Mãnh Long Ngủ Quên

Chương 148: Tựa như ác ma

"Không... Không thể nào! Đó là Lâm Thiệu Huy? Anh ấy leo từ tầng một lên đến tầng mười lăm?"

"Móa nó, tôi có phải bị hoa mắt hay không? Tốc độ anh ấy leo cầu thang còn nhanh hơn chúng ta đi thang máy? Không... Nhất định là tôi xuất hiện ảo giác rồi!"

Đông đảo nhân viên an ninh từng người trố mắt nhìn nhau, toàn bộ bọn họ đều có dáng vẻ như vừa gặp quỷ.

Nhất là khi bọn họ thấy cánh cửa của lối đi an toàn đang không ngừng láo đảo, hiển nhiên là bị người khác thô bạo đẩy ra, tất cả nhân viên an ninh cho dù là không thể tin đi chăng nữa cũng không khỏi không tiếp nhận sự thật trước mắt.

Lâm Thiệu Huy leo thang lầu còn nhanh hơn bọn họ rất nhiều!

Chấn động!

Ước chừng không tới hai mươi giây liền từ tầng một leo đến tầng mười lăm, điều này làm cho tất cả nhân viên an ninh đều cảm thấy tê dại run rẩy cả da Chương 148: Tựa như ác ma

"Không... Không thể nào! Đó là Lâm Thiệu Huy? Anh ấy leo từ tầng một lên đến tầng mười lăm?"

"Móa nó, tôi có phải bị hoa mắt hay không? Tốc độ anh ấy leo cầu thang còn nhanh hơn chúng ta đi thang máy? Không... Nhất định là tôi xuất hiện ảo giác rồi!"

Đông đảo nhân viên an ninh từng người trố mắt nhìn nhau, toàn bộ bọn họ đều có dáng vẻ như vừa gặp quỷ.

Nhất là khi bọn họ thấy cánh cửa của lối đi an toàn đang không ngừng láo đảo, hiển nhiên là bị người khác thô bạo đẩy ra, tất cả nhân viên an ninh cho dù là không thể tin đi chăng nữa cũng không khỏi không tiếp nhận sự thật trước mắt.

Lâm Thiệu Huy leo thang lầu còn nhanh hơn bọn họ rất nhiều!

Chấn động!

Ước chừng không tới hai mươi giây liền từ tầng một leo đến tầng mười lăm, điều này làm cho tất cả nhân viên an ninh đều cảm thấy tê dại run rẩy cả da Chẳng qua là giờ phút này bốn tên hộ vệ khôi ngô kia căn bản không coi Dương Thiên Hà ra gì, từng người mặt đầy châm chọc nói: "Lão già kia, cút nhanh lên! Cậu Mẫn của chúng tôi ở bên trong, không có mệnh lệnh của cậu ấy, bất kỳ ai cũng không được đi vào!"

"Không sai, Tập đoàn Bạch Kỳ các người là cái thá gì! Lại dám dùng quy củ của các người để ước thúc cậu Mẫn của chúng ta, đúng là tự tìm cái chết!"

Thái độ của bọn chúng thật ngang nhiên phách lõi!

Bốn tên hộ vệ tựa như đã cậy mạnh thành thói quen, lời của bọn họ nhất thời khiến Dương Thiên Hà giận đến run rẩy cả người:

"Anh... Các anh..."

Chát!

Dương Thiên Hà mới vừa muốn tranh cãi, liền bị một tên hộ vệ hung hãn trong đó cho một bạt tai lên mặt.

Sự đau rát truyền khắp gò má Dương Thiên Hà!

Chẳng qua là ông ấy còn kịp phản ứng, một tên hộ vệ hung hãn khác đã dùng chân đạp một cái, hung hăng đá vào bụng Dương Thiên Hà, làm cho ông ấy ngã lộn mèo trên đất.

Xôn xao!

Ra tay rồi!

Những nhân viên nòng cốt của Tập đoàn Bạch Kỳ đứng xung quanh đều sợ hết hồn, bọn họ không nghĩ tới, hộ vệ của cậu Mẫn lại hung ác như vậy, một lời không hợp liền trực tiếp ra tay đánh người.

"Lão già kia, nếu như ông còn dám nhiều chuyện, bọn tôi hôm nay liền đánh nát ông!"

Tên hộ vệ kia hung thần ác sát, mà ba người còn lại ai cũng lăm le, nhao nhao muốn thử.

Tựa như bất luận là Dương Thiên Hà hay là những người khác còn dám dài dòng thêm, bọn họ liền sẽ không chút lưu tình, trực tiếp động thủ.

"Lão già tôi liều mạng với các người..."

Dương Thiên Hà nhất thời tức giận dâng lên.

Ông ấy không nghĩ tới, bản thân mình tuổi đã cao lại còn bị làm nhục như vậy.

Lập tức, ông ấy chống thân thể già nua bò dậy, hung hăng phóng tới bốn tên hộ vệ kia.

Nói gì thì nói, ông ấy đều phải xông vào phòng làm việc cứu Bạch Tổ Y!

"Tự tìm cái chết!"

Một màn này, để cho bốn tên hộ vệ nhất thời giận dữ vô cùng, bọn họ không nghĩ tới, cái lão già này lại ngoan cố như vậy.

Trong mắt bốn người kia hiện lên sự tàn bạo và hung ác, lập tức mỗi một người vung ra một nắm đấm, hung hăng nện xuống đầu Dương Thiên Hà!

Vυ't vυ't vυ't!

Bốn nắm đấm xé gió giống như bốn cây thiết chùy, đánh xuống đầu Dương Thiên Hà! Nếu bị đập trúng, Dương Thiên Hà coi như là không chết cũng sẽ bị chấn động não, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

"Ông Hà!"

Những nhân viên nòng cốt còn lại của Tập đoàn Bạch Kỳ, rối rít hoảng hốt, bọn họ muốn ngăn cản nhưng căn bản là không kịp!

Xong rồi...

Bất luận là bản thân Dương Thiên Hà, hay là những nhân viên nòng cốt của Tập đoàn Bạch Kỳ kia đều chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn nắm đấm như sắt thép hung hăng đập xuống đầu ông ấy.

"Lão già kia, chết đi cho tôi!"

Khóe miệng bốn tên hộ vệ hiện lên vẻ uy nghiêm và bạo ngược nồng nặc.

Bọn họ thấy quả đấm của mình cách đầu của Dương Thiên Hà càng ngày càng gần.

Một mét!

Nửa mét!

Một phần ba mét!

Ngay tại lúc quả đấm của bốn người kia sắp đập trúng đầu Dương Thiên Hà!

Vut!

Bốn tên hộ vệ ngạc nhiên phát hiện có một bóng đen nhanh như tia chớp đang lao từ hành lang đằng xa kia lại đây.

Rồi sau đó hai chân của bóng đen này giống như hạt mưa vậy, hung hăng rơi xuống cơ thể của bọn họ! Bịch bịch bịch!

Bốn tên hộ vệ chỉ cảm thấy cơ thể của mình, tựa như bị một chiếc xe lửa hung hăng tông thắng vào người vậy!