[Mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 47

Nháo loạn một hồi, cuối cùng Liên Túy cũng trở lại làm người. Hắn ưu nhã ngồi xuống ghế, nhận chén trà được robot đưa tới uống một ngụm, bắt đầu nghe cấp dưới giao nhiệm vụ cho đội quân. Bộ dạng vẫn là cao lãnh cấm dục như bình thường, ngoại trừ mũi giày dính máu và người nằm la liệt dưới sàn bị hắn dẫm lên. Hắn không lên tiếng, không người nào dám kéo người xuống trị thương nữa.

Tiếu Mạn Sinh kinh hãi tột độ, cảm tưởng bản thân lỡ lời một cái, nam chính đại nhân lại lần nữa không muốn làm người. Hình ảnh đẹp quá, cô không dám tưởng tượng. Tiếu Mạn Sinh nơm nớp lo sợ đứng ngây người ở đấy. Liên Túy như phát hiện mình quá bạo lực, hắn nhìn Tiếu Mạn Sinh trấn an cười một cái.

Trong mắt người khác, nụ cười đó như trăm hoa đua nở, vạn vật đều muốn nghiêng mình chào thua.

Trong mắt Tiếu Mạn Sinh, nụ cười đó chẳng khác nào khủng bố thế giới đang đọc đơn xin phép được ném bom nổ tung cả Trái Đất vậy.

Cả một ngày đứng đó Tiếu Mạn Sinh cảm thấy tim cũng muốn thót lên tận cổ.

***

Chiến trường không phải là nơi để cho năm nhất thực tập. Một khi đã bước ra đây, bọn họ cũng là quân nhân, chiến đấu cho Tổ Quốc, nơi bọn họ sinh ra và lớn lên. Không phân biệt bọn họ mới học, chưa thực chiến hay sao, chỉ cần mở ra cơ giáp, họ đều phải tiến lên.

Tiếu Mạn Sinh bảo đánh với người có thể vui vẻ nhưng đối diện với trùng tộc ghê tởm kia, cô vẫn cảm thấy đau trứng. Vừa vặn có một trùng tộc lao tới trước mặt. Cô nâng cánh tay kim loại to lớn của cơ giáp lên chặn lại một cái đuôi quật tới, đại bác trên vai mở ra chuẩn bị bắn. Đúng lúc này, một yêu cầu liên lạc gửi đến, Tiếu Mạn Sinh nhìn qua xong liền thuận tay chọn đồng ý, đại bác trên vai nhắm chuẩn miệng trùng tộc bắn, một tiếng nổ vang, trùng tộc bị bạo đầu quằn quại nằm dưới đất.

- Đẹp!- Yến Luân vỗ tay.

- Ngươi cũng ở nơi này?

Trùng tộc không chỉ tấn công ở một phương, mấy lớp được chia ra từng nơi một để trấn thủ.

- Ta cảm thấy đi theo Liên Túy vẫn an toàn nhất. Ít ra hắn rất mạnh.

Khi hai người nói chuyện cũng đồng thời đem cơ giáp đến gần nhau, kề vai sát cánh. Một hai trùng tộc nữa xông lên, hoàn toàn không muốn cho nhân loại có cơ hội nghỉ ngơi.

- Đoán xem ta xử nó trong bao lâu.- Yến Luân vui vẻ nói chuyện, đồng tử mắt vì hưng phấn mà giãn ra thành hai, một đôi đồng tử kép cứ vậy nhìn chằm chằm trùng tộc bên ngoài.

- 30 giây?

Nhận được câu trả lời của Tiếu Mạn Sinh, Yến Luân bĩu môi:

- Là ngươi đánh giá cao trùng tộc hay là đánh giá thấp ta?

Nói xong, Yến Luân điều khiển cơ giáp tiến lên một bước, hai tay cầm kiếm laze nâng lên, dưới chân mở ra lực đẩy khiến cơ giáp của Yến Luân tiếp cận gần hơn với trùng tộc.

Kiếm laze dùng một tốc độ kì ảo mà chém trùng tộc trắng béo múp míp thành từng khúc.

Sau đó lại nhanh chóng mở súng phun lửa, đốt sạch từng khúc thịt vẫn ngọ nguậy trên đất.

