Ninh Châu – khu vực cấm! Nơi an cư lạc nghiệp cho.
những người bình thường! Ngay cả khi siêu sao quốc tế phạm tội cũng ngay lập tức bị trừng phạt!
Đột nhiên, vô số tiêu đề tin tức đều là thông tin về Lương Hàn Thần Thượng Hải, biệt thự của Lương Hàn Thần.
“Choang!”
Một âm thanh giòn tan vang lên, chiếc bình bằng sứ thanh hoa thời nhà Minh trị giá hơn năm trăm ngàn đã vỡ tan.
“Tao muốn báo thù, tao muốn báo thù!”
Tiếng rống của Lương Hàn Thần vang vọng khắp phòng khách.
Lúc này, Lương Hàn Thần quấn chặt cơ thể, chỉ để lộ hai con mắt và một cái miệng, ngay cả mũi cũng quấn băng.
Anh ta từng tự hào về chiếc mũi cao vυ't của mình, giờ đây nó lại là nỗi xấu hổ của anh!
Trong phòng khách có vài người đàn ông ngồi đó, nhìn nhau chằm chằm.
Không ai nghĩ rằng một điều như vậy sẽ xảy ra.
Cấm địa Ninh Châu, không ngờ rằng người ở một nơi nhỏ bé như Ninh Châu lại dám động đến cậu chủ của mười gia tộc đứng đầu Thượng Hải.
Đúng là tìm chết!
Lương Hàn Thần nắm lấy người đàn ông vạm vỡ bên cạnh: “Bây giờ anh hãy lập tức mang người đi gϊếŧ hết Ninh Châu cho tôi!”
“Tôi muốn bọn chúng phải chết, tôi muốn bọn chúng.
phải chết!”
Người đàn ông vạm vỡ nói với giọng bình tĩnh: “Cậu chủ, lão gia nói giai đoạn gần đây không ai được phép vào.
cấm địa Ninh Châu. Không có lệnh của lão gia, chúng tôi không dám hành động”
“Cấm địa cái chết tiệt! Ông đây bị chúng chơi thành thế này rồi!”
“Bây giờ ta ở nhà riêng cũng phải ăn mặc như thế này, sau này ta sống thế nàolI”
Lương Hàn Thần nhỏ giọng gầm gừ.
Anh ta vừa gọi cho một loạt bác sĩ.
Các bác sĩ này đều nói rằng muốn xóa những hình xăm trên cơ thể anh phải mất ít nhất ba đến năm năm!
Anh ta không những không thể ra khỏi nhà mà thậm chí còn trở thành trò cười của mọi người.
Thù này phải báo, nhất định phải báo! Lập tức báo thù!!
Lúc này, người đại diện của Lương Hàn Thần là Lại Tranh Hoằng đứng lên.
Anh ta cung kính nói với Lương Hàn Thần: “Cậu Lương, mấy người ở Ninh Châu kia là những tên đầu sỏ, chúng †a phái người vào không dễ”
“Tuy nhiên, chúng ta có thể dụ chúng ra”
Lương Hàn Thần kéo cổ áo của người đại diện: “Anh nghĩ làm sao mới có thể bắt được chúng?”
Người đại diện lộ ra một hàng răng vàng: “Ban đầu khi công ty chúng ta hỗ trợ Cố Ngôn Hy, đã điều tra lý lịch của cô ta”
“Cô ta không cha không mẹ, không có gì phải lo lắng”
“Nhưng người đại diện Phương Văn Văn của Cố Ngôn Hy thì khác, cha mẹ cô ta đều ở Thượng Hải.”
“Chúng ta có thể lợi dụng cha mẹ cô ta để khống chế Phương Văn Văn”
“Để Phương Văn Văn dụ Cố Ngôn Hy ra ngoài, sau đó lợi dụng Cố Ngôn Hy lừa Hứa Mộc Tình rời khỏi Ninh Châu”
“Chỉ cần họ ra khỏi Ninh Châu, cậu chủ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!”
“Được, phương pháp này rất tốt! Cứ làm vậy đi!”
Khi Phương Văn Văn ở thành phố biết Cố Ngôn Hy đã đắc hô ¡ với Lương Hàn Thần, cô ta sợ hãi đến toát mồ lái xe về Ninh Châu ngay trong đêm đêm.
Trong phòng khách sạn nơi Cố Ngôn Hy ở.
Phương Văn Văn sắc mặt tái nhợt hỏi Cố Ngôn Hy: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Lần trước chị xúc phạm đến cậu chủ Tiền, chúng ta suýt nữa chết trong tay anh ta”
“Bây giờ chị lại xúc phạm cậu chủ Lương, cậu chủ Lương này là một trong mười gia tộc đứng đầu Thượng Hải!”
“Thế lực nhà họ lớn hơn nhà họ Tiền gấp nhiều lần!”
“Chúng ta sẽ chết, chúng ta nhất định sẽ bị anh ta chơi đùa đến chết!”
Phương Văn Văn đưa tay lên che trán, cô căng thẳng đến mức tiểu ra quần.
Cố Ngôn Hy vươn tay nắm lấy tay Phương Văn Văn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị tự làm tự chịu”
“Chuyện này không liên quan gì đến em, chị sẽ tự mình xử lý”
“Hiện tại em nên trở về thành phố trước đi, coi như: không biết chuyện này”
“Cùng lắm là chị đích thân trở về Thượng Hải, bọn họ muốn gϊếŧ chị thế nào đều được, nhưng chị sẽ không làm liên lụy đến em đâu!”
“Chị đang nói cái gì vậy? Hai chúng ta là chị em tốt, cùng nhau trải qua bao nhiêu năm thăng trầm, em có thể giương mắt nhìn chị đến Thương Hải tìm chết sao?”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phương Văn Văn vang lên.
‘Vừa nhìn thấy người gọi đến là Lại Tranh Hoằng – người đại diện của Lương Hàn Thần, trán Phương Văn Văn bất giác toát mồ hôi lạnh.
Cô có một linh cảm không lành vô cùng mạnh.
Cô run rẩy nhận điện thoại và nói nhỏ: “Alo”
Lại Tranh Hoằng ở đầu bên kia điện thoại không nói gì.
Còn Phương Văn Văn đã nghe thấy tiếng khóc than của cha mẹ mình.
Phương Văn Văn cả người suy sụp.
Cô khóc, hét lên: “Đừng như vậy, đừng như vậy mài!”