Nếu anh ấy phải bồi bổ thì cô nhất định sẽ bị chèn ép tới phát điên, ngay bây giờ cô đã bị chèn ép tới mức không còn sức lực rồi.
Phong Dập Thần hừ nhẹ, nói: "Quản gia nhiều chuyện, nếu còn chủ trương nữa thì sa thải."
Cố Hảo nhìn anh, uống một ngụm canh bổ mới nói: "Anh không cần bồi bổ, để em bồi bổ là được."
Eo của cô sắp gãy tới nơi rồi, cần phải bồi bổ một chút, có lẽ vừa có thể dưỡng nhan vừa có thể bổ khí thật.
Phong Dập Thần nhìn cô, thâm thúy nói: "Em thực sự cần phải bồi bổ một chút, bổ rồi mới thuận tiện cho anh."
Cố Hảo đỏ bừng mặt cúi đầu uống canh.
"Nhìn bộ dáng chung đυ.ng của anh với quản gì thì hình như hai người không chán ghét nhau lắm."
Nghe cô nói vậy, Phong Dập Thần lập tức nổi nóng: "Anh là người như thế sao?"
Cố Hảo cảm thấy nói như vậy với Phong Dập Thần hình như không lễ phép cho lắm, bật cười: "Không, anh vãn tốt, ít nhất là quản giá dám trêu anh."
Phong Dập Thần hừ lạnh, nói: "Từng người một đều không ai biết biết lớn nhỏ cả."
"Có thể thấy được anh là người tốt." Cô khen ngợi thật lòng.
Phong Dập Thần nhướn mày, dừng đũa lại, ngước mắt nhìn cô không nói gì.
Thì ra trong mắt cô, từ trước tới giờ anh đều không phải là người tốt sao?
Bị anh nhìn chăm chú, Cố Hảo sững sờ, cố nhớ lại xem mình có nói lời nào không ổn không, mỉm cười nói: "À, ý em là anh tốt hơn so với em nghĩ rất nhiều."
Phong Dập Thần cau mày nói: "Không phải đều giống nhau hay sao?"
"Ha ha." Cố Hảo bật cười làm lộ ra hàm răng trắng xinh, trong rất đáng yêu.
Phong Dập Thần thở dài, không so đo với cô, mở miệng nói: "Chờ một lúc nữa thì đi xem phim với anh."
Cố Hảo nói: "Không được, em phải về."
"Này, em định nói mà không giữ lời sao? Lần trước em nói từ năm rưỡi tới chín giờ tối hôm nay là thời gian của anh đúng không?"
Cố Hảo cũng đã nhớ ra tin nhắn mà cô gửi lần trước, vì thế liền gật đầu, chột dạ thừa nhận: "Đúng thật, trước đó em không nghĩ tới sẽ như vậy. Nhưng em ở chỗ anh lâu như vậy rồi nên buổi tối muốn về nhà."
"Về nhà làm gì?"
Cố Hảo muốn nói là về chăm con, nhưng lời ra tới khóe miệng thì lại không thể nào thốt lên được.
Nói thế nào thì họ cũng có con trước rồi.
"Công việc không hoàn thành tốt, hôm nay một phần là vì phòng làm việc của em xảy ra chuyện này nên em cảm thấy rất xấu hổ, muốn đền bù cho mọi người nên định đi tìm một đối tượng phỏng vấn khác."
"Vậy thì em phải tuân thủ nghiêm ngặt cam kết của mình trước đi rồi hãy nhắc tới công việc trước mặt anh." Anh bá đạo nói: "Anh không quan tâm, trước em đã nói với anh rồi, phải đi cùng với anh."
"Anh đi xem phim chỗ nào?" Cô hỏi.
"Em đồng ý rồi?"
"Ừm." Cố Hảo bất đắc dĩ nói: "Như anh đã nói thì em hứa, em đồng ý theo cam kết nhưng chín giờ là phải về."
"Được." Tâm tình của anh rất tốt, hôm nay ăn uống no đủ nên tinh thần rất tỏa sáng, tâm tình vui vẻ.
Hai người nhanh chóng ăn cơm xong, nhìn thời gian mới hơn năm giờ chiều.
Cố Hảo cầm điện thoại lên gọi điện cho tiểu Trúc: "Tiểu Trúc, hôm nay chín giờ chị mới về."
"Vâng, em biết rồi." Tiểu Trúc nói: "Để em đi đón Mặc Mặc, chị cứ yên tâm. Bây giờ em sẽ đi đón Mặc Mặc về nhà, ăn cơm rửa mặt gì đó chị không cần phải lo đâu."
"Được." Cố Hảo cảm thấy rất có lỗi vì làm phải làm phiền tới em gái: "Trên đường đi nhớ cẩn thận nhé."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Cố Hảo nhìn thấy Phong Dập Thần đang tới, biểu tình không đổi nhìn cô.
"Sao thế?"
"Em nói với ai trên đường đi cẩn thận?"
Cố Hảo kinh ngạc nói: "Đây là phép lịch sự tối thiểu mà, ai cũng thật lòng hy vọng người quen của mình đều khỏe như vậy cả."
