Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 72: Tôi không có lợi dụng anh!

Rất nhanh, tiếng bước chân đã đến phía dưới, một lúc sau, chợt nghe thấy âm thanh đá văng cửa.

Thời gian trôi qua không quá một phút, một tiếng hét chói tai vang lên.

“AAAAA”

Cố Hảo nghe ra đó chính là giọng hét của Lý Cầm.

Cố Hảo nhất thời sửng sốt: “Không tốt, bọn hỏ sẽ không khi dễ Lý Cầm đi? Lúc này bọn họ đến là muốn hỏi tội Lý Cầm, nhất định đang rất nóng giận.”

“Vợ của Trần Lập Phi cũng không dễ bị chọc tức như vậy.” Phong Dập Thần thờ ơ nói: “Đàn ông nếu đã có gan ăn vụng ở bên ngoài, thì đáng bị đánh. Lý Cầm có dã tâm này thì nên có gan thừa nhận.”

Cố Hảo biết, Phong Dập Thần nói thực sự có đạo lí.

Cô không thể phản bác lại, chuyện này thực sự là vô cùng công bằng và hợp lý, cô cũng cảm thấy rằng vợ của Trần Lập Phi làm vậy là đúng với đạo lí.

Cuối cùng, cô ấy cũng là người bị tổn thương.

Nhưng mà tờ thư báo tin này, làm sao mình lại đưa cho cô ấy vậy?

Nếu như cô không tham gia vào vũng nước đυ.c này thì có tốt hơn không?

Cố Hảo lúc này cảm giác có một chút hối hận, lúc Lý Cầm đề nghị kế hoạch này, não cô có phải bị nước vào rồi không?

Bây giờ, phải kết thúc việc này như thế nào?

Người đáng ghê tởm nhất chính là Trần lập Phi, anh ta mới chính là kẻ xấu xa, khốn kiếp nhất.

“Ha, hóa ra cô chính là con hồ ly tinh như vậy, tôi vốn còn tưởng rằng là mặt hàng đẳng cấp gì, hóa ra đã sớm là một bông hoa già nua.” Phía dưới truyền đến âm thanh sắc bén của giọng nữ, ngay sau đó, âm thanh vả mặt bốp bốp vang lên.

Giọng một người phụ nữ nghe có vẻ vô cùng hung ác vang lên: “Cô dám ngủ với người đàn ông của tôi, cô thật là chán sống rồi, đánh cho tôi, đánh chết cô ta.”

“A, không phải lỗi của tôi, là do anh ta lừa tôi.” Lý Cầm hô lớn lên: “Là anh ta gạt tôi, ngay từ thời điểm bắt đầu đã luôn luôn lừa gạt tôi .”

“Lừa cô?” Tiện nhân, còn muốn nói xạo, thực sự là một đứa tiểu nhân dám làm không dám nhận, tôi khinh. Giọng điệu khinh thường chế nhạo của một người phụ nữ vang lên: “Chồng của tôi mà cô cũng dám dang díu, cô tính là cái thá gì? Các người đánh cho tôi, đánh vào mặt của cô ta.”

“Vâng”

“Vâng”

Cố Hảo nghe ra là giọng của đàn ông, hơn nữa cũng không phải chỉ của một người.

“Thật sự là do anh ta lừa tôi.” Lý Cầm không ngờ tới bản thân mình lại bị đánh, ô ô khóc to lên: “Cô không thể không nói lý lẽ như vậy.”

“Ha, chuyện của tôi và Trần Lập Phi, về nhà sẽ tính rõ ràng, hiện tại sẽ xử lý chuyện của cô trước, cô muốn trốn tránh trách nhiệm? Nếu không phải do cô câu dẫn, anh ta có thể lên giường với cô sao?” Trong giọng nói của vợ Trần Lập Phi vang lên toàn là mỉa mai và châm chọc.

Cố Hảo đứng phía trên nghe được cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói của vợ Trần Lập Phi.

Đây là một món nợ khó trả.

Lý Cầm quả thật nên đứng ra nhận trách nhiệm.

Vợ của Trần Lập Phi đánh người cũng là việc có thể hiểu được.

“Loại người quyến rũ chồng người khác như cô, loại phụ nữ này nên biến mất.”

“Chát chát”

“Chát chát”

Thanh âm này lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cố Hảo nghe thấy thanh âm này, trong lòng lo lắng, chỉ sợ nếu tiếp tục bị đánh như vậy, Lý Cầm sẽ bị đánh đến chết.

Cô nhíu mày, nhấc chân định đi xuống.

Phong Dập Thần lập tức giữ chặt cô: “Muốn đi đâu?”

“Lý Cầm bị đánh, tôi không thể bỏ mặc cô ta như vậy, tuy rằng cô ta muốn lợi dụng tôi, nhưng cũng là do bản thân tôi đồng ý rồi, phải hoàn thành tốt, không thể để cô ta chịu thiệt.”

“Cô có thể ngăn cản sao?” Phong Dập Thần hỏi.

‘Nếu không cản được cũng phải cố gắng thử xem sao, Cố Hảo liếc mắt với anh một cái, lại nhìn đến Trì Tĩnh Tây, đôi mắt đẹp di chuyển, ánh lên tia giảo hoạt, nói: “Sao ta có thể không cản được chứ, không phải còn có anh, Trì cảnh viên và vị cảnh sát này sao? Các người nào là đàn ông, nào là cảnh sát, nên là người dẫn đầu, nhất là anh Trì cảnh viên, cảnh sát có ý thức xã hội cao như vậy, anh có thể trơ mắt nhìn một người phụ nữ bị đánh đến chết không?”

