Tổng Tài Papa, Mau Xin Lỗi!

Chương 22: Cầu hôn

Hôm nay, đã trải qua ba ngày anh không về nhà ăn cơm tối, khiến cho cô vừa lo vừa sợ. Cô lo lắng công ty anh có chuyện nhưng cũng sợ anh đã đi tìm người tình mới.

Đêm nay, anh lại như thường lệ về nhà rất trễ, anh nghĩ rằng cô đã ngủ nên nhẹ nhàng vén chăn rồi leo lên giường ôm cô vào lòng. Cô thấy anh về tính xoay người lại hỏi anh cho rõ nhưng cô cảm nhận được anh rất mệt mỏi. Cô nghĩ có thể hỏi anh vào ngày mai cũng được.

Sáng sớm hôm sau, cô bật dậy, bên cạnh cô trống không, cô hơi buồn, bản thân cảm thấy mất máy trong lòng. Cô bước vào vệ sinh cá nhân sau đó đi ra tính lấy đồ thay nhưng lại phát hiện cả tủ đồ chỉ còn một chiếc váy.

Chiếc váy được thiết kế rất tinh xảo, thoạt nhìn có vẻ rất giản dị nhưng chất liệu vải rất quý hiếm, cũng như những hột đá, hột cườm được trên váy chính là kim cương thật.

Cô cảm thấy hoang mang nhưng cũng không thể không mặc quần áo mà rời phòng nên đành mặc chiếc váy được bày bố sẵn và mang đôi dép bông bước xuống lầu.

Cô hoàn toàn bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt, anh đang đứng dưới chân cầu thang, anh mặc bộ vest màu trắng, nơ được thắt gọn gàng, tay anh cầm bó hoa hồng trắng mà cô thích nhất. Hai bên cầu thang được treo dây màu trắng và đỏ trong rất đặc sắc. Tất cả các bục cầu thang đều được rải hoa hồng trắng. Đứng cùng anh là người nhà và bạn bè của cả hai người, trước sự bàng hoàng của cô, tiểu Bảo chạy lên nhẹ nhàng đưa cô xuống nơi anh đang đứng.

Anh tiến lại gần cô, anh nhìn cô đầy trìu mến, anh cầm lấy bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn, sau đó anh quỳ một chân xuống trước cô, anh đưa tặng cô bó hoa hồng trắng và bất ngờ hơn là giữa những hông hồng ấy là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

“Nguyệt nhi, anh biết trước đây mình có những sai lầm không thể tha thứ. Anh cũng biết em đã rất bao dung khi chấp nhận buông bỏ quá khứ. Đứng tại nơi đây ngày hôm nay, anh muốn em chính thực sánh bước cùng anh trên lễ đường, công bố với mọi người em là vợ của anh, người anh yêu nhất cuộc đời này. Lấy anh nhé em.”

Cô bất ngờ đưa hai tay lên che miệng, cảm động với những lời nói của anh, cô vòng tay qua cổ anh, ôm anh thật chặt vào lòng.

“Em đồng ý. Em cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều.”

Anh vui mừng bế cô lên quay vòng vòng, hai ông bà Lục và Hàn đều cảm thấy hạnh phúc cho con mình. Tiểu Bảo là người hạnh phúc nhất, bé nhảy cẫng lên trong vui sướиɠ khi thấy ba mẹ mình trao nhau nụ hôn nồng cháy.

Liệu đây đã là kết thúc của họ?”