- Việc này thì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là tên này đã câu dẫn được không ít vợ người khác, mà còn nghe nói là hình như chưa từng
thất bại nữa, đương nhiên đây chắc cũng chỉ là do hắn chém thế thôi, nhưng mà hắn thật đúng là có bản lĩnh đối phó với nữ nhân.
- Diệp Tử Vân mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh nói.
- Thế à! Đường Kim vươn vai lười biếng nói:
- Vậy thì kệ hắn đi chết đi!
- Hả? – Diệp Tử Vận ngạc nhiên, nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu ý của Đường Kim.
- Ách! Huynh đệ, ngươi có ý gì? Tại sao lại muốn ta chết? – bên kia Lưu Phong đã bắt đầu khẩn trương, hắn sắp đỡ chống đỡ không nổi
nữa rồi.
- Nghe nói người rất giỏi tán gái? – Đường Kim lười biếng hỏi.
- Đương nhiên rồi huynh đệ, ta không hè chém gió chứ ai mà bị ta nhìn trúng thì đừng hòng thoát khỏi bàn tay của ta. Có muốn học vài
chiêu không? Trước tiên giúp ta giải nguy sau đó ta sẽ truyền hết y bát cho... - nói đến tán gán, Lưu Phong tựa hồ rất hưng phấn.
- Đây mới là nguyên nhân người đáng chết! – Đường Kim ngáp một cái:
- Trên đời này người giỏi tán gái chỉ cần một mình ta là đủ rồi, nếu ta cứu người, sau này người sẽ cạnh tranh mỹ nữ với ta, ta không ngu
như vậy đâu!
Nghe Đường Kim nói, Diệp Tử Vận chỉ thấy dở khóc dở cười, người đàn ông mà Đại Nhị tiểu thư nhìn trúng quả là không tầm thường”
chút nào. Chỉ vì nguyên nhân đó mà không muốn giúp Lưu Phong, đúng là làm người ta cạn lời.
Lưu Phong ngơ ngác, sau đó hối hận không thôi, đúng là không nên tùy tiện chém gió a...
- Ách, cái này, Đường Kim, thực ra không phải lần nào ta cũng thành công đầu... - Lưu Phong vội vàng giải thích, hắn chuyển ngay mũi
nhọn:
- Quan trọng nhất là huynh đệ chúng ta không hề có xung đột a, ta chỉ thích vợ nhà lành, không giống với ngươi, ta thích người nào thì
ngươi nhất định sẽ không thích, người thích người nào thì ta khẳng định không dám theo đuổi rồi, huynh đệ, mau tới giúp ta một tay, ta sắp tèo cmnr.
- Người chết rồi đối với ta cũng không có tổn thất gì cả! – Đường Kim làm bộ không thèm để ý:
- Cứu ngươi cũng chẳng có lợi ích gì, ngươi cũng chẳng giúp nổi ta tán gái.
- Có thể chứ sao lại không? Huynh đệ, ta thực sự có thể giúp người tán gái, ngươi biết gái xinh nhất ở kinh thành này có những ai
không? Ngươi biết họ ở đầu ko? Người nghe nói qua Thất sắc hoa chưa? – Lưu Phong bắt đầu chứng minh giá trị của mình:
- Những cái này ta đều biết hết.
- Thất sắc hoa? – Đường Kim bắt đầu thấy động tâm:
- Vậy ta hỏi người , người nghe qua Băng Tuyết Liên chưa?
- Thất sắc hoa chi Băng Tuyết Liên, ta tất nhiên nghe qua rồi, ta còn biết là có thể tìm nàng ta ở đâu cơ! – Lưu Phong dùng tốc độ bàn
thờ nói tiếp:
- Huynh đệ! Mau giúp ta! Ta sẽ nói cho ngươi biết cách tìm được nàng!
- Để mờ, các ngươi nói xong chưa, các anh em, đánh cả hai tên kia cho ta! – một tên trong đám đang vây đánh Lưu Phong cuối cùng
cũng không nhịn nổi nữa, vung tay ra hiệu một cái, lập tức có mấy người cùng hắn xông về phía Đường Kim.
Ở kinh thành này làm cho Đường Kim khó quên nhất tất nhiên là Tiêu Đại Nhi, thứ hai là cặp đôi Bằng Đường mỹ nữ, cuối cùng là người tuy hắn chỉ gặp một lần mà như đã khắc sâu trong lòng - Băng Tuyết Liên. Đương nhiên đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ mỹ nữ mình gặp
kia có phải là Băng Tuyết Liên trong Thất sắc hoa hay không, vì hắn nhìn tư liệu thì không có ảnh của Băng Tuyết Liên, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đây nhất định là cùng một người. Bây giờ nghe Lưu Phong nhắc tới Băng Tuyết Liên, hắn đã bắt đầu chuẩn bị động thủ cứu Lưu Phong rồi.
