Chương 18
Công nhận ngô ngon thật đấy, tôi ăn liền một lúc 2 bắp, xong lại tấm tắc khen :– Ngô ngon lắm bác ạ
Con chó ngoài kia nghe tôi nói thế nó lại càng sủa điên cuồng, um hết cả nhà lên, Nga lại chạy ra mắng nó :
– Thôi nào Milu, hôm nay sao hư thế nhỉ?
Trong nhà, tôi dừng nhai để nói chuyện với bác :
– Con Milu nhà mình nó dữ nhỉ bác nhỉ ?
– ừ, nó trông nhà giỏi lắm, dạo trước có mấy thằng nghịch ngợm trong làng cũng vào ăn trộm ngô, bị nó đuổi cắn về chân sưng tấy không đi được…
– Thế có sao không bác ?
– Nghe nói mới đầu chỉ bị rớm máu thôi, nhưng mấy ngày sau mới sưng, to tướng như chân voi ý…
Tôi nghe mà lạnh hết cả sống lưng, kiểu này thì bỏ mẹ đến nơi rồi, tôi lại giả vờ quan tâm hỏi han :
– Thế sau mấy thằng đấy có chữa được không bác?
– Cũng may mà trong làng có một ông lang, ông ấy cắt cho nắm lá thuốc, về uống 2 hôm thì hết sưng, không thì chết….Ấy, ăn ngô đi cháu, nhà cô chả có gì ngoài ngô cả
Tôi đang rất là hoang mang, chả lẽ lại khai thật ra cái thằng ăn trộm hôm qua chính là cháu, và cháu đã bị con Milu nó đớp cho một phát rớm máu…Trời ơi, thế thì còn mặt mũi đâu nữa….Lo nghĩ quá quên hết cả ăn, nói chuyện dăm ba câu tôi xin phép ra về kẻo muộn.
Ra đến cửa, con chó đang bị xích nó cứ xồ ra đòi cắn, “mẹ tổ con này thù dai thật, bố mày đã trộm được của mày bắp ngô nào đâu, hôm nay chén được 2 bắp nhưng đấy là bố mày được mời mà..”
Nga tiễn tôi ra tận cổng, còn nói lời cảm ơn, lần đâu tiên với tôi như vậy quá là thành công rồi, vừa được đi với em, lại được đến tận nhà vào chơi ăn ngô nữa chứ.
Cả đêm hôm ấy tôi nằm thao thức mãi không ngủ được, một phần vì sướиɠ, cái cảm giác lâng lâng êm dịu khi lần đầu tiên được ở bên cạnh một người con gái mà mình thầm thương trộm nhớ. Một phần vì…lo, biết đâu sáng mai dậy vết thương con chó cắn kia nó sưng tấy lên như chân voi, rồi hoại tử , đang ngon nghẻ thế này mà lại thành “ độc cước công tử” thì có phải là hãm đời không??? Càng nằm nghĩ càng thấy ghê, mãi 2h sáng mới ngủ.
Sáng sớm để đồng hồ lúc 5 rưỡi khi trời vẫn còn tờ mờ, mắt vẫn ríu lại vì thiếu ngủ, nhưng vì đại sự vẫn phải dậy. Oánh răng rửa mặt các thứ xong cũng 6h sáng, tôi mượn xe lão Phồn phi ra bến đò sang bên kia sông để đón Nga và bé Thùy, quân tử phải nhất ngôn, hôm qua đã hứa rồi thì phải thực hiện, như thế gái nó mới ưng…
Vừa đi vừa hỏi đường một lúc thì cũng tới lối rẽ vào trong xóm, cái chỗ mà hai bên đường toàn trồng ngô đã thấy 2 cô trò dắt tay nhau đi bộ trên con đường làng đất đỏ. Thấy tôi từ xa con bé đã reo lên :
– A..chú Quân kia rồi cô ơi
Cô giáo cười, tôi chạy xe đến nơi thì Nga nói đùa :
– Em tưởng anh không sang, hai cô trò đang định đi bộ ra bến đò
– Sang chứ, hôm qua anh đã bảo như vậy mà…Nào, lên xe
Buổi sáng trên đường quê, khi ánh mặt trời bắt đầu lấp ló nhô lên sau rặng núi xa xa, chào đón bình minh mọi vật như tốt tươi hơn, hai bên đường là những ruộng ngô xanh rì xào xạc trong gió, mùi hương thơm của ngô non hòa với mùi cỏ cây tạo nên một thứ hương thơm mát lành và bình dị. Quên hết muộn phiền của ngày hôm qua, chào đón ngày mới với bao niềm hân hoan, sao lại thấy yêu đời, yêu người đến thế…
Cả ngày hôm đó, tôi vui quá nên quên khuấy đi mất vết đau ở chân do bị con Milu cắn, mãi đến chiều tối khi đi tắm mới nhìn thấy, lo quá tối không nuốt nổi cơm, toàn ăn thịt.
