Vì Anh Là Bệnh Nhân Của Em

Chương 49: Thế giới 4 (10): 7 giờ 12 phút

Edit: DTL

Beta: Manh

Hai thi thể được tìm thấy vào buổi sáng, buổi chiều người của cao tầng đã tới nơi này.

"Bọn họ nói muốn điều tra kỹ " Dương Trần thở sâu và sau đó chậm rãi xem xét. "Bởi vì vụ án của Ngô Tinh, gia đình anh ta lấy dữ liệu nghiên cứu của Ngô Tinh lợi dụng điểm yếu uy hϊếp người khác phải điều tra kỹ."

Dương Trần ngồi trên ghế sofa, nhìn chung quanh một vòng, từ từ nói: "Đó là tin tốt, nhưng phía trên coi trọng, sẽ có ngày càng nhiều người tham gia vào việc xử lý vụ án, và các manh mối bằng chứng sẽ được dọn sạch nhanh hơn, nên chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ."

"Vụ án của Ngô Tinh có chút đặc thù" Đường An cau mày nhìn đồ vật mang về từ hiện trường "Hắn ta là thi thể duy nhất được tìm thấy bên ngoài thành phố hơn nữa hình như rất hiểu biết hành trình của mấy người cho nên cố tình đặt ở đó để cho mấy người thấy vậy."

Âm Âm đem thông tin của bảy nạn nhân mở ra bắt đầu phân tích một lần.

"Đầu tiên,thi thể đầu tiên được tìm thấy là Tiết Kỳ An tháng chín ngày 16, rồi Kim Linh tháng chín ngày 30, Nguyễn Tuyết Âm ngày 3 tháng 10, Trịnh Đông ngày 17 tháng 10, Ngô Tinh ngày 23 tháng 10, Tiết Cốc tháng mười ngày 25"

"Không có quy định đặc biệt nào trong thời gian này, nhưng điều duy nhất xác định là thời gian tử vong sớm hơn vài ngày so với thời điểm tìm thấy thi thể" Đường An trầm ngâm nói tiếp.

"Mới vừa rồi, tôi cùng Đông Qua đến nhà Nguyễn Tuyết Âm phụ cận tra hỏi một chút nhưng không thấy bạn trai cô ta, bình thường thích khoe khoang khắp nơi. Cô ta nói bạn trai cô ta là một nhân viên của chính phủ thành phố, sống ở khu A, có một ngôi nhà lớn, anh ta rất đẹp trai, bởi vì chưa ai thấy nên mọi người đều nghĩ cô ta nói láo..."

"Rồi chúng tôi đi kiểm tra thông tin cá nhân của chính phủ dựa trên những thông tin thu thập, cũng không có một người như vậy," Đông Qua nghĩ đến mình sẽ bị papa thu thập trước khi biết được thông tin, hiện tại cảm thấy thực yêu ông chủ "Thế nhưng, tôi tra được trung tuần tháng chín có một người ngoài biên chế làm tạm thời, tên Chu Thị Bình."

Đường An ho nhẹ mấy tiếng: "Theo lý mà nói, chúng ta có thể phán xét rằng bạn trai của Nguyễn Tuyết Âm là Chu Trị Bình, nhưng Nguyễn Tuyết Âm khoe khoang rất đẹp trai... Dáng dấp Chu Trị Bình quả thật... Có chút khó coi..."

"Nhưng đây không phải là trọng điểm! Anh có biết trọng điểm là gì không? Trọng điểm chính là Chu Trị Bình cùng cái người tên Kim Linh của sòng bạc là anh em! Có phải rất thần kì hay không! Đường An có chút kích động "Mẹ nó, khi tôi phát hiện ra Chu Trị Bình là em trai tên đó, cmn tôi cảm thấy sự thật đang ở trước mặt tôi.

Vì thế Âm Âm liền hỏi: "Sau đó thì sao? Vậy chân tướng là cái gì?

Đường An: ".....Không còn nữa."

Trường Hi hơi nhắm mắt một chút, đem suy nghĩ trong đầu của mình phỏng đoán một lần.

