Đệ Nhất Lang Vương

Chương 399: Thân phận của anh ấy bại lộ rồi

Đêm đen, vào giờ Sửu, chẳng bao lâu nữa mặt trời chói chang sẽ từ từ mọc lên và một ngày mới tràn đầy sức sống sẽ lại bắt đầu.

Chỉ là ngay trước khi ánh sáng hồi sinh của trời đất vạn vật xuất hiện thì không thể thiếu khoảnh khắc bóng tối trước đó được.

Tại thời điểm này đã có những dấu hiệu mờ nhạt đang từ từ xuất hiện.

Trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm, từng cơn gió gào thét trên hành lang thổi qua đỉnh đầu của mọi người, khí lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lên thấu tận tim gan!

Sau khi hai tiếng "cô cả" của Vu Kiệt vang lên trong phòng thẩm vấn, giống như thuật “định thân” của Tôn Ngộ Không khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt, cơ thể cứng ngắc không thể cử động.

Cô cả, điều này có nghĩa là gì.

Có nghĩa Vu Kiệt chính là con trai của gia chủ nhà họ Lý, gia tộc đứng sau Lý Châu.

Lý Châu không hề phủ nhận, điều đó chứng minh cái gì.

Chứng minh cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Lý nổi tiếng lâu đời, gia tộc đứng đầu thủ đô hiện đang ở trong phòng thẩm vấn, là người mà mọi người vẫn cho rằng chỉ là một tên thôn dân quê mùa, Vu Kiệt!

Người ta thường đồn đại rằng nhà họ Lý không có cháu trai nối dõi, tất cả chỉ là những lời đồn thất thiệt.

Bởi vì từ giờ phút này trở đi, thân phận của Vu Kiệt đã được người đời biết đến, đó chính là cậu chủ của nhà họ Lý, gia tộc hào môn đứng đầu thủ đô!

Vị thế của vị cậu chủ này không còn như xưa, đây là vị trí mà tất cả các gia tộc vừa nhìn thấy đều khϊếp sợ.

Sau lưng Vu Kiệt có cả nhà họ Lý chống đỡ!

Vào khoảng khắc đó, thời gian giống như bị một bàn tay vô hình nào đó kéo dài rất lâu.

Đầu tiên là Đổng Sinh ở trong phòng thẩm vấn, anh ta khẽ trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, nơi có bóng lưng uy phong của Vu Kiệt.

Thân phận thật sự của anh ấy vậy mà lại…

Khiến người ta chấn động đến thế!

Giờ phút này, anh ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao ông nội lại luôn nói với bản thân rằng, thân phận thật sự đằng sau của anh Vu không hề đơn giản chút nào.

Lúc đầu anh ta vẫn không tin, chỉ vì anh Vu là ân nhân cứu mạng của mình, cũng là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng, nên anh ta vô cùng tôn kính, chỉ cần anh Vu muốn, anh ta sẽ không hề thoái thác!

Cho đến khi hai lần ở trong yến tiệc của nhà họ Đổng, anh Vu không hề sợ hãi trước những người có thân phận cao hơn mình, đấu tranh công khai, bảo vệ quyền lợi và công lý của mình! Lúc này Đổng Sinh mới bắt đầu có cái nhìn khác về anh, một người có khí chất chính trực uy vũ như vậy, người bạn này, Đổng Sinh chắc chắn phải kết giao!

Tuy nhiên cuối cùng phản ứng của ông nội lại khiến anh ta không thể ngờ tới, vậy mà lại hoàn toàn đứng về phía anh Vu, lúc đó anh ta vẫn luôn nghi ngờ không thôi.

Nhưng mà!

Lúc này anh ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao ông nội lại nói như vậy, trở thành kẻ địch của anh Vu, rất đáng sợ…

Bởi vì! Thực sự là rất đáng sợ!

Ngoài sự kinh hãi, trong lòng Đổng Sinh vẫn có một chút vui mừng và một chút hạnh phúc.

Vu Kiệt đến từ nhà họ Lý!

Là gia tộc đứng đầu ở thủ đô, đạp dưới chân bốn gia tộc lớn!

Nếu như có thể đứng bên cạnh Vu Kiệt, thì cả thế giới sẽ bị chà đạp dưới chân bạn.

Bất kỳ người nào hay loại quyền lực nào đều cũng sẽ bị giẫm đạp dưới chân giống như con kiến, không đáng nhắc đến!

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

Ngoài những cơn gió lạnh buốt khẽ thổi qua.

Chỉ còn lại một màn đêm yên tĩnh, không có một tiếng động.

Trong lòng tất cả mọi người đều có ý đồ xấu xa, ai nấy đều có những tính toán riêng của mình.

Lục Chấn Hoa bị trói ngay bên cạnh Lý Châu hiểu rõ nhất, sau khi Vu Kiệt gọi hai chữ “cô cả”, ông ta đã hoàn toàn sững người.

Gì cơ?

Cô cả?

Lý Châu là cô cả…của Vu Kiệt!

Hai mắt ông ta trợn lên, đồng tử như sắp lồi ra ngoài, trên mặt viết rõ dòng chữ không thể tin được, khóe môi khẽ run bần bật.

“Không…không phải chứ…”

Chỉ trong một giây mà có quá nhiều biến đổi.

Lý Châu đến từ nhà họ Lý, đó chính là gia tộc đứng đầu thủ đô, gia tộc duy nhất có địa vị cao nhất và có thể ngự trị bốn gia tộc lớn!

