“Vâng, tôi xin tuân theo mệnh lệnh của Diệp Tiên sư”.
Đám người nhà họ Liễu lập tức ngây ngẩn cả người, mà Liễu Băng Dao ở phía xa cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thành cũng trở nên dịu dàng hơn, cái tên đáng ghét này, rõ ràng anh vừa trải qua một trận chiến kinh thiên động địa mà lại vẫn nghĩ về cô ta.
“Chính là bởi vì anh ấy như thế này nên mình mới thích…”
Diệp Thành một đường đi tới, bất kể gia tộc lớn nào ở trước ánh mắt của Diệp Thành đều cúi đầu không dám nhìn thẳng, nhà họ Từ vẫn còn lo lắng nhưng Diệp Thành không thèm nhìn bọn họ, như thế anh không hề biết họ vậy.
Ông cụ Từ cười khổ một tiếng, thầm mắng đứa cháu bất hiếu của mình vẫn còn chưa trưởng thành nổi.
“Nói mới nhớ, Từ Đạc đâu rồi?”
Nhìn thấy Diệp Thành đi tới, mọi người trong nhà họ Từ thở dài một tiếng, sau đó nhìn nhau, đột nhiên quay đầu nhìn trái nhìn phải đi tìm Từ Đạc.
Sau đó mọi người mới phát hiện Từ Đạc đã ngất từ bao giờ, trong miệng phun ra mật xanh, hiển nhiên là bị dọa cho sợ đến chết đi sống lại…
Cuối cùng, ánh mắt của Diệp Thành nhìn về phía nhà họ Tần.
“Chúc mừng ông cụ Tần, chúc mừng cậu chủ Tần, Diệp Tiên sư đánh bại Huyền Tiên, các gia tộc lớn ở Yên Kinh đều cúi đầu bái phục. Ngày hôm nay, nhà họ Tần sắp đạt đến đỉnh cao của Yên Kinh thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ”.
Những người ở bên cạnh vội vàng chạy đến chúc mừng, nhìn thấy dáng vẻ nịnh hót của bọn họ giống hệt như hồi vừa mới vẫy đuôi nịnh bợ nhà họ Tiêu lúc nãy, thậm chí cả cách nịnh bợ cũng không khác là bao.
Giờ phút này, cho dù là người lão làng nhưTần Tư Long cũng không nhịn được mà nở một nụ cười mãn nguyện, những người nhà họ Tần khác đều nở một nụ cười đắc thắng, coi tất cả công lao của Diệp Thành đều là vinh quang của nhà họ Tần vậy.
Chính Tần Thư Hoàn cũng vô cùng hưng phấn, cậu ta quyết tâm bám lấy Diệp Thành, làm cho nhà họ Tần càng mạnh mẽ hơn, còn về tính toán sau này thì từ từ nghĩ.
“Làm rất hay, cháu ngoại, cháu hôm nay đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt trước tất cả mọi người, thật sự làm vẻ vang nhà họ Tần chúng ta. Trở về nhà, ông sẽ mở một buổi tiệc lớn cho cháu nhập từ đường, cho cháu đổi thành họ Tần của chúng ta”.
Đám người Tần Tư Long, Tần Thư Hoàn đều tươi cười chào hỏi, nhưng Diệp Thành sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không nghe lọt một chữ của ông ta.
Tay phải anh vẫy một cái, Nguyên Thủy Thần Kiếm đã ra khỏi vỏ, trầm trọng nói:
“Nhà họ Tần đã nhiều lần ức hϊếp cha mẹ tôi, tính toán hãm hại tôi, nể mặt cha mẹ tôi, tôi sẽ chỉ gϊếŧ một người nhà họ Tần. Sau hôm nay, nhà họ Diệp và nhà họ Tần sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Nếu còn dám tái phạm, đừng trách tôi tiêu diệt cả gia tộc các người!”
Ngay sau đó, Nguyên Thủy Thần Kiếm vung lên, kiếm quang trong nháy mắt xẹt qua chém đứt đầu Tần Thư Hoàn, sau đó để lại một vệt kiếm dài trước mặt Tần Tư Long.
Trên đầu của Tần Thư Hoàn, vẻ mặt vui mừng đắc ý còn chưa hoàn toàn tan đi, đã biến thành kinh ngạc cùng sợ hãi tột độ, không ngờ cậu ta lại phải chết ở chỗ này!
Mà vết kiếm kia chém ngang qua đỉnh núi, chắn trước mặt Diệp Thành và nhà họ Diệp giống như một cái hào sâu không thấy đáy!