Tiết Kỳ An bị ngụy tạo hiện trường giả, rồi đến Kim Linh, báo cáo mất tích là số 22. Tuy nhiên, người em trai của Kim Linh là Chu Trị Bình bị phái đến chính phủ vào giữa tháng Chín treo cổ cùng Nguyễn Tuyết Âm mà Nguyễn Tuyết Âm phát hiện chết vào ngày 3 tháng 10, cùng ngày hôm ấy phát hiện Chu Trị Bình tử vong.

Bạn trai của Nguyễn Tuyết Âm chỉ là vỏ bọc, giống như thời điểm Ngô Tinh chết, kẻ gϊếŧ người cũng dùng Chu Trị Bình để dời đi sự chú ý.

Chu Trị Bình là người giúp đỡ hung thủ.

Bao gồm cả thông điệp kẻ sát nhân để lại cho hắn ——bảy giờ mười hai.

Trường Hi mở mắt ra "Ngày mai, tôi sẽ thăm dò mối quan hệ của Nguyễn Tuyết với bảy giờ mười hai" hắn nói một cách nhẹ nhàng. "Điều tra sâu hơn... anh có hiểu ý tôi không?"

Đường An nháy mắt liền hiểu: "Tôi sẽ trói chặt Đông Qua lại với tôi!"

Điều tra sâu hơn nhất định sẽ móc ra thêm mấy người nữa, phải để cho khu trưởng nhị đại Đông Qua trấn thủ cậu ta mới có thể đào ra một chút vật thú vị.

Đường An huýt sáo: "Cứ yên tâm, ông chủ, tôi sẽ đào hết gốc rễ!"

Trường Hi lạnh nhạt hừ một tiếng "Ừ".

Âm Âm nhìn sếp của mình tựa hồ không muốn phân phó nhiệm vụ một lần nữa, có chút vội vàng hỏi: "Tôi phải làm gì?"

Trường Hi đang nắm tay Tần Trà hơi dùng lại một chút, hắn nhìn Dương Trần, ánh mắt Dương Trần lại cứ nhìn trộm Âm Âm "Cô đi theo Dương Trần."

Hắn dừng một chút, nhìn thần sắc không tình nguyện của Âm Âm,Trường Hi bổ sung ba từ: "Đi hỗ trợ."

Dương Trần vui vẻ trong lòng, nhưng anh ta trả lời thật nghiêm túc, "Tôi sẽ điều tra mối quan hệ cá nhân của Ngô Tinh và những hành động gần đây để xem có bước đột phá nào không."

Nhiệm vụ cứ như vậy được quyết định theo cách này, Gạo ở một bên nín thật lâu, vừa kết thúc liền bắt đầu kêu đói.

"Đói, lão đại, khi nào thì chúng ta ăn cơm?" Gạo bưng chén, phần lưng còn trói một cây trường đao, thân thể cực kỳ bền chắc, nhưng thần sắc đặc biệt ảm đạm "Hơn chín giờ tối, các người không đói bụng sao?"

Gạo vừa nói như vậy, mọi người mới cảm thấy quả thật rất đói.

Đường An trực tiếp căng giọng kêu nữ đầu bếp: "Âm âm, nấu cơm!"

Dương Trần giờ còn hung dữ hơn, hắn kéo góc quần áo của Đường An lôi cậu vào bếp. "Gọi người ta làm gì, anh không biết phải làm gì với để có đồ ăn sao?"

"Tôi không hiểu" Đường An lắc đầu bám chặt ghế sofa "Tôi làm đồ ăn rất khó nuốt có biết không? Tôi không vào phòng bếp chết đói cũng không vào!"

"Đã quen rồi!"

Dương Trần cũng muốn góp sức, nghe thấy Bí Đao bên cạnh rống lên một: "Oa! Lão đại đang làm gì vậy?

Dương Trần và Đường An nhìn vào trong, sau đó kinh hoàng thấy người đàn ông đẹp trai bị tiểu tang thi đẩy vào bếp.

Sau đó bọn họ nghe được những lời đáng sợ nhất vào tối nay.

"Muốn thử không? Tôi sẽ dạy em."

Tiểu tang thi gật đầu nghiêm túc.