Cách đây không lâu, ông ta đã nghe được tin tức, vì một câu nói của ông cụ Lý, chỉ với một câu nói!

Mà cả nhà họ Lâm, gia tộc hạng hai ở thủ đô…đã bị đá ra khỏi danh sách gia tộc hào môn ở thủ đô, vĩnh viễn không thể bước chân vào giới thượng lưu nữa.

Phải biết rằng, cho dù là gia tộc hạng hai nhưng đó cũng là gia tộc hào môn cực kỳ có tiếng tăm ở thủ đô!

Vậy mà lại…

Đơn giản như vậy liền biến mất…

Lúc trước khi nghe xong chuyện này, Lục Chấn Hoa mới bắt đầu trỗi dậy tham vọng, cố gắng hết sức để có tư cách bước chân vào thủ đô.

Cho nên mới vội vã muốn lấy lòng vị cậu chủ Thượng Quan có tiếng tăm ở thủ đô này.

Nhưng mà ông ta đâu biết được, những chuyện mà ông ta đã làm trong thời gian gần đây đã hoàn toàn phá hỏng con đường này.

Không những thế, ông ta còn phải gánh chịu vô số hình phạt cho những sai lầm của mình.

Trong một giây đó, ông ta nhanh chóng hồi tưởng lại tất cả sự việc từ đầu đến cuối, lúc này mới hiểu ra bản thân đã mắc phải sai lầm ngu ngốc đến mức nào!

"Haha, nực cười!"

Ánh mắt ông ta vô hồn, ngây người liên tục lẩm bẩm.

Vì tiền đồ tươi sáng, bản thân chịu giày vò lâu như vậy, cuối cùng không ngờ rằng cậu chủ nhà họ Lý đứng đầu thủ đô lại ở ngay trước mặt mình, rõ ràng đã có rất nhiều thời gian để thay đổi cục diện.

Nhưng mà bản thân lại không thay đổi, không những không thay đổi mà còn tự vác đá đập vào chân mình.

Hóa ra…những lời mà Trương Thế Đào đã nói ở cửa đều đúng, chỉ là lúc đó nếu như bản thân thật sự muốn dừng lại thì sợ rằng cũng đã muộn rồi.

Nhưng ai có thể ngờ được một người thôn dân trông có vẻ bình thường không chút nổi bật ở thôn Vu Gia, một người xuất ngũ từ đội hậu cần, vậy mà lại có thân phận là cậu chủ nhà họ Lý chứ!

"Haha…thế giới này thật là kỳ diệu..."

"Không ngờ đó lại là cậu chủ của nhà họ Lý..."

Lục Chấn Hoa cười khổ, liên tục lắc đầu, không biết là ông ta đang đau khổ hay là hối hận.

Cũng có thể là cảm giác được giải thoát.

Dù sao, những chuyện không có lương tâm mà ông ta đã gây ra luôn khiến bản thân ngày đêm canh cánh trong lòng, lần này cuối cùng cũng có thể yên tâm thả lỏng, không cần phải cố gắng lên dây cót tinh thần mỗi ngày nữa.

Ông ta giống như đang chấp nhận số phận, hoàn toàn dịu lại, không còn huênh hoang ngông cuồng như trước, không còn run bần bật sợ hãi, cũng không còn thở ngắn than dài nữa, mặc kệ thân xác kia từ từ ngã xuống đất, hai mắt nhìn xa xăm vô định, giống như một cái xác không hồn.

Trên thế giới này không có ai là không thích quyền thế, nhưng mà quyền thế chính là con dao hai lưỡi, nó sẽ từ từ tước đoạt lý trí của con người và biến họ trở thành công cụ của nó.

Nhưng mà từ khi bắt đầu, quyền thế vốn dĩ chính là công cụ của con người. Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, những người có tài năng xuất chúng, tất cả đều rơi vào đầm lầy quyền lực, ngày càng lún sâu, cuối cùng vẫn là rơi từ đỉnh cao xuống, toàn bộ tan tành!

Lý Giang Đào ngồi gục ở bên tường, máu trên cánh tay đã không còn chảy nữa, sắc mặt trắng bệch không có sức sống, môi nứt nẻ, giống như không phải là hội trưởng của một Hội thương nghiệp nức tiếng mà càng giống một kẻ lang thang vừa ăn xong bữa trưa lại lo bữa tối hơn.

Loáng thoáng bên tai ông ta…nhà họ Lý…

Nhà họ Lý gì cơ!

Lý Giang Đào đột nhiên híp mắt lại.

Nhà họ Lý ở thủ đô!

Lẽ nào…

Người phụ nữ trông có vẻ quen mắt đang đứng trước mặt mình đây có lẽ nào là…Lý Châu!

Chính là nhà họ Lý mà người ta thường hay đồn đại, còn lợi hại gấp ngàn vạn lần so với cậu Thượng Quan!

Mặc dù ông ta là người trong giới thương nghiệp, nhưng thân là hội trưởng của Hội thương nghiệp đứng đầu Giang Thành, với tình hình buôn bán hàng ngày thì không thể không quan tâm đến tin tức của Bộ kinh tế, ông ta đã nghe thấy rất nhiều thông tin có liên quan đến khí phách của vị chủ tịch đã nói là làm của Bộ kinh tế, cô hai nhà họ Lý, Lý Châu.

Nhưng mà ông ta không thể ngờ, một tên thôn dân quê mùa như Vu Kiệt vậy mà lại gọi Lý Châu là cô cả!

Cho nên…

Thân phận của tên Vu Kiệt này…

Vậy mà lại là…!