Tần Tư Long sắc mặt tái nhợt, ông ta không thể tin nổi!
Tất cả mọi người trong nhà họ Tần bao gồm cả Tần Chí Cường đều không thể tin nổi.
Các gia tộc ở Yên Kinh đang theo dõi gần đó, bao gồm cả họ Liễu, nhà họ Từ, cùng với vô số Thần Cảnh, Võ Thánh và Pháp Thánh đều không dám tin vào mắt mình.
Nhà họ Tần đã đe dọa đến uy quyền và tôn nghiêm của Diệp Thành. Nhưng lại không ngờ được rằng Diệp Thành chém đứt hoàn toàn mối quan hệ này với một nhát kiếm! Một kiếm này không chỉ khiến Diệp Tiên sư rời khỏi nhà họ Tần mà còn hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ dây dưa trong đó, còn cắt đứt cả con đường tiến lêи đỉиɦ cao của nhà họ Tần.
Tần Tư Long sắc mặt xanh mét đứng sau vết kiếm, nhìn Diệp Thành kiêu ngạo đứng trên trời cao vẻ mặt lạnh lùng, ông ta không nhịn được mà giận quá hóa cười, liên tiếp nói ba lần:
“Hay lắm, hay lắm!”
“Hay cho một Diệp Thành, hay cho một Diệp Tiên sư! Tần Tư Long mày nhìn nhầm rồi, đã đánh giá thấp tâm tư của cậu, nỗi nhục ngày hôm nay nhà họ Tần chúng tôi nhận rồi”.
Tần Tư Long trong lòng lạnh như băng, Diệp Thành dùng một kiếm gϊếŧ chết Tần Thư Hoàn, có thể nói là diệt sạch thể diện của nhà họ Tần, sau ngày hôm nay, nhà họ Tần không còn mặt mũi nào xếp vào hàng bốn gia tộc lớn nhất Yên Kinh thậm chí là toàn Hoa hạ dược nữa rồi.
Còn về đám người Tần Chí Cường, Tần Tuyết Dung hai mắt đỏ hoe, Tần Thư Hoàn là con trai, là cháu trai họ đấy!
“Cậu… cậu dám gϊếŧ Thư Hoàn?”, Tần Tuyết Dung chỉ vào Diệp Thành, tức giận muốn ngất đi, Tần Chí Cưởng ôm em gái căm hận nhìn Diệp Thành, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Diệp Thành, cậu gϊếŧ con trai tôi, thù này nhà họ Tần chúng tôi nhớ kĩ”.
“Uỳnh!”
Một luồng sáng sắc bén xẹt qua, Tần Chí Cường chỉ cảm thấy phần hông đau nhói, hai mắt tối sầm lại, đau đớn kêu lên: “Diệp Thành… Cậu!”
“Tôi không những gϊếŧ con trai ông, tôi còn muốn ông không còn có con trai được nữa, nếu như không phục lúc nào cũng có thể đến tìm tôi báo thù”.
Diệp Thành nói xong đi thẳng một mạch, cũng không thèm quay đầu lại nhìn một cái, kiếm của anh đã bẻ gãy hết tất cả ân oán của anh đối với nhà họ Tần, kế tiếp nếu nhà họ Tần còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, Diệp Thành sẽ không bao giờ nhân từ nhún nhường nữa.
Mọi người nhà họ Tần đều biết chuyện này, dù trong lòng tràn ngập giận dữ và thống hận nhưng cũng chỉ có thể chôn trong ngực mà không dám manh động.
Cảnh Diệp Thành gϊếŧ chết Tần Thư Hoàn trước mắt mọi người, vô số người nhìn váo nhà họ Tần, ban đầu là đố kỵ, ghen ghét và hận thù, nhưng bây giờ chỉ toàn là sự giễu cợt.
“Nhà họ Tần tính toán quá sâu, còn không biết Diệp Thành là nhân vật nào ư? Đó chính là thần long trên trời, uy lực có thể đánh bại ngay cả Huyền Tiên, làm sao mà gia tộc bình thường có thể kiếm soát được cơ chứ? Nếu không phải có Nữ vương Tần, dựa vào chút tính toán cỏn con của nhà họ Tần chắc là đã bị Diệp Thành biết được tất cả rồi”.
Các gia tộc lớn ở Yên Kinh nhìn cảnh này với ánh mắt chế giễu và khinh bỉ.