Ăn xong thì lên giường nằm nghĩ ngợi mãi không biết phải làm thế nào, mà công nhận vết đau ở chân nó bắt đầu sưng to hơn chút thì phải, cảm thấy hơi nhức nhức, thế này thì bỏ mạ rồi…Tôi cứ đi loanh quanh cà nhắc hết trong nhà lại ra ngoài sân, ra bể nước rồi lại ra ngoài công trình, đứng nhìn về bên kia như một thằng ngơ ngơ…À, nghĩ ra rồi, cuối cùng cũng có cách…
Lại mượn xe máy lão Phồn, tôi phi như bay ra bến đò nhưng chuyến cuối vừa mới sang sông, đen vãi. Đành quay lại theo con đường xóc đi thêm 15km nữa, vòng qua thị trấn tôi đi sang phía nhà em, cứ đi thôi, đi theo tiếng gọi của trái tim.
Đến cổng nhà em, lần này thì vừa cất tiếng gọi “ Nga ơi” một cái là con Milu nó đã xồ ra sửa, cắn nhặng xị. Tôi đứng ngoài cổng quát lại
“ Im, im ngay không tao cắn cho phát giờ”
Vừa lúc đấy thì Nga ra đến nơi, không biết có nghe được màn đối thoại giữa tôi và con chó không nữa, chắc là không chứ nếu nghe được lại tưởng mình có biệt tài nói chuyện với động vật.
– Ai đấy ? – Nga đứng trong và hỏi ra
– Anh..Quân đây….
– Anh Quân à, có việc gì mà anh sang nhà em muộn thế này
– À, anh có chút chuyện muốn sang hỏi mẹ em ấy mà
– Vâng, mời anh vào nhà ạ
Nga đi ra định mở cổng, tôi cuống quít :
– Ấy, em xích con Milu lại đi, anh sợ chó cắn lắm, hồi bé bị cắn mọt lần rồi giờ đi đâu cũng sợ
– Anh yên tâm đi, nó không cắn đâu
– Không, em cứ xích vào cho chắc….
Nga dắt con chó vào để xích, con chó nó tức lắm, sủa váng nhà…
Tôi bước vào trong nhà khi mà mẹ em vẫn đang lúi húi dưới bếp như hôm qua, Nga mời tôi ngồi và rót nước trà xanh mời tôi uống, tôi để ý thấy đèn bàn học vẫn sáng, chắc là em đang soạn bài. Hôm nay, em mặc một bộ quần áo ở nhà rất xinh, để lộ hai cổ tay trắng ngần, và làn da mịn màng như da em bé…
– Em đang soạn bài à ? – Tôi hỏi
– Vâng, hôm nào em cũng soạn bài mà
– Chăm thế ?
– Hihi, công việc mà anh…
Vừa lúc đấy thì mẹ em dưới bếp đi lên, thấy tôi bà khá ngạc nhiên vì đồng chí này hôm qua mới đến, hôm nay lại đến, cường độ gớm
– Cháu chào bác ạ
– Ừ…
Tôi vào đề luôn cho nó nóng, như kiểu ăn ngô luộc cứ phải nóng hổi :
– Bác ơi, hôm qua cháu có nghe bác kể trong làng có ông thầy lang có thuốc chữa chó cắn phải không ạ?