Editor: Bánh Bao.
Đảo mắt chỉ còn có hai ngày nữa là kết thúc năm cũ. Tuyết lớn đã ngừng, thôn nhỏ hằng ngày nằm trong núi cũng lộ ra một chút không khí vui mừng đón Tết.
Bếp nhỏ cháy hừng hực, trong phòng có chút ồn ào. Mấy người phụ nữ vây quanh bếp lò ríu ra ríu ríu. Trên mặt mẹ con Lâm Sương mang theo nụ cười không thân không sơ, lễ phép nhưng không chân thực. Dù sao trong lòng hai người vẫn hiểu rõ tâm tư của những người kia, chỉ là con người sinh sống không thể nào không giao tiếp được. Người tới là khách, bất luận họ như thế nào, sĩ diện vẫn phải duy trì.
Nghe nói ba năm trước đôi chị em cùng gả cho một người mang theo hài tử trở về thăm viếng, người quen biết thì tới thăm, không quen biết thì tụ tập đến chơi để tính toán xem có thể soi mói chuyện gì "nóng" không mà đào ra tán dóc.
"Tướng mạo đứa nhỏ này đáng yêu thật, tương lai nhất định là một mỹ nhân nhỏ giống mẹ nó." Cục bột nhỏ dù bị vây xem nhưng rất có phong cách quý phái mà duy trì nụ cười, dẫn tới người xung quanh than thở không ngớt.
Thân làm mẹ, con gái được khen, Ân Huệ nhợt nhạt nở nụ cười, xem như là cảm tạ lời khen của người kia, nhưng trong lòng nàng liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên có chút mập mạp này, rốt cục cũng tìm được một góc nho nhỏ trong ký ức của mình. Nên gọi bà này là thím ba Vân thì phải. Thật giống như là vợ của ông thợ rèn nào đó trong thôn. Ba năm vẫn là thay đổi nhiều, nàng có thể không nhớ rõ là trước khi rời đi, người này có gặp gỡ gì với trong nhà không. Thực sự là thay đổi quá mà, trong nhất thời nàng cảm giác có chút xa lạ với nơi lớn lên từ bé.
Lại nghe họ xả vài câu, Ân Huệ nỗ lực duy trì mỉm cười, nhìn mẹ đọ sức với mấy bà.
Chuyện nhà, mấy người khách nói vô cùng hăng say, coi nơi này như nhà của chính mình vậy, không để qua chút gì.
"Ta nói, con rể bà cũng nhẫn tâm thật. Tại sao lại để phụ nữ mới qua cữ như con gái bà mang theo con nhỏ trở về một mình chứ. Nó cũng không biết đi cùng để che chở, dù quà cáp gì thì làm sao bằng được." Ba cô sáu bà bắt đầu đổi đề tài. Quả nhiên vừa nói xong, trong phòng nguyên bản ồn ào không ngừng bỗng nhiên mọi người ngừng nói, yên lặng hết cả.
"Trong nhà bận rộn, chàng không rảnh rỗi, huống hồ còn có A Tấn đi cùng con." Ân Huệ vững vàng mở miệng, thong dong trả lời, nói ra những điều đã sắp xếp sẵn.
"Hai đứa trẻ các con từ nhỏ đã có cảm tình tốt, chị em cùng gả cũng coi như là một việc tốt, giúp đỡ lẫn nhau, tương lai cũng không ai dám bắt nạt." Một người không quá quen thuộc đáp lời. Dưới cái nhìn của bà, hai con gái nhà này đứa lớn thì tính tình chất phác, từ nhỏ lại bị coi như nam mà nuôi. Tuy nói lớn lên cũng có thể coi là thanh tú nhã nhặn nhưng không giống như biết làm cho chồng yêu thích. Đứa nhỏ ngày lớn có thể coi là thiên tư quốc sắc, nhưng mà thời trẻ qua mau, đẹp hơn nữa thì tháng ngày lâu, chung quy chỉ là một người tàn tật, huống hồ còn sinh một đứa con gái. Hai người cùng gả cho một người đàn ông, trên phương diện sinh hoạt cũng coi như là bổ sung cho nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lời này bất kể là ý tốt hay là có tâm tư khác, nói chung người thông minh như Ân Huệ làm sao không nghe ra hàm ý trong lời kia. Nàng cắn răng trong lòng nhưng chỉ có thể tiếp tục khuôn mặt tươi cười, ánh mắt như có như không nhìn cánh cửa đóng chặt. Nàng bắt đầu có chút đố kỵ cái người nên cùng nàng đối mặt những bà cô già miệng nát này, nay đang tiêu dao trên núi.
Người đã bị người yêu ghi hận lúc này đây vẫn hoàn toàn vô tri.
Đeo cung tên bằng gỗ, mang theo mũ nhung bằng da sói, bọc trong lớp áo bông dày, giẫm giày bó, một già một trẻ cất bước đi trong núi tuyết hoang dã.
Tuyết đọng quá mắt cá chