“Tôi đã nói rồi, với sức mạnh của Diệp Tiên sư, Huyền Tiên há lại có thể là đối thủ của anh ấy cơ chứ?”
Lục Tinh Hà ha ha cười lớn, cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Diệp Thành lại khinh thường Tinh Tà Kiếm Phổ của Tinh Tà lão nhân mà lại ném cho mình.
“Đến cả Huyền Tiên cũng không phải là đối thủ của Diệp Tiên sư, công pháp Huyền Tiên thì đã là cái gì cơ chứ?”
So với những người đang ăn mừng bên này, phần lớn gia tộc lớn ở Yên Kinh lúc này đang cảm thấy bối rối vô cùng.
Vừa rồi đám người này còn lao tới lấy lòng nhà họ Tiêu, thậm chí còn có người muốn gả con gái cho cậu chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Dao.
Nhưng bây giờ, sau hàng loạt biến cố xảy ra, Diệp Thành đã thắng rồi, điều này khiến cho mọi hành động nãy giờ của bọn họ đều trở nên công cốc.
“Ôi, đáng tiếc thật, chỉ kém có một chút thôi, vừa rồi sao không nhẫn nhịn một chút cơ chứ!”
Vô số gia chủ và trưởng lão của các gia tộc lớn vô cùng tiếc hận, chỉ muốn đánh mình một cái chết quách cho xong..
Nhà họ Tần bên này thì đỡ hơn một chút.
Mặc dù sắc mặt Tần Thư Hoàn vô cùng khó coi nhưng bây giờ lại miễn cưỡng nở nụ cười: “Em họ thắng đối với nhà họ Tần chúng ta cũng là việc vui”.
Tần Chí Cường cũng vỗ tay liên tục, chắp tay cung kính chúc mừng Tần Tư Long: “Quá tốt rồi, Diệp Thành dù sao cũng là người nhà họ Tần chúng ta, hôm nay cậu ấy thắng thì từ nay về sau nhà họ Tần chúng ta sẽ thay thế nhà họ Tiêu trở thành gia tộc lớn đệ nhất rồi”.
Những người khác của nhà họ Tần vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một mặt họ khinh thường Diệp Thành, hận không thể nhìn thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh chết Diệp Thành. Mặt khác bọn họ lại muốn mượn sức mạnh của Diệp Thành khuếch trương nhà họ Tần, loại tâm lý xung đột như thế này làm cho bọn họ vô cùng khó chịu.
Đặc biệt là vẻ mặt của Tần Tuyết Dung như sắp vặn vẹo như mặt khỉ tới nơi rồi, suýt chút nữa đã làm trôi hết phấn trang điểm trên mặt.
“Ừ, Diệp Thành không hổ là một con rồng lớn của nhà họ Tần chúng tôi”.
Tần Tư Long vuốt sợi râu dài, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng, không thể nhận ra một bộ mặt lạnh nhạt lúc trước đối với Diệp Thành.
…
“Rầm!”
Diệp Thành từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, bây giờ mới trở về hình dạng ban đầu, sắc mặt không hề thay đổi chút nào, nhìn dáng vẻ này thì cho dù có thêm mấy Huyền Tiên đến đi chăng nữa cũng không mất quá nhiều sức lực.
Biết được điều này, đám Thần Cảnh càng cúi đầu cung kính hơn, cùng nhay hô lên: “Chúng tôi bái kiến Diệp Tiên sư, chúc mừng Diệp Tiên sư đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt tạo thành truyền thuyết trước nay chưa từng có, hôm nay vươn tới đỉnh thế giới!”
“Chúc mừng Diệp Tiên sư!”
Đám Thần Cảnh đều cung kính cúi đầu hô lớn, ngay cả Hoạt Phật Lãng Nhật có thù gϊếŧ đệ tử với Diệp Thành cũng không ngoại lệ.
Diệp Thành mặc dù không phải Huyền Tiên nhưng lại có thể đánh bại Huyền Tiên, có thể tự tay tạo ra Huyền Tiên, sức mạnh khủng bố đến mức này làm sao bọn họ có thể không kinh trọng được chứ?