Cái quái gì đây! Tang thi không ăn bọn họ đã cảm ơn trời đất được không! Để tang thi nấu ăn thay cho họ? Lão đại, có phải anh là con khỉ được đưa tới làm trò cười không?! Thứ đó! Có thể ăn không!

Đường An ngay lập tức đứng lên, đuổi theo kêu "Tôi tới tôi tới,làm sao có thể phiền toái chị dâu nhỏ!"

Trường Hi: "Ra ngoài."

Đường An: "Lão đại... QAQ tôi làm, tôi có thể làm."

Người đàn ông ngồi xe lăn bị thương ở lưng bàn tay cưng chìu vỗ một cái lên mu bàn tay Tần Trà, giọng nói rất dịu dàng. "Để cho mấy người thử chút tay nghề của chị dâu mấy người."

Mọi người:......... Mẹ nó cầu buông tha.

Mọi người thấp thỏm trở lại ghế sofa, quan sát căn bếp một cách lo lắng.

Đường An: "Tôi sợ quá, nhà bếp sẽ bị nổ tung, nổ chết có tính là tai nạn lao động không?"

Đông Qua lặp lại: "Ăn chết có tính là tai nạn lao động không?"

Âm Âm: ".... Im miệng cho tôi."

Dương Trần thở dài, "Tôi nghĩ... Định Lăng chắc chắn sẽ không để cho cô ấy nấu ăn đúng kông ?"

Đường An lại nhìn nhà bếp lần nữa: "Tôi nghĩ phải."

Trong bếp.

Thật ra trà Tần Trà vẫn rất căng thẳng, vì thuốc ức chế không hợp lệ, cô nhìn vô miếng thịt đẫm máu thực sự muốn nhảy lên trực tiếp.

Trường Hi một bên ôn nhu nói với cô: "Không được ăn, ăn tôi liền gϊếŧ em."

Tần Trà: "....."

Trường Hi rút con dao ra và đưa nó cho cô. Hắn ngồi trên xe lăn. Ánh đèn dài làm khuôn mặt đẹp đẽ và hơi lộng lẫy của mình rõ ràng và sâu sắc. hắn nhếch khóe miệng cười vô cùng ôn văn nho nhã.

"Đứa nhỏ ngốc, nhìn tôi làm gì?" Người đàn ông đích thân xô bánh xe tới gần Tần Trà, hắn thấy chiều cao của bàn và độ cao của Tần Trà mỉm cười một cách êm ái "Tôi ôm em."

Tần Trà còn chưa kịp phản ứng, đàn ông liền mặt không đổi sắc áp sát eo cô, đem cô nâng lên.

Eo Tần Trà lập tức cao hơn mặt bàn: ......Làm gì. . . Chê cô lùn sao! Rõ ràng là mặt bàn quá cao! Lòng! Tự! Tôn! Của! Cô! Bị! Đυ.ng! Chạm! Rồi!

Nhưng có Gạo ở phía sau một lời vạch trần thiên cơ: "Oh oh oh! Giơ cao cao! Lão đại đem chị dâu nhỏ nâng cao cao!"

Tần Trà:..... Trường Hi anh là đứa nhỏ ngây thơ sao! Là ai nói đừng làm cái trò trẻ con này!

Tần Trà lắc lắc cái eo của mình muốn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trường Hi ,người đàn ông đem mặt dán lên hông cô, cọ cọ, mất tiếng nói "Ngoan, không nên động."

Trường Hi dán mặt lên hông cô, cô mặc áo sơ mi của Trường Hi, thân là tang thi, không cảm giác được nhiệt độ nhưng Tần Trì cảm thấy rất kỳ dị, môi của hắn cách quần áo vuốt ve hông của mình, nơi đó vừa nhột vừa tê dại lại vừa nóng.

Tần Trà có chút không được tự nhiên.

Trường Hi: "Giơ như vậy sẽ hơi mệt, Trà tử, em đau lòng tôi một chút, ngoan."

. . . Chính là đau lòng mới không để cho anh ôm a!

Trường Hi cắn nhẹ hông Tần Trà qua lớp quần áo: "Bạn gái nhỏ, ngoan ngoãn một chút."

