Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 524: Công ty chuyển phát nhanh Vận Đạt

- Ta không nghĩ là như thế có gì tốt. – Diệp Tử Vận ôm lấy tay Đường Kim, rõ ràng nàng muốn thể hiện rõ quan hệ của 2 người với Lưu Phong.

- Đối với cô tất nhiên là không có gì tốt, nhưng đối với ta thì không như thế, hehe. – Lưu Phong làm ra một bộ mặt đầy tiếc hận:

- Ta vẫn luôn đợi cô gả cho Phương Đại Dân, sau đó ta sẽ cặp kè với cô, tiếc là bây giờ không được nữa rồi…khụ khụ, không nói chuyện này nữa. Huynh đệ! Hôm nay cảm ơn ngươi, ta phải đi làm nốt việc chưa làm xong đây, sao này có cơ hội cùng đi tán gái nhé!

Lưu Phong xách quần lên nhanh chóng chạy về phía xa, một lúc sau thì thấy hắn nhảy vào trong một chiếc xe, qua một lát nữa thì trong xe bắt đầu truyền tới tiếng rêи ɾỉ cao vυ't của nữ nhân, chiếc xe cũng bắt đầu rung động theo nhịp…

Đường Kim và Diệp Tử Vận bốn mắt nhìn nhau, cái gọi là việc chưa làm xong của con hàng kia hóa là là chuyện đó…đúng là cực cmn phẩm.

- So với hắn ta vẫn là người đàn ông có chừng mực a! – Đường Kim ngáp dài một cái rồi quay sang Diệp Tử Vận:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

Diệp Tử Vận gật đầu, nhưng đang chuẩn bị đến chỗ đỗ xe thì chuông điện thoại của nàng vang lên. Nàng nghe điện thoại một lát sau đó cúp máy và quay sang nói với Đường Kim:

- Nhà hàng em họ ta mở gặp chút phiền phức, hình như Phương Đại Dân đã bắt đầu dùng thủ đoạn.

- Trực tiếp tới nhà hàng của em họ cô ăn cơm đi! – Đường Kim lười biếng đáp.

Diệp Tử Vận gật đầu, nàng rất nhanh đã đến tới chỗ đỗ xe, khởi động máy, xe bắt đầu đi ra khỏi bãi đỗ xe.

- Nói một chút về việc của cô đi, dù sao thì ta cũng biết là Tiêu Đại Nhi để cô ở bên cạnh ta là muốn ta giúp cô giải quyết phiền phức. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.

Diệp Tử Vận gật đầu, nàng vừa lái xe vừa nói:

- Thật ra rất nhiều lời đồn đều do người ta nói quá lên mà thôi, cái gọi là kinh thành tứ công tử cũng không lợi hại như thế, còn ta được gọi là kinh thành đệ nhất hoàng hoa khuê nữ thì cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Diệp gia đời đời đều có người đọc sách , đời đời đều là gia đình gia giáo, từng xuất hiện qua một vài danh nhân, nhưng cho dù Diệp gia đã tồn tại mấy trăm năm thì cũng chưa bao giờ được đứng vào hàng ngũ đại gia tộc hết, giống như bây giờ Diệp gia ta nếu nghiêm khắc mà nói thì đến đứng vào hàng ngũ tiểu gia tộc ở kinh thành cũng chỉ xếp gần cuối mà thôi.

- Lời đồn có bao giờ đáng tin đâu! – Đường Kim tán thành ý kiến của Diệp Tử Vận.

- Cha mẹ ta đều là giáo sư, giảng viên đại học, chú và thím đều đi nghiên cứu khoa học, cô và cậu ta là nhà văn nhà thơ, nhìn bề ngoài thì chúng ta rất có thân phận, được rất nhiều người kính ngưỡng, nhưng trên thực tế thì chúng ta đều có một điểm chung đó là không có tiền, cũng chẳng có quyền lực thực tế gì hết, ở đất kinh thành này rất nhiều người thì bên ngoài tôn chọng chúng ta nhưng ngoảnh mặt đi thì không coi chúng ta ra gì, giống như ta bây giờ vậy, mọi người đều nói ta là hoàng hoa khuê nữ thích hợp lấy về làm hiền thê lương mẫu ( vợ tốt mẹ hiền ), nhưng mà có tên đàn ông nào thực sự tôn trọng ta đâu?

Diệp Tử Vận lắc đầu:

- Bọn họ không hề tôn trọng ta, bọn họ chỉ nghĩ rằng ta là một món hàng hiệu, lấy được ta về làm vợ sẽ rất có mặt mũi. Còn có một vài tên đàn ông nói rằng ta đoan trang hiền thục nhưng thực ra chỉ muốn nhìn thấy cái “không đoan trang” của ta, trong mắt chúng thì lột sạch một cô nàng đoan trang hiền thục sẽ cảm thấy rất thành tựu, quy đi tính lại thì ta cũng không phải đại gia khuê nữ, ta không xuất thân từ đại gia tộc cho nên mấy công tử của đại gia tộc chân chính cũng không cần phải để ý đến nữ nhân như ta, nếu không thì làm sao Phương Đại Dân dám ngang nhiên tuyên bố chủ quyền với ta chứ? Bởi vì những công tử thế gia chân chính không thèm tranh với hắn mà thôi.

