*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đó, nhà Thượng Quan nhúng tay vào, để Thượng Quan Bắc trở về, đó là vi phạm thỏa thuận!
Đây cũng là một nước đi sai!
“Chuyện đã thỏa thuận, chúng tôi lại không tuân thủ, đây là lỗi của nhà Thượng Quan chúng tôi”.
Thượng Quan Phiệt cúi đầu, vùng chân mày tối lại.
Trong lòng cũng có hơi thấp thỏm.
Bởi vì một tràng từ đầu đến giờ đều là lên lớp dạy dỗ, lúc này lại nêu rõ từng vụ việc để ví dụ, đây rõ ràng là lôi nợ cũ ra đòi!
Hơn nữa, những món nợ cũ này đều là những chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Tiếp theo…
Hẳn sẽ là chuyện lần này!
“Sự cố máy bay ở Luân thành, ông có suy nghĩ gì? Ông biết Thượng Quan Bắc đã làm gì không?”
Ông cụ Lý mỉm cười hỏi.
Uỳnh!
Trong nháy mắt, ngực Thượng Quan Phiệt như bị sét đánh trúng.
Quả nhiên!
Nói ra thật rồi!
Thượng Quan Phiệt hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh: “Cấu kết với người khác, nổ bom phá hủy toàn bộ máy bay, suýt chút nữa khiến mọi người bỏ mạng, điều này trăm sai ngàn sai không thể nghi ngờ!”
Đôi mắt ông cụ Lý sâu không thấy đáy, lóe lên một tia lạnh buốt.
“Không chỉ như vậy, thấy cháu tôi chưa chết, cháu ông còn sai người đuổi cùng gϊếŧ tận, liên lụy bao nhiêu mạng người, ông cũng biết chứ?”
“Vâng… biết!”
Thượng Quan Phiệt càng lúc càng bất an.
Đây quả nhiên là lôi thù cũ hận mới ra tính sổ một lần!
Rốt cuộc Lý Pháp muốn làm gì đây?
“Ông hẳn đang nói đến những người dân ở núi Trường Mao đúng không? Tôi đã sắp xếp xong rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đi viếng họ, đây là lịch trình của tôi”.
Thượng Quan Phiệt rất sợ ông cụ Lý không tin, liền vội vàng lấy di động ra cho ông xem.
Nhưng mà ông cụ Lý chẳng mấy quan tâm, khoát tay ra hiệu không cần xem.
Thượng Quan Phiệt kinh ngạc nhìn ông cụ Lý, không biết rốt cuộc ông muốn làm gì.
“Thật ra tôi thừa nhận, rằng đối với tất cả những việc nhà Thượng Quan các ông đã làm với cháu tôi, tôi định sẽ dùng tới thủ đoạn cứng rắn nhất để lấy lại công bằng cho nó”.
“Vậy nhưng bây giờ, tôi quyết định, sẽ cho ông một cơ hội”.
Ông cụ Lý từ tốn mở miệng.
Dứt lời, trong lòng Thượng Quan Phiệt bỗng dưng nhộn nhạo, ông ta có cảm giác vừa thấy một chiếc phao cứu sinh.
“Cơ hội gì?”
Thượng Quan Phiệt hỏi.