“Dù tìm khắp mọi ngõ ngách xương cốt các thứ cũng không thấy, đúng là kỳ lạ”.
Cái gì!”
Rất nhiều Phong Thánh Giả giật mình, quay sang nhìn nhau.
“Không ngờ là hai người cũng không thể tìm thấy tảng Vượn Thạch đó, chẳng lẽ nó thật sự không có ở đây ư?”
“Chẳng lẽ nó đã biến mất giữa lòng đại dương mênh mông vô bờ?”
“Nếu chìm xuống đáy biển rồi thì chắc sẽ không thể tìm thấy, haiz!”
“Có lẽ đó chính là số mệnh, nhưng nếu không còn viên đá đó thì với thế giới này mà nói cũng là chuyện tốt”.
Mọi người đều gật đầu, xem như đã xác nhận được một việc.
Thế nhưng.
Mặc Bạch bỗng nhiên mở miệng, nói: “Thật ra vẫn còn hai khả năng khác”.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, ai cũng nhìn sang.
Sắc mặt Mặc Bạch cực kỳ nặng nề, nói: “Thứ nhất, tảng đá đó thật sự đã biến mất!”
“Thứ hai! Người trong tảng đá đã hoàn toàn hòa vào trong máu thịt của Kiệt Nhi!”
“Nếu muốn kẻ đó xuất hiện thì chỉ có thể… Gϊếŧ chết thằng Kiệt thôi!”
Soạt!
Tất cả mọi ánh mắt đều chuyển sang, bọn họ đều giật mình.
Ba tiếng sau.
Máy bay từ Lạc Thành chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô.
Cửa cabin mở ra, Vu Kiệt chậm rãi bước xuống.
Mỗi một bước chân đều nặng nề như thế.