Kế hoạch của nhà họ Tần, bọn họ lúc đầu không hiểu cho lắm, nhưng khi tin tức càng ngày càng truyền ra rộng rãi, bất cứ ai có tin tức đều biết được nhà họ Tần và Tần Thư Hoàn đang thổi lửa phía sau đẩy nhà họ Tiêu va chạm xung đột với Diệp Thành, kết hợp với hành động lúc nãy của Diệp Thành hoàn toàn có thể chắc chắn là có âm mưu này.
“Tần Tư Long được biết đến như là vị cố vấn đầu tiền của nhà họ Tần, chỉ là cuối cùng bị quyền lực và của cải thế tục che mờ con mắt”.
Đường Môn môn chủ - Đường Tuấn Nghị có quen biết với các gia tộc lớn, lúc này lắc đầu thở dài:
“Nếu khi mới bắt đầu, nhà họ Tần nhún nhường một chút, dịu dàng bao dung che chở mẹ con Tần Hòng Sương và Diệp Thành. Với tâm tư của Diệp Tiên sư, cho dù không để ý đến nhà họ Tần đi chăng nữa thì đến thời khắc mấu chốt cũng sẽ giúp một tay, nhưng ông ta lại cứ cố chấp thiên vị một bên, còn bên kia thì bày mưu tính kế dồn ép người ta vào chỗ chết, mượn đao gϊếŧ người, lẽ nào thật sự tưởng rằng Diệp Tiên sư là một tên ngốc không biết gì?”
“Tôi thấy Tần Tư Lòng nói không chừng còn là người đưa ra ý ấy đầu tiên, nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Tần, bao gồm cả Tần Thư Dao trong đó, không thể nào có tâm tư mà mưu kế hiểm độc như thế được, chắc là trong kế hoạch bị chính người của mình làm hỏng, Nếu không thì Diệp Thành cũng sẽ không gϊếŧ chết mỗi Tần Thư Hoàn đâu”.
Trưởng lão Đường Môn ở bên cạnh cũng theo đó mà phân tích suy luận ra.
Nghe sự phân tích của Đường Môn, tất cả mọi người đều cười nhạo sự ngu xuẩn tự cho mình là đúng của nhà họ Tần, cái đùi lớn như cột chống trời như thế nhà họ Tần còn không biết cách mà bám lên, còn muốn điều khiển Diệp Thành, thật đúng là vô cùng ngu ngốc.
Đây chỉ đơn giản là sự khởi đầu của Thiên hồ, nhưng nó lại là một mô hình vô cùng tiêu cực và cẩu thả.
Ở bên kia, Diệp Thành không thèm để ý đến người khác nghĩ gì, bây giờ anh đã đi đến bên cạnh những người phụ nữ thân cận với mình.
“Con trai!”
“Chủ nhân!”
“Đồ đáng ghét này!”
Ba người Tần Hồng Sương, Liễu Băng Dao, Aokawa Sayuri đồng loạt kêu lên, lao tới ôm chầm lấy Diệp Thành.
Điều khiến Diệp Thành không ngờ được chính là Aokawa Sakura lúc trước hay lạnh nhạt với mình, hôm nay không biết vì sao lại đổi tính, vô cùng nhiệt tình.
Dù sao trận chiến của anh đã truyền ra khắp, làm chấn động cả Địa Cầu, ngay cả Huyền Tiên cả ngàn năm chưa từng xuất thế cũng bị Diệp Thành đánh bại, trên đời này còn ai có thể sánh bằng?
Từ xưa đến nay những cô gái đẹp thường yêu thích anh hùng, chưa kể Aokawa Sakura là một cô gái không từ thủ đoạn truy cầu lực lượng mạnh hơn. Chút lương tâm của cô ta nói ít thì chính là ít mà nói nhiều thì chính là nhiều thôi.
Diệp Thành mặc kệ ba người phụ nữ kia, nhìn Tần Hồng Sương cẩn thận nói: “Mẹ, lần này mẹ có hài lòng với việc xử lý nhà họ Tần của con không?”
Trong mắt Tần Hồng Sương lúc này không có nhà họ Tần mà là cậu con trai tài giỏi, cười nhẹ: “Hài lòng rồi, con ngoan của mẹ, nếu con có thể tha cho người nhà họ Tần là mẹ đã mãn nguyện rồi”.
Nghe được lời này, trong mắt Diệp Thành ánh lên vẻ dịu dàng, anh nói: “Đã đến lúc trở về tim bố con, cả nhà mình đến lúc đoàn tụ rồi”.