Đường Kim ngĩ rằng Diệp Tử Vận cũng khá hiểu tâm lý đàn ông, một người đàn bà gặp ai cũng sẵn sàng lên giường thì người đàn ông nào chiếm được cô ta cũng sẽ không có chút cảm giác thành tựu nào, nữ nhân càng không dễ dàng lên giường với người khác thì nam nhân càng muốn chiếm được cô ta, nếu như hắn lần đầu tiên gặp nàng mà nàng lại ăn mặc chỉnh tề chứ không lột sạch rồi nằm chờ sẵn như tối qua thì có khi hắn cũng muốn thử lột sạch nàng rồi.

- Con nhà gia giáo, nghe thì rất hay nhưng thực tế còn không phải là mặc người khống chế, mặc người sắp sếp sao? Đến đời ta thì chúng ta không muốn tiếp tục phải như thế nữa. – Diệp Tử Vận tiếp tục giới thiệu tình huống của Diệp gia:

- Cho nên biểu đệ (em con nhà cô dì, không cùng họ) và đường đệ (em họ) ta mới nghĩ cách tìm lối đi khác, chúng ta không đi theo con đường của đời trước là đọc sách hay nghiên cứu khoa học gì hết, đường đệ ta mở một nhà hàng, còn biểu đệ thì làm công chức nhà nước, tuy chức vụ còn thấp nhưng đã bắt đầu có những chuyển biến tích cực.

- Còn cô thì sao? – Đường Kim không có hứng thú lắm với hai người em của Diệp Tử Vận.

- Ta tất nhiên cũng đang đi kiếm tiền. – Diệp Tử Vận cười một cái:

- Nhìn bề ngoài thì ta giống như một hoàng hoa khuê nữ theo phong cách văn hóa cổ, thừa kế mỹ danh gia giáo của Diệp gia, nhưng thực tế thì ta đã âm thầm khống chế một số tiền vốn riêng, nhưng mà ta không đầu tư vào mấy sản nghiệp mang tính thực tế mà đầu tư vào cổ phiếu, tiền ảo…bây giờ tài sản của ta tuy không thể so với những đại gia tộc nhưng nhiều gia tộc trung đẳng cũng chưa chắc đã bằng ta, Đại Nhi tiểu thư chính là phát hiện bí mật này của ta nên mới tìm tới ta đó!

- Cô rất giỏi kiếm tiền? – Đường Kim đã bắt đầu nhìn Diệp Tử Vận bằng một ánh mắt khác.

- Có thể nói như vậy, ta rất có thiên phú làm kinh tế! – Diệp Tử Vận tự hào.

Đường Kim lướt qua trước ngực nàng một chút rồi lẩm bẩm:

- Lẽ nào mỹ nữ ngực to đều rất thông minh sao?

Diệp Tử Vận không nói gì, nàng biểu hiện rất bình tĩnh, giường như không có để lời nói đùa của Đường Kim ở trong lòng.

Đường Kim âm thầm cảm khái, thông minh hơn nữa thì sao chứ, vẫn không địch lại nổi mị thuật của Tiêu Đại Nhi. Đường Kim lập tức quyết định sau này sẽ không để cho nữ nhân của hắn ở gần Tiêu Đại Nhi được, lơ mơ bị trúng mị thuật của nàng thì sẽ rất phiền phức.

Chiếc xe lại tiến về phía trước thêm một đoạn, cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà hàng tên là Diệp gia quán.

Trước cửa Diệp gia quán đang có một thanh niên khá đẹp giai đứng đó, ánh mắt của thanh niên đang tràn đầy lo lắng, vừa thấy Diệp Tử Vận xuất hiện, thanh niên kia đã vội vàng chạy tới nghênh đón.

- Tỷ, ngươi cuối cùng cũng tới! – nam thanh niên chào Diệp Tử Vận một tiếng sau đó bỗng nhìn thấy Đường Kim, không nhịn được thấp giọng hỏi:

- Tỷ à, ngươi thực sự đã trở mặt với tên vương bát đản Phương Đại Dân kia rồi, đây là tỷ phu chân chính của ta hả?

- Ừm, hắn tên Đường Kim, Đường trong triều Đường, Kim trong hoàng kim, chúng ta vào trong rồi nói tiếp. – Diệp Tử Vận trực tiếp thừa nhận, sau đó ôm lấy tay Đường Kim:

- Đây là đường đệ của ta, Diệp Tử Đạt.

- Đường đệ của cô có phải tên là ship hàng không? – Đường Kim dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Tử Vận

- Không phải, sao thế? – Diệp Tử Vận vẫn chưa kịp phản ứng.

- Tên hai người ghép lại không phải là Vận Đạt à ( tên một công ty chuyển phát nhanh rất nổi tiếng ở TQ) – Đường Kim lười biếng đáp sau đó hắn liền bước ngay vào trong nhà hàng, nhất thời vài chục cặp mắt quay ra nhìn hắn.