Anh bĩu môi nói: "Anh còn tưởng em chỉ biết nói như thế với anh thôi!"
"Không phải chứ?" Cố Hảo chậc lưỡi nói: "Dấm này mà anh cũng ăn?"
"Hừ." Anh bật cười, chết cũng không nhận: "Nhìn anh giống loại đàn ông hay ghen lắm sao?"
"Không phải anh thì ai nữa?" Cố Hảo híp mắt mỉm cười nói.
Trong mắt Phong Dập Thần thoáng xuất hiện vẻ mất tự nhiên, ôm chặt Cố Hảo vào lòng mình, cúi đầu trán kề trán với cô, gằn từng chữ: "Đi, anh dẫn em đi xem phim."
Cô chuẩn bị đi ra ngoài lại bị anh kéo lại.
"Không đi nữa sao?" Cô kinh ngạc nhìn về phía anh.
"Đi đâu?"
"Đi xem phim."
"Rạp chiếu ở tầng trên." Anh chỉ chỉ lên trên: "Chỗ của anh có rạp chiếu phim tại nhà, không cần xem ở bên ngoài."
"Wow." Cố Hảo chậc lưỡi hít hà.
Cô quên mất, người như Phong Dập Thần bảo trong nhà có rạp chiếu phim cũng không phải chuyện lạ gì, Cố gia cũng có.
Chỉ là cô cho rằng anh đưa cô đi xem ở rạp bên ngoài.
Không được tới rạp chiếu phim khiến cô có chút mất mát.
"Anh toàn xem ở nhà không thấy chẳng có ý nghĩa gì sao?"
"Sao người xem làm gì? Nhiều người ngồi chung một chỗ, đeo chung kính thế ai biết người nào có bệnh về da hay bệnh truyền nhiễm gì đó không? Cho dù không có thì không thấy khản giọng?"
"A!" Cố Hảo nghe mà ngây người.
"Em muốn anh phải đeo kính của người khác từng đeo?"
"À.." Cố Hảo mất một lúc mới hồi thần: "Anh có bệnh sạch sẽ?"
"Không hẳn, chỉ là thói quen vệ sinh cơ bản mà thôi."
"Đây chính là bệnh sạch sẽ."
Cố Hảo cứng họng, không biết nói gì cho phải, người này là điển hình của có bệnh mà không nhận, thật sự không biết làm gì cho phải với người này.
Phong Dập Thần dắt Cố Hảo cùng lên tầng trên.
Tới một căn phòng trên tầng ba, Phong Dập Hầu đẩy cửa đi vào.
Căn phòng này rộng một trăm mét vuông, chính giữa có treo một cái màn hình cực kì lớn, ba bộ ghế sa lon, ba hàng. Nói là ghế sa lon thì nhìn càng giống với loại ghế giường hơn.
Xem chiếu phim ở nơi như này sao?
Nói nằm ngủ ở đó cũng được.
"Thế nào?" Anh nhếch mi nhìn cô, nói: "Có phải sạch sẽ hơn rạp chiếu phim rất nhiều không?"
Cố Hảo gật đầu nói: "Đúng là sạch sẽ hơn rất nhiều!"
Nhưng lại không có bầu không khí như ở rạp.
Lời này cũng chỉ là lời oán thầm trong lòng, cô ngại nói ra, nếu không sẽ rất lúng túng.
Cô nhìn xung quanh, đi lên phía trước nhìn.
Chỉ thấy một chồng đĩa được xếp gọn gàng ở đó.
Thuận tay cầm một cái đĩa lên xem, là phim hoạt hình.
Cô do dự một chút, nói: "Phim hoạt hình? Anh thích xem phim hoạt hình sao?"
Phong Dập Thần ngẩn người, cái này là của Duệ Hi.
Đôi lúc hắn sẽ đưa Duệ Hi lên biệt thự trên núi. Ở đây, thường chỉ có anh sống một mình mà thôi, Duệ Hi thì sống dưới chân núi, thỉnh thoảng mới tới nơi này chơi.
Anh nhìn vào mắt Cố Hảo, không tiện lấy chiếc đĩa trong tay cô ra, liền nói: "Chúng ta xem cái khác."
Cố Hảo kinh ngạc, vì trong đống đĩa này chỉ toàn phim hoạt hình mà thôi.
Cô kỳ lạ hỏi: "Sao anh lại xem nhiều phim hoạt hình như vậy? Còn nhỏ sao?"
Tầm mắt của Phong Dập Thần rơi vào mặt cô, nói: "Anh nhỏ hay không nhỏ chẳng lẽ em không biết?"
Cố Hảo nhướn mày, cảm thấy lời của anh rất kỳ quái: "Không lẽ không phải à? Anh cũng không phải trẻ con, sau lại có nhiều phim hoạt hình như vậy?"
Phong Dập Thần hơi im lặng một lúc, giương mắt nhìn cô, hai mắt rực lửa: "Đàn ông ngây thơ có thể khiến em thoải mái như vậy được sao?"