à?
"Anh có rất nhiều tiền à?"
Lâm Thiệu Huy không nhặt chi phiếu lên, ngược
lại trên khóe miệng còn hiện lên một nụ cười nhạt. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Dương Minh Mẫn.
"Hử?"
Dương Minh Mẫn có chút sửng sốt, anh ta không nghĩ tới đến lúc này mà Lâm Thiệu Huy vẫn có thể cười được.
Tuy nhiên, anh ta vẫn tự nhiên không coi Lâm Thiệu Huy ra gì, ngược lại từ trên cao nhìn xuống ưỡn ngực nói:
"Điều đó là đương nhiên!"
"Cha tao là Dương Mộc Thủy, chủ tịch tập đoàn Trọng Thời đấy! Tài sản đến mấy trăm tỷ! Một thằng rể nhỏ bé như mày, sao có thể tưởng tượng ra được?"
Nói xong, ánh mắt Dương Minh Mẫn nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tràn đầy ý uy hϊếp:
"Tao khuyên mày mau chóng cầm tiền rồi cút đi, bắt đầu từ hôm nay, Bạch Tố Y chính là người phụ nữ của tao! Nếu không chờ vệ sĩ tao quay lại thì mày có muốn đi cũng không còn cơ hội!"
Cho đến giờ phút này!
Dương Minh Mẫn vẫn không phát hiện ra bóng dáng của vệ sĩ mình đã không còn ở đây nữa.
Chẳng qua là!
"Mày có rất nhiều tiền, nhưng lại không có mặt
mũi!"
Âm thanh của Lâm Thiệu Huy lạnh đến thấu xương, lộ ra một cách vô cùng uy nghiêm
"Cái gì?"
Sắc mặt của Dương Minh Mẫn hoàn toàn biến đổi:
"Nhãi con, mày dám mắng tao..."
Bup!
Âm thanh Dương Minh Mẫn vô cùng tức giận, anh ta chưa nói xong một âm thanh bạt tai đã vang đến, hung hăng rơi trúng vào mặt anh ta.
Một cái tát này, ra tay hết sức mạnh bạo.
Trong nháy mắt, thân hình cao lớn như bao tải bị rách của Dương Minh Mẫn bị văng ra khỏi văn phòng.
Lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống đất.
Anh ta sững sờ tại chỗ...
Giờ khắc này Dương Minh Mẫn không dám tin tưởng vào những gì vừa xảy ra với anh ta. Anh ta bị đánh?
Hơn nữa còn là bị một thằng ở rể nhỏ bé đánh. "ĐM, đồ vô dụng như mày mà dám đánh tao sao?" Khi cơn đau rát trên mặt truyền tới, hai mắt của Dương Minh Mẫn đỏ bừng lên.
Anh ta phát điên, từ dưới đất bò dậy, lập tức phóng đến hướng của Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà...
Anh ta vừa mới vọt tới trước người Lâm Thiệu Huy, khi muốn thể hiện vài quyền của mình để đánh lại thì...
Bup!
Lại thêm một cái tát nữa hung hăng rơi trên mặt của Dương Minh Mẫn, làm vài chiếc răng trong miệng bị rơi ra ngoài, một ngụm máu phun ra bên ngoài.
Cả người anh ta tựa như một con chó chết hung hăng ngã xuống lối đi của cầu thang.
Đau...
Từng cơn đau đớn kịch liệt kéo tới khiến cho thân thể Dương Minh Mẫn run rẩy.
Anh ta chỉ cảm thấy khi một bạt tai kia rơi xuống gò má của mình, sức lực hình như đã bị Lâm Thiệu Huy rút cạn, từng tia máu đỏ tươi theo sườn mặt anh ta từ từ chảy xuống.
"Máu! Mày... mày làm hỏng mặt tao, mày xong đời rồi đấy!"
"Vệ sĩ! Vệ sĩ đầu rồi? Chờ vệ sĩ của tao trở về, tao sẽ cho bọn họ đánh nát mày. Từ lầu mười lăm đánh xuống, mỗi lầu đánh một lần, để cho mày sống không bằng chết!"
Dương Minh Mẫn cơ hồ điên cuồng, liều mạng kêu vệ sĩ.
Từ nhỏ đến lớn anh ta chính là bảo bối của Dương Mộc Thủy nên chưa bao giờ bị người khác đánh. Mà bây giờ...
Anh ta hận không thể băm Lâm Thiệu Huy ra làm trăm mảnh.