Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 42: Hãy để anh được chăm sóc em

Cố Hảo sợ đến ngây người, cô lập tức nhắc nhở: “Anh rể, anh điên rồi sao?”

Vẻ mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, tiếng xưng hô này khiến anh ta vô cùng xấu hổ. Anh ta lắc đầu, ánh mắt càng đỏ hơn: “Hảo Hảo, em đừng gọi anh như vậy, em biết hôm đó anh bị tính kế có phải không? Cố Mỹ tính kế anh, đó là một sai lầm.”

“Thế nên?” Cố Hảo lạnh lùng hỏi lại, lửa giận trào lên, anh ta nói đó là sai lầm nên muốn quay lại tìm cô sao?”

“Chúng ta nên sửa chữa sai lầm này.” Tiêu Mặc Đằng nói tiếp: “Hảo Hảo, em để anh được chăm sóc em và con, được không?”

Hả!

Cố Hảo giật mình.

“Anh rể.” Chỉ một tiếng gọi của cô, giọng nói lạnh lùng khiến Tiêu Mặc Đằng không đoán được ý tứ, không hiểu sao anh ta thấy lạnh cả người.

Tiêu Mặc Đằng vẫn kiên trì: “Anh không thể quên được em, anh sẵn sàng cùng em chăm sóc con, anh muốn em trở về bên cạnh anh, anh cũng muốn được ở bên em… Hảo Hảo, cho anh một cơ hội được không? Cho anh một cơ hội để chúng ta có thể sửa chữa sai lầm này.”

“Tiêu Mặc Đằng.” Cố Hạo thực sự tức giận không chịu nổi nữa rồi: “Ý anh là anh sẽ ly hôn với chị gái tôi, sau đó cưới tôi?”

Tiêu Mặc Đằng gật đầu.

“Nếu Cố Mỹ không đồng ý ly hôn với anh thì sao?” Cố Hảo lạnh lùng hỏi lại.

Sắc mặt Tiêu Mặc Đằng tái nhợt, giống như bị rơi xuống một vũng bùn lầy lội, anh ta đau lóng nói: “Hảo Hảo, anh không yêu Cố Mỹ, đến bận bây giờ vẫn không yêu. Đó là một sai lầm, một sai lầm mà cả anh và em đều biết.”

“Tiêu Mặc Đằng, anh coi tôi là cái gì? Anh coi Cố Mỹ là cái gì? Anh coi chính bản thân anh là cái gì? Anh nghĩ đây là đi chợ mua rau sao? Mua phải loại không thích thì mang đến đổi, đổi lấy loại mình thích? Có phải anh quá ngây thơ rồi không?” Cố Hảo nói lời nào cũng tràn đầy phẫn nộ, mỗi câu mỗi chữ đều khiến Tiêu Mặc Đằng không cách nào phản bác.

Cô không ngờ Tiêu Mặc Đằng lại có thể nói được những lời này.

Trở lại bên cạnh anh ta?

Ha ha, anh ta nghĩ đây là trò đùa sao?

“Anh đang thay đổi bước đi của mình để đến được với tình yêu, anh không nghĩ điều này là sai lầm!” Tiêu Mặc Đằng kích động hét lên: “Hảo Hảo, em có dám nói những năm gần đây em không nhớ đến anh chút nào không?”

“Tôi không nhớ anh.” Cố Hảo nghiêm túc nói.

Trái tim Tiêu Mặc Đằng đau nhói, hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Hảo: “Em dùng hai chữ đồng âm với tên anh để đặt tên cho con em, đây chính là bằng chứng cho thấy em nhớ anh.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Thực sự không có quan hệ gì với anh, anh đừng tự cho là mình đúng.”

“Có bao nhiêu chữ như thế, tại sao nhất định phải chọn hai chữ này?” Tiêu Mặc Đằng giống như nhìn thấu tâm can Cố Hảo, nói tiếp: “Em không cần nói, tự anh hiểu được. Không phải anh nghĩ nhiều, em thích anh, yêu anh, mặc dù em đã sinh con cho người đàn ông khác nhưng em vẫn yêu nhớ đến anh. Buổi tối hôm đó chỉ là một sai lầm.”

Cố Hảo cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản: “Tiêu Mặc Đằng, tôi đã nói rồi, tất cả là tự anh suy diễn ra. Cho dù tối hôm đó có phải sai lầm hay không thì tôi và anh cũng đã không trở về được như trước rồi. Xin anh tự trọng, đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Hơn nữa, cũng hi vọng anh đừng bao giờ đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.

Cố Hảo ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng, thản nhiên nói: “Cho dù không có Cố Mỹ thì tôi và anh cũng không tiến xa hơn được đâu.”

“Tại sao?” Tiêu Mặc Đằng bi thương hỏi.

Cố Hảo nhìn thấy sự khϊếp sợ và hoài nghi trong mắt anh ta dần dần chuyển thành xấu hổ và quẫn bách.

Cô nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, chị tôi tới rồi.”

Tiêu Mặc Đằng cứng đờ người, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và sợ hãi, cả người cũng cứng ngắc.

Cố Hảo cười chế giễu, nhấc chân rời đi.

Tiêu Mặc Đằng xoay người lại, không thấy Cố Mỹ đâu.

Anh ta sửng sốt, lúc này mới biết mình bị lừa.

“Hảo Hảo, em lừa anh.” Tiêu Mặc Đằng hét lên.

Cố Hảo cũng không quay đầu lại, cười lạnh: “Chỉ nghe nói chị tôi đến anh đã sợ hãi như thế, vậy mà còn nói đến chuyện ly hôn? Nực cười.”