Diệp Thành gật đầu lạnh nhạt nói: “Tiêu Nghĩa Tuyệt tuy bại nhưng Hoa Hạ vẫn còn có tôi. Sau hôm nay, tôi sẽ tọa trấn phía đông. Ai dám xúc phạm đến uy nghiêm của Hoa Hạ thì cho dù xa cách mấy cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng!”
“Đúng! Xin nghe theo lời của Diệp Tiên sư!” Hoạt Phật Lãng Nhật và những người khác run rẩy quỳ xuống.
Mặc dù Tiêu Nghĩa Tuyệt trước đây đã làm chấn động cả Hoa Hạ, nhưng vẫn còn nhiều người bán tín bán nghi.
Chưa kể đến việc Huyết Minh luôn di chuyển liên tục, ngay cả Hoạt Phật Lãng Nhật, Chiến Lang Vương và những người khác đều không xem trọng người thế hệ sau này. Còn về quốc gia của những lão quái vật này càng hoành hoành bá đạo, hành sự không chút cố kỵ gì.
Lấy minh chứng từ các sự kiện quyết đấu trước đây, mấy tên này khi nghe nói có kịch hay để xem liền xông vào lãnh thổ của Hoa Hạ, thậm chí còn phớt lờ lời cảnh cáo của Long Đằng.
Nhưng bây giờ Diệp Thành đã ở trên đỉnh Hoa Sơn, chỉ dùng một chút thực lực đã tiêu diệt được Huyền Tiên.
Cộng với tính cách máu lạnh gϊếŧ chóc một lời không hợp liền động thủ của anh, lời này vừa ra thì ai dám ho he nửa chữ?
“Hôm nay khi trở về, ông đây sẽ chạy ra khỏi phương đông, chạy càng xa càng tốt. Còn phải khống chế dệ tử nếu có gặp được võ sĩ Hoa Hạ nhất định phải chốn chạy cho bằng được”.
Đám người đại tế tư Eaton, thuyền trưởng Huyết Sa vô cùng lo lắng, sợ rằng Diệp Thành có thể gϊếŧ chết tất cả mọi người để giải quyết nỗi lo về sau.
Còn may Diệp Thành không phải là người gϊếŧ chóc tàn bạo vô nhân tính như bọn họ nghĩ, cảnh cáo xong liền quay đầu rời đi, để cho đám yêu ma này hít một hơi thật sâu.
Lúc này Tiêu Phúc đã ôm thân thế của Tiêu Nghĩa Tuyệt quay đầu rời đi. Lúc này mọi người mới nhìn thấy, đường đường là Huyền Tiên Tiêu Nghĩa Tuyệt, trên ngực lại có một lỗ thủng vô cùng lớn, Nguyệt Mang Thần Tiễn xuyên thủng, làm cho người ta kinh hãi chính là trong lỗ thủng vẫn còn một ánh trăng lớn chưa tan biến.
Trong khoảnh khắc sinh tử lúc cuối cùng, Tiêu Nghĩa Tuyệt không hổ danh là cảnh giới Huyền Tiên, cho dù là lúc nguy cơ hiện ngay trước mặt lão ta vẫn dùng hai tay làm kiếm, mạnh mẽ đỡ lấy Nguyệt Mang Thần Tiễn.
Nhưng ngay sau đó Diệp Thành cũng đã ra chiêu, một quyền đấm vào phần cuối của Nguyệt Mang Thần Tiễn, lực va chạm cực lớn bởi vì một quyền của Diệp Thành mà đánh thẳng vào l*иg ngực của Tiêu Nghĩa Tuyệt, xuyên thẳng vào trái tim lão ta.
May mắn thay, đối với Huyền Tiên mà nói thì cho dù trái tim có bị nổ tung thì cơ thể vẫn có thể tự động hấp thụ linh khí của trời đất để tự chữa trị, dù sao Diệp Thành cũng có ý định gϊếŧ chết lão ta.
Nhìn thấy cảnh này, bất kể là người trong nhà họ Tiêu hay là đám cường giả Thần Cảnh sắc mặt đều vô cùng khó coi, cho dù mũi tên này bắn vào ai thì người đó cũng chắc chắn phải chết!
