thể sẽ bị nó làm tổn thương nhiều hơn, không thì bây giờ em nhanh chóng chia tay nó đi, chị sẽ giới thiệu đàn ông chất lượng tốt cho em.”
Mặc dù Hạ Tình Vũ chỉ là nói đùa, nhưng mà trước đây hắn thật sự đã khiến Phương Vũ thương tâm rất nhiều. Hạ Minh Du trong lòng vẫn luôn sợ Phương Vũ sẽ không tin tưởng hắn mà rời đi. Giống như trước kia cậu đã từng một lần buông bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng mà, chiêu phong dẫn điệp**? Rõ ràng Phương Vũ mới là trêu hoa ghẹo nguyệt nha, loại từ này sao có thể sử dụng ở trên người hắn. Hắn bình thường bộ dáng lời nói đều là lạnh nhạt, dù cho có người đến lấy lòng cũng sẽ bị cái thái độ ác liệt này khiến cho lùi bước. Ngược lại là Phương Vũ, đối với tất cả mọi người đều là một bộ dạng không hề phòng bị, còn tươi cười dịu dàng săn sóc, khó mà tránh khỏi trở thành khích lệ cho đám người….. lòng lang dạ sói giả tạo kia lừa gạt. Thật sự là làm hắn vô cùng lo lắng mà.
** Chiêu phong dẫn điệp: dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý
là
hấp dẫn được sự chú ý của người khác.
“Ưm….” Người trong ngực hình như là bị ánh sáng từ điện thoại đánh thức. Đầu hơi rúc rúc vào, giọng nói đầy mỏi mệt: “Đã trễ như vậy, vẫn còn nhắn tin sao……” Thật ra người đang nói chuyện ý thức đều đã mơ màng, thế nhưng Hạ Minh Du vẫn chột dạ, lập tức cất điện thoại đi.
“Chỉ nhìn thời gian thôi, đi ngủ.” Lợi dụng cơ hội kề mặt tới, hôn một chút lên đôi môi mềm mại.
– HOÀN –