Bạn gái nhỏ Trà Tần: ....Ồ..... Được thôi.

Giày vò một lúc, bắc bếp, Tần Trà không thể kiểm soát tốt được tay, run tay cho muối, lúc cho dầu lại làm đổ, trộn xào luôn là quá chậm không kịp, thịt rán cháy một mặt.

Mặt đầy thống khổ nhìn hai người tình chàng ý thϊếp, nghe say lòng mùi khét, Đường An bọn họ trong lòng sợ là đều hỏng mất.

"Tôi thấy bụng hơi đau một chút!" Tôi sẽ trở về phòng nghỉ trước mọi người ăn nhiều chút!"

Âm Âm đè cậu xuống: "Ngồi đi! Đau chết cũng ngồi cho tôi!

Đông Qua giơ tay: "Bố tôi muốn tôi tối nay qua lấy tài liệu, thiếu chút nữa đã quên, tôi đi một lát sẽ trở lại các người chờ tôi!"

Dương Trần đè anh ta xuống, mỉm cười, "Không gấp, ăn xong rồi đi."

Tần Trà đem đồ ăn đặt lên bàn, trong lòng có chút thấp thỏm, cô nhìn chằm chằm Trường Hi, trên mặt đều viết là: Thoạt nhìn không giống như là người có thể ăn làm sao bây giờ?

Trường Hi tiếp nhận đồ ăn đặt lên bàn, ôm cô nửa giờ, hắn không chút nào mệt mỏi, ngược lại một tay nâng thức ăn mâm, một tay nhéo cánh tay Tần Trà, hơi cau mày: "Quá nhẹ."

Tần Trà lúc này vô cùng nhớ nhung cuộc sống trong hiện thực cùng bắp thịt nhỏ của mình, Trường Hi như vậy, cô có thể mặc cả tiếng đồng hồ cũng không mệt.

Trường Hi kêu cô cúi đầu xuống

Tần Trà phối hợp khom lưng, người đàn ông giữ chặt ót cô, hôn cô giọng khàn khàn lộ ra ý cười kêu tên cô: "Tôi cảm thấy em mới vừa rồi đang suy nghĩ đêm tôi nâng lên? Còn muốn giơ cao cao? Hửm?"

Tần Trà cố tránh răng nanh của mình làm hắn đau.

"Bạn gái nhỏ" đột nhiên hắn lại thích cái tên đó, ngọt nị mà êm ái kêu tên cô: "Giơ cao bao nhiêu, chúng ta làm bấy nhiêu được không?"

Trà Tần: "......"

Cô còn có lương tâm nhớ đến Trường Hi đang bê cái mâm cùng một nhóm người đang gào khóc đòi ăn.

Vì vậy cô đã lặng lẽ kéo cổ tay của Trường Hi để chuyển cái mâm cho họ, ý bảo mâm thức ăn này trải qua trăm cay ngàn đắng làm ra, sau đó rút ra đũa kẹp một miếng thịt cho Trường Hi, cố gắng chặn cái miệng của hắn lại.

Trường Hi ngoan ngoãn cắn xuống, cong mắt khen cô: "Cô gái của tôi, ngon lắm."

Tần Trà cảm thấy có chút hạnh phúc.

Cho đến khi bữa ăn được phục vụ trên bàn, Tần Trà cảm thấy mình không thể hiểu cái biểu cảm thấy chết không sờn của các đồng nghiệp đến từ đâu.

Cô đứng sau lưng Trường Hi, nên không nhìn thấy Trường Hi đối mặt với Đường An, khuôn mặt lạnh lẽo viết—— dám phun ra thử một chút xem?

Cho nên bọn họ mới thấy chết không sờn.

Đường An lệ nóng doanh tròng : "Đã lâu không được ăn món nào ngon như vậy."

Đông Qua nghèo từ diễn tả: "Cực phẩm cực phẩm cực phẩm."

Âm Âm: "....... Lão đại thật có phúc :>"

Dương Trần: ".....Lợi hại.... Âm Âm nấu cơm mà được như này tôi đã sớm cưới."

Sau khi cưới xong việc nấu cơm giao cho hắn ta.

Không cưới sợ là cô tự độc chết mình.

***