Diệp Thành nói với giọng điệu bình tĩnh: “Đừng lo lắng, Tiêu Nghĩa Tuyệt còn chưa chết, tôi đã nương tay rồi, năng lực hồi phục của thân thể Huyền Tiên vượt qua khả năng mà mọi người có thể tưởng tượng, với thương thế của ông ta, nhiều nhất là bốn năm thánh liền có thể trị khỏi rồi”.
Đám người nhà họ Tiêu giờ đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm, mà Tiêu Phúc còn kích động đến mức rơi lệ.
Lúc này Diệp Thành quay người nhìn mọi người nói:
“Tuy rằng Tiêu Nghĩa Tuyệt tử chiến với tôi nhưng ông ta xứng danh thần kiếm và phù hợp với phong độ của Huyền Tiên. Từ nay về sau, Long Đằng và nhà họ Tiêu vẫn là những người đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ, những ai dám cản trở, gϊếŧ không tha!”
Rất nhiều người vô cùng căm hận Tiêu Nghĩa Tuyệt, đặc biệt là đám người của giới thuật pháp, vốn dĩ muốn nhân cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nghe được lời nói của Diệp Thành lại không thể không đè nén lửa giận trong lòng xuống.
Cuối cùng, vẫn là Tiêu Dao tiến lên trước cung kính cúi đầu: “Cảm ơn Diệp Tiên sư đã che chở cho nhà họ Tiêu chúng tôi, Những gì tôi đã làm trước đây, hôm nay tôi mới biết những gì mình làm đều sai. Nếu Diệp Tiên sư muốn trừng phạt, vậy thì xin hãy ra tay đi.
Diệp Thành nhìn cậu chủ đã thay da đổi thịt của nhà họ Tiêu này, khẽ gật đầu nói: “Tai họa ập tới là do anh, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã gánh chịu thay anh rồi, từ nay về sau anh phải bế quan ba năm ở nhà họ Tiêu, có phục không?”
Tiêu Phúc nghe được lời này, nhất thời vui mừng khôn xiết nói: “Tạ ơn Diệp Tiên sư tha cho cậu chủ chúng tôi một mạng”.
Tiêu Dao cười khổ một tiếng, liền đồng ý nói: “Tạ ơn Diệp Tiên sư”.
Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt quét qua đám người nhà họ Liễu.
Đám người nhà họ Liễu vô cùng kinh sợ, đặc biệt là đám cậu ấm cô chiêu sắc mặt tái mét.
“Diệp Tiên sư, chuyện để cho Liễu Băng Dao tái hôn là do lão phu quyết định, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm, xin hãy tha cho toàn hộ nhà họ Liễu!”
Ông Lão nhà họ Liễu khẽ run rẩy cúi đầu.
Lão ta đã hơn chín mươi mấy tuổi rồi, cả đầu tóc đã bạc trắng hết cả, bây giờ lại cầu tình một người thanh niên hai mươi mấy tuổi, trong lòng đám người nhà họ Liễu vừa buồn vừa giận.
Đám người của các gia tộc lớn Yên Kinh lòng như lửa đốt.
Ngay cả nhà họ Liễu, một trong bốn gia tộc lớn cũng phải cúi đầu trước Diệp Thành, sau hôm nay ai còn dám vô lễ với Diệp Thành nữa cơ chứ? Đám người nhà họ Tần trong lòng càng thêm kiêu ngạo, dường như chính mình đã leo lên ngồi ở vị trí đệ nhất gia tộc rồi.
Ngay khi mọi người cho rằng Diệp Thành sẽ nổi trận lôi đình, lại nhìn thấy anh nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi nể mặt Liễu Băng Dao mà tha cho các người. Từ nay về sau, Băng Dao và nhà họ Liễu các người không còn quan hệ gì nữa. Nhà họ Liễu các người nếu còn dám có chủ ý gì với cô ta nữa…”
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, búng một ngón tay ra, chỉ thấy một câu cổ thụ cách xa hàng trăm mét trong nháy mắt đã bị vỡ thành nhiều mảnh.
“Kết cục sẽ như cái cây này!”