Thế mà mấy tên gia hỏa kia lại chủ động tìm hắn trước mới vị chứ, điều này làm Đường Kim không còn do dự gì nữa, liên tiếp đánh ra vài
chưởng làm mấy tên này bay ra ngoài, bất tỉnh nhân sự.
Động tác của Đường Kim không có đình chỉ, hắn lại vỗ tiếp ra vài chục chưởng phong, chỉ thấy từng tiếng trầm đυ.c vang lên, mấy chục
kẻ đang vây công Lưu Phong đồng thời biểu diễn một vài động tác có độ khó cao trên không rồi tiếp đất theo một đường cong mềm mại cuối cùng thì hôn nhẹ vào đất mẹ một cái và ngủ say trong lòng đất mẹ.
Cả quá trình chỉ có vài chục giây, Lưu Phong đột nhiên nhìn bốn phía trống không nhất thời ngây ngốc tại chỗ, sau đó lại thấy mấy chục
người đang hôn mê dưới đất, hắn lại để thêm một lúc sau đó mới quay về phía Đường Kim giơ cao ngón cái:
- Trâu bò! Huynh đệ, ngươi thật là trâu vkl, yên tâm đi, cho ta mười cái gan hùm mật gấu ta cũng không dám tranh mỹ nữ với người đầu!
- Có thể tìm Băng Tuyết Liên ở đâu? – Đường Kim trực tiếp hỏi.
- Ách! Cái đó, muốn tìm Băng Tuyết Liên phải đợi vài ngày nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy thì lúc Long Kiếm chi chiến bắt đầu, Băng
Tuyết Liên nhất định sẽ xuất hiện, ngày tám tháng Chạp, ngươi nhất định sẽ gặp được nàng.
- Ngươi dám trêu ta à? – Đường Kim bắt đầu bất mãn.
- Đừng nóng vội a huynh đệ, ta nào dám troll ngươi chứ, Băng Tuyết Liên này quá thần bí, muốn tìm nàng thật không dễ, nhưng đến tám
tháng Chạp nàng nhất định sẽ xuất hiện, thật đấy! – Lưu Phong vội vàng nói.
- Ta không nói tin tức của ngươi không đáng tin, nếu hôm đó nàng sẽ xuất hiện vậy thì cho dù ngươi không nói cho ta thì ta vẫn gặp được nàng, vậy thì người còn giá trị gì với ta nữa? – Đường Kim có chút không vui, hắn cứ tưởng sắp được gặp Băng Tuyết Liên ngay rồi
co.
Lưu Phong gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Huynh đệ, ngươi nói thế cũng không sai. Được thôi. Coi như ta sai đi, nếu không thì ta giúp người tìm một người khác, Thất sắc hoa chi
Ngọc Mẫu Đơn , ta lập tức đưa người tới tìm nàng có được không?
- Ta tạm thời không muốn gặp Ngọc Mẫu Đơn, ta chỉ muốn gặp Băng Tuyết Liên thôi. – Đường Kim không vui vẫy vẫy tay:
- Thôi vậy, xem như người có chút thành ý, việc tìm Ngọc Mẫu Đơn sau này hẵng nói, ngươi có thể đi được rồi, cái này trả cho ngươi!
Đem thẻ đặc công của Lưu Phong trả cho hắn, được lập tức muốn rời đi, Long Kiếm chi chiến sắp bắt đầu, Tổng Oánh vẫn còn đang đột
phá Trúc Cơ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, hắn cũng chả có tâm tình đi tìm mỹ nữ mới nữa, nếu như có thể gặp Băng Tuyết Liên thì hắn còn đi xem một chút, còn nàng Ngọc Mẫu Đơn chưa bao giờ gặp kia thì tạm gác lại đã, sau này tán cũng không muộn mà.
- Ôi trời! Diệp Tử Vận? – Lưu Phong đột nhiên khoa trương hét lên:
- Cái này, huynh đệ, ngươi dám cướp cả người của Phương Đại Dân hả?
Nhìn biểu tình đầy khoa chương của Lưu Phong, Đường Kim khinh bỉ hắn một cái tên này mắt lác hay sao mà giờ mới nhìn thấy Diệp Tử
Vận.
- Lưu công tử, ngươi bây giờ mới nhìn thấy ta sao? – Diệp Tử Vận cười nhạt:
- Ta cần phải thanh minh một chút, ta và Phương Đại Dân chưa từng có bất kỳ quan hệ gì cả, cái gọi là vị hôn thê cũng chẳng qua là do
hắn tự tung tin đồn để gây áp lực lên ta mà thôi.
- Hê hê! Cái này ta biết, chỉ là thật đáng tiếc a! – Lưu Phong nhìn Diệp Tử Vận đầy mặt tiếc hận:
- Ta nói Diệp đại tiểu thư, sao cô lại thành nữ nhân của Đường Kim rồi. Nếu cô mà lấy Phương Đại Dân thì có phải là ngon cơm rồi không? ( DG: tên này thâm ý vl)