Vì Anh Là Bệnh Nhân Của Em

Chương 49: Thế giới 4 (9): 7 giờ 12 phút

Edit: DTL

( Bản beta sẽ được cập nhật sau )

Tần Trà ở trong lòng Trường Hi không nói nên lời, cũng chẳng biết phản ứng gì. Sau đó cảm thấy hơi thở ấm áp, đôi môi mềm mại của hắn đột ngột áp lên môi cô.

Bóng tối làm cho cảm xúc của cô có thể cảm thấy rõ ràng đôi môi của anh ấy, sớm như vậy, giọng anh ấy có vè khàn khàn hơn vài phần.

"Rất ngọt ngào," Hắn di chuyển tay, chạm vào đầu cô, "Không trêu em nữa."

Tần Trà – nữ hán tử bị tấn công:.... Ồ, bà đây không care đâu nha【 lạnh nhạt – ing】

Dương Trần ngồi chờ hai bên kia tán tỉnh xong mới đi tới, theo thói quen anh ta gọi: "Định Lăng."

Tần Trà đứng thẳng dậy, trước tiên cô nhìn vào bản đồ địa hình của thành phố Noah, vị trí tử vong của Tiết Cốc nằm gần khoảng cách 100 mét trong tiếng chuông vàng, giống nhau là góc phố . không đủ khả năng để theo dõi toàn thành phố, đây là một góc phố đầy tội phạm.

Tần Trà cảm thấy nếu có điều kiện, thì nên kiểm tra dấu vân tay và DNA, nhưng nhìn vào bộ dạng bách phế đãi hưng* thành phố Noah đây là một cách làm tốt, nhưng khả năng này không lớn.

Chữ Bách lấy nghĩa 100, chữ Phế lấy nghĩa nửa chừng, bỏ dở, chữ Đãi lấy nghĩa là đợi, chữ Hưng lấy nghĩa là dấy lên. Như vậy câu này tạm hiểu nghĩa là: "Còn có rất nhiều việc cần phải làm". Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.

Dương Trần đang nhờ Từ Ngẩng chụp ảnh, không chỉ có mình anh ta, còn có hai sĩ quan cảnh sát. Tận thế việc người chết bên trong là chuyện bình thường, nhận thức này vẫn không thay đổi trong thành phố Noah suốt sáu năm kể từ khi nó thành lập.

Dương Trần nhìn chằm chằm vào Tiết Cốc sợ hãi.

"Nhìn ra được gì rồi?" Dương Trần yêu cầu người đàn ông đứng sau anh ta. "Tiết Cốc đã là người thứ sáu ... cũng có một vụ gϊếŧ người vào tháng Mười, và tốc độ của kẻ gϊếŧ người đang nhanh hơn."

Trường Hi không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào những vết máu của Tiết Cốc, Đường An ở một bên cũng im lặng, "Điều này thật khó để nói, ông chủ đã đề cập, Tiếng Chuông Vàng, là một cảnh gϊếŧ người giả mạo, thời gian chết thực sự không đoán ra, có thể là Tiết Cốc đã chết 1 ngày rồi"

"..." Dương Trần thở dài, "Anh đã nói gì với kẻ gϊếŧ người? Có thể gϊếŧ người?"

Từ Ngẫng đã đến báo cáo, Dương Trần có ý định lấy xác chết xét nghiệm, và đúng lúc đó Tiết Kỳ An đột nhiên chạy qua và thấy cái chết của chồng mình, cô ta đột nhiên ngã xuống đất.

Toàn bộ linh hồn của cô dường như bị tước đoạt, cho đến khi Kỳ An đã nhận được xác chết, cô đột nhiên khóc.

"Quả báo!" Cô ta hét lên khàn khàn, "Đây là một quả báo!"

Âm Âm giúp cô ta đứng dậy, khoảng một lúc lâu, cô đến cạnh Dương Trần và ông chủ của chính họ, "Người phụ nữ nói rằng Tiết Kỳ An là con nuôi của họ, Tiết Cốc bán Tiết Kỳ An cho một người đàn ông, Cô ấy không rõ ràng rằng người đàn ông là người nào, cô ấy đã không tham gia, chỉ nghe nói rằng họ đã nói gì đó về 7 giờ 12 phút. "

Cô nàng cố ổn định cảm xúc của mình, tiếp tục nói, "Tiết Cốc âm mưu gì đó, hắn ta muốn bán Tiết Kỳ An, tựa hồ là cùng gã đàn ông kia có giao dịch."

"Người phụ nữ kia vì bao che cho Tiết Cốc nên mới nói rằng Tiết Kỳ An đã mất tích"

Cái nhìn của Dương Trần ngày càng khó khăn hơn, "Người đàn ông đã mua Tiết Kỳ An? Cô ta có biết là ai không?"

Âm Âm lắc đầu. Cô ta bảo không biết, Tiết Cốc không cho cô ta ra nói chuyện với đối phương, chỉ nghe lén vài câu... các người cũng biết ... Ở tận thế phụ nữ luôn chịu thiệt thòi. "

" Tôi không dám chống cự, ở đây nữ nhân nhiều vô kể, Noah xây dựng hội bảo hộ phụ nữ. Tình huống này chỉ được cải thiện."

Âm Âm hơi tức giận, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là đi theo con đường mòn, và cô ấy tiếp tục điều tra. "Chúng ta nên đi kiểm tra Tiết Cốc đã tiếp xúc với ai? Tiết Cốc rõ ràng là muốn bịt miệng, như thế có thể tìm thấy người đàn ông đã mua Tiết Kỳ An, còn có 7 giờ 12....? "

Đường An nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên xe lăn

Trường Hi vịn vào tay vịn của chiếc xe lăn, sau đó từ từ nói, "Tôi không biết những gì tôi biết, nhưng "kẻ gϊếŧ người" muốn nói với tôi những gì."

Dương Trần hỏi: "Nói như thế nào?"

"Không phân tích hiện trường vụ án à?" Trường Hi ngước lên, gõ ngón tay vào tay vịn một bữa ăn, "Bận chiêm ngưỡng dung nhan của người chết."

Dương Trần: "..."

Trường Hi và Đường An đã lấy ra thông tin mang theo bởi anh ta đã lấy ra phân tích của cái chết và thấy nó nửa chừng, vẫn không thấy bất kỳ thứ nào.

Trường Hi lấy từ trong tay Đường An cây bút màu đỏ đã đánh một dấu ấn ở Tiết Cốc trong khu vực B, và sau đó ném bản đồ trở lại Đường An, "Cẩn thận."

Âm thanh đó hơi lạnh, Đường An chạm vào mũi "Oh", kéo dài âm thanh.

Tần Trà cúi xuống nghĩ về nó, ngay khi được đề cập lúc 7 giờ 12 phút, sau đó nhìn vào bức tranh này, cô nhận ra rằng nó không còn sống.

Lúc này, giọng nói đột nhiên phản ứng, "7 giờ 12 phút! Đường An, cậu thấy chính quyền thành phố là trung tâm, coi toàn bộ mặt phẳng của thành phố Noah như một mặt số, riêng biệt và trung tâm, là 7,2 lần?"

Đường An xem xét: "... Mẹ kiếp, có thể như thế được?"

Anh ta lớn tiếng, "Vậy kẻ gϊếŧ người muốn gì?"

"Kɧıêυ ҡɧí©ɧ." Khoé miếng của Trường Hi cười một độ cong tinh tế, và giọng nói cũng đang chìm xuống. Một số người bị bôi nhọ, "Hắn ta đang cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ mọi người, thật ngu xuẩn"

Đường An: ... Nếu ông chủ có thể đối xử với họ như đại tẩu, anh ta chết cũng cam lòng.

Dương Trần đón lấy biên bản Từ Ngẩng đưa cho, "Vì vậy, chúng tôi đã theo dõi 7:22, và đàn ông với Tiết Cốc?"

"Không," Trường Hi nhìn vào cảnh Tiết Cốc đã chết. Anh ấy cảm thấy lạnh lùng. "Kiểm tra "người bạn trai" đau buồn". Trong nháy mắt," thời gian chết của Ngô Tinh là ngày 22 tháng 10 , đêm đó lại không điều tra điều gì sao? "

Dương Trần gãi gãi cái đầu, "Tôi phát hiện ra, anh không đề cập đến gần như tôi đã quên, sau đó là tổng số ba đội đã tìm kiếm tổng cộng tám mươi người, nhưng chỉ có 83, có hai người bị mất tích, vẫn chưa thấy trở về"

Hắn ta đưa ra một mảnh giấy, đưa nó cho Trường Hi, "Hai người, một người gọi là, một cái tên gọi là Chu Trị Bình , anh hãy nhìn xem."

Trường Hi liếc nhìn nó, thời gian mất tích của Chu Trị Bình "Không biết có tìm ra cái thi thể ngu ngốc của hắn ta hay không nhưng chắc chắn 7 giờ 12 phút kẻ gϊếŧ người sẽ đem thi thể đi và nó phải ở trong khu vực I. "

Tất cả mọi người: ......! ! !

Dương Trần không phải là không tin, "Chu Trị Bình đã bị gϊếŧ?"

Trường Hi "Hắn ta chính là mấu chốt"

Dương Trần đã gửi một vài người đi tìm thi thể, Đường An và Bí Đao đã đến kiểm tra những người đã tiếp xúc với anh ta, m m luôn đi theo Dương Đông, dường như im lặng một cách bất thường.

Chỉ có Gạo líu ríu hỏi ông chủ của chính họ, "Ông chủ ơi, sẽ còn người chết nữa sao?"

Trường Hi nhìn thoáng qua Gạo, không trả lời gã ta.

Gạo tủi thân nói "Ông chủ là lớn nhất, tôi xin lỗi, tôi đã đập xe lăn của ngài"

"Bởi vì A Cát nói rằng anh không cần dùng xe lăn."

Tần Trà đang đẩy xe lăn đột nhiên dừng lại, cô đến gặp Trường Hi, nghĩ cái gì đó, và ôm lấy hắn, điều này rất hiếm khi xuất hiện.

Loại cái nhìn này chỉ là một khoảnh khắc, hắn lập tức chìm mặt, ảm đạm để cảnh báo Tần Trà, "Đừng có trẻ con ..."

Trường Hi chưa nói xong Tần Trà đã nhếch miệng cười toe toét, vẻ mặt tỏ vẻ dữ tợn nhìn hắn.

Sau đó, Trường Hi đã bị Tần Trà để cho tự đi.

Một người đàn ông 1m8,mà bị một cô bé 1m6 trêu ngươi trước mặt mọi người.

Khoảnh khắc đó, Trường Hi chỉ muốn đem Tần Trà trực tiếp dưới thân phạt cho một trận.

Tuy nhiên, sự thật tàn nhẫn là hắn ta đã bị Tần Trà ném trở lại mà không có biểu cảm.

Cô ngồi xổm trước mặt hắn, chôn đầu lên chân hắn, rồi nhìn vào mặt hắn.

Tần Trà cảm thấy bạn trai của mình thật giỏi, anh nhìn thấy cái đầu của Tần Trà, với đôi tai vẻ mặt đầy dịu dàng để vô cùng mỉm cười, "Trà, em muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, hửm?"

Anh nói giọng thật ngọt ngào như muốn rót mật vào tai Tần Trà.

"Em sẽ hối tiếc đấy..." Cuối cùng Trường Hi thả nhẹ một câu " Em có khóc không?"

Rồi hắn ngước lên và mỉm cười, "Thế giới tiếp theo."

Tần Trà: ".........."

Cô ấy không thể đến thế giới tiếp theo.

Bên cạnh đó Dương Trần, Âm Âm và Gạo đang choáng váng với một màn này của hai người.

Chắc chắn, cô ấy đã nhìn thấy ông chủ của chính họ, và sau đó nói rằng bạn tàn nhẫn, "Các người phải kiểm tra thông tin của Chu Trị Bình, sao chép nó lại."

Khái niệm của một người là gì?

Đó là, họ phải sao chép tất cả thông tin của Chu Trị Bình ít nhất mười lần.

Sao chép sách không khác với chúng, và không có sự khác biệt giữa 10 lần gϊếŧ người ở thành phố Noah này.

Trường Hi nhìn chằm chằm Gạo. Khi anh ta nghĩ rằng giá trị hùng mạnh của mình và thẻ rất đau đớn, cô ấy đã đẩy Dương Trần, "Tôi sẽ cho anh cơ hội, và cả gã ta."

Từ Ngẩng muốn nghĩ rằng nó thực sự đáng sợ, vì vậy gã ta chỉ đơn giản nói rằng "Đội Yang đã trôi qua".

Tòa nhà số 8 tòa nhà 1.

Bẩn thỉu, đóng đinh nó trên bảng gỗ theo hình dạng con người, hoàn toàn hoàn toàn, đằng sau nó, các cơ quan nội tạng ở phía trước của xác chết: hơn.

Lần này là một tiếng chuông vàng, Tiết Kỳ .

Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất là có một mp3 cũ trong túi của Chu Trị Binh, rất yếu để chơi một bài hát.

"Nó sẽ chết?" Tần Trà cố ý đẩy Trường Hi về phía xác chết. Anh khẽ mỉm cười, "Sẽ chết, nhưng không có cảnh tượng như vậy."

Khi nói điều này, hắn ta chỉ lấy mp3, và bài hát bên trong rõ ràng hơn –

Thỏ lớn bị bệnh,

Hai con thỏ,

Ba con thỏ để mua thuốc,

Bốn chú thỏ,

Năm con thỏ đã chết,

Sáu con thỏ,

Bảy con thỏ đào hố,

Tám con thỏ bị chôn vùi,

Chín con thỏ đang ngồi trên mặt đất khóc,

Tại sao mười con thỏ hỏi tại sao?

Chín con thỏ nói rằng năm con thỏ đã không quay trở lại! "

Mọi người nhìn vào nụ cười ấy của Trường Hi, một cảm giác rợn sống lưng chảy dọc người họ.