Yến Luân thu lại kiếm laze và súng phun lửa, bình luận:

- Ta gọi chiêu này là trùng tộc chặt khúc chiên cháy.

Cút mẹ đi!

Tiếu Mạn Sinh từ chối cho ý kiến. Trước mặt cô cũng đang có một trùng tộc khác, cô vẫn chỉ dùng đại bác trên vai. Vừa mới khiêng lên khẩu đại bác, Tiếu Mạn Sinh bỗng cảm thấy vai run lên một cái, sau đó như có thứ gì đó ghim vào cơ giáp. Vai cơ giáp có vấn đề rồi. Mà vấn đề này còn lan ra cả cơ giáp, bắt đầu có bộ phận bị tách ra, rơi xuống đất. Cơ giáp bị phá hủy, có mảnh kim loại và động cơ ngừng hoạt động.

Sắc mặt Tiếu Mạn Sinh tái đi, chuyển tinh thần lực của mình từ cơ giáp ra xung quanh, sau đó cô thấy một cơ giáp màu bạch kim đang từ từ thu hồi lại súng bắn tỉa ở phía xa. Cơ giáp màu bạch kim, sử dụng thuần thục súng bắn tỉa như vậy, trong lòng Tiếu Mạn Sinh chỉ có một đáp án.

Nữ chính Hà Kỳ Mỹ.

Giữa những mảnh kim loại nặng nề rơi xuống, Tiếu Mạn Sinh động tác rất nhẹ nhàng, xoay người tiếp đất không hề có chút chật vật nào. Ánh mắt cô khóa chặt Hà Kỳ Mỹ, thật sự lần này tức giận không hề nhỏ. Trước kia nữ chính chỉ là muốn đem cô thành bàn đạp để nâng mình lên, hiện tại là muốn thẳng thừng gϊếŧ chết cô.

- Tiếu Mạn Sinh!- Yến Luân giật mình, đến cả che giấu cũng không để ý, gọi thẳng tên thật của cô.

Trùng tộc trước mặt đâu rảnh chờ bọn cô nội chiến xong mới tấn công. Một con sâu lớn đã thấy con mồi nhỏ bé như Tiếu Mạn Sinh, nó lao đến, cái miệng đầy răng nhọn mở lớn.

Yến Luân gấp muốn chết, vội vàng mở ra đại bác, một lòng muốn bảo vệ Tiếu Mạn Sinh không còn cơ giáp chiến đấu. Nhưng mà một chọi ba đối với Yến Luân có hơi quá sức, không khó để thấy cô cũng bị đẩy xuống thế hạ phong.

- Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cơ giáp của ngươi có vấn đề à? Mau trèo lên cơ giáp của ta, ta đưa ngươi về phía sau.

Tiếu Mạn Sinh nhìn chằm chằm nơi nữ chính đang đứng, sắc mặt cực kì không tốt. Một lúc sau, cô trầm giọng nói:

- Không cần.

Phòng thủ của Yến Luân lộ ra sơ hở để một trùng tộc vòng được qua đằng sau. Cái miệng kia lại muốn hạ xuống cắn chết Tiếu Mạn Sinh.

Người được cho là không còn khả năng chiến đấu bỗng động. Cô nghiêng người, lui lại sau vài bước, tinh thần lực được huy động, cuồn cuồn chảy ra trói chặt lấy trùng tộc trước mắt, không có một chút trở ngại mà xé nó ra làm đôi. Trùng tộc bị tinh thần lực tấn công không hề có trước sống ngoan cường bình thường, nằm ngay đơ trên đất. Chỉ có Tiếu Mạn Sinh biết, tinh thần lực của cô hoàn toàn nghiền nát bên trong của trùng tộc rồi.

- Nhiệm vụ của ngươi là gϊếŧ Hà Kỳ Mỹ phải không? Đi đi, hướng 10 giờ, ở đây có ta lo rồi.

Tiếu Mạn Sinh lạnh mặt xé toạc một trùng tộc nữa.

Nữ chính lần này không bị gϊếŧ chết thì chính tay cô sẽ phải bức cô ta tự vẫn. Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta dám động vào giới hạn của cô, muốn nhịn cũng không nhịn được.