Phong Dập Thần thoáng chốc rùng mình, miệng lưỡi thật lanh lợi, cô đem anh tâng bốc lên cao như vậy.

Cô còn cho Trì Tĩnh Tây cùng sĩ quan cảnh sát cấp dưới của anh ta đeo một cái mũ cao như vậy, nếu bọn họ còn không nhúng tay vào, thật sự là không được.

Phong Dập Thần bình tĩnh trao đỏi ánh mắt với Trì Tĩnh Tây mà chỉ có giữa an hem bọn họ mới hiểu được.

Trì Tĩnh Tây mỉm cười nói: “Loại chuyện này, cho dù là cảnh sát ra mặt, cũng chỉ là đề nghị bọn họ giải quyết âm thầm một chút.”

Cố Hảo ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trì Tĩnh Tây, chẳng lẽ bọn họ thân là cảnh sát, lại có thể mặc kệ chuyện này?

Phong Dập Thần ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói: “Nếu không có bọn tôi ở đây, một mình cô dám nhảy vào sao?”

Cố Hảo bị chặn họng, sửng sốt một chút, đưa ánh nhìn về phía anh, trong đáy mắt là loại chấn vấn cùng khinh thường.

Ánh mắt của Cố Hảo lóe lên, trong lòng đau nhói.

Anh ta nhận xét cô như vậy?

Anh cảm thấy, là cô đang lợi dụng anh sao?

Cố Hảo mím môi, trong lòng co rút.

Thật lâu sau, Cố Hảo mới trả lời: “Chuyện này hôm nay, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ lợi dụng anh bất kỳ điều gì, Phong tiên sinh, anh không cần đi xuống, nếu tôi đã đáp ứng giúp đỡ Lý Cầm, hiện tại cô ta bị đánh, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh không cần phải ra mặt.”

Cho dù Lý Cầm có quá đáng, bản thân cô cũng xem xét mọi chuyện từ góc độ của bà Trần, nhưng không đại biểu cho việc cô sẽ khoanh tay đứng nhìn Lý Cầm bị đánh đến chết.

Không, nếu tiếp tục sẽ có án mạng.

Cô nhanh chóng kiên quyết đẩy cửa trên mái nhà ra, đi xuống lầu.

“Cô!” Phong Dập Thần vươn tay muốn giữ cô lại, nhưng không có nắm trúng.

Trì Tĩnh Tây cũng là sửng sốt, nói: “Có phải cậu vừa rồi hơi nặng lời không? Tôi thấy trong mắt Cố Hảo giống như rưng rưng, đó là ánh mắt bị ủy khuất.”

“Không cần quản cô ta.” Phong Dập Thần tức giận nói.

“Người ta căn bản không cần lợi dụng cậu.” Trì Tĩnh Tây nhìn anh nói: “Lại nói anh cũng không có gì để lợi dụng, ngoại trừ một bộ mặt ưa nhìn ra, “súng” cũng nhiều năm không dùng đến, không biết còn sử dụng được không?”

“Cút.”

Trì Tĩnh Tây nhìn thấy Phong Dập Thần thực sự bị chọc tức, cười vui vẻ: “Ai, thật sự mặc kệ sao? Cô ấy đi xuống, cũng thật đủ dung cảm.”

Phong Dập Thần nhíu mày: “Cô ta muốn xen vào chuyện của người khác, cứ để cho cô ta ăn thiệt thòi đi, tốt nhất cũng trị cô ta cho tốt.”

Trì Tĩnh Tây sửng sốt, cố ý nói: “Cậu cũng rõ ràng, có một người đàn bà đanh đá ở phía dưới, nghe động tĩnh, đều toàn là côn đồ cùng với bà ta. Bỗng nhiên có có một người phụ nữ xuất hiện xen vào, tám phần sẽ bị cho là cùng phe với tiểu tam kia, bị ăn chung vài cái tát là không thiếu rồi.”

Hai mắt Phong Dập Thần nhíu chặt, một cỗ sát khí xộc lên mặt, nếu ai dám động đến Cố Hảo, anh sẽ đem kẻ đó phân làm tám khúc.

Chỉ là, Cố Hảo thực sự rất lỗ mãng, cô cần chịu chút thiệt thòi, nếu không, cô sẽ không ghi nhớ lâu.

Người phụ nữ này gan lớn bằng trời, phải vấp ngã và chịu đau khổ một chút mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng mà bây giờ trong lòng anh đang rối như tơ.

Trong lòng Phong Dập Thần hiện lên một loại cảm giác trước nay chừa từng có, nóng ruột nóng gan, phẫn nộ như mặt biển dậy sóng.

“Vậy được.” Trì Tĩnh Tây liếc nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Dù sao thì cậu cũng không quản, tôi sẽ cùng người của tôi tan làm, đừng có đổ thau nước đυ.c, tự mình giữ lấy đi. Chúng tôi phải đi ăn cơm tối, mệt chết mất.”

“Không được phép đi.” Phong Dập Thần lập tức trầm giọng ra lệnh nói: “đều chưa hoàn thành nhiệm vụ, đi cái gì mà đi?”

Trì Tĩnh Tây lúc này mới bật cười ha hả: “Ôi, nhìn cậu xem, lo lắng đến nỗi tròng mắt sắp sửa rớt ra ngoài rồi, vẫn không chịu thừa nhận sao? Thực chịu không nổi bộ dáng kiêu ngạo này của cậu, thật làm người khác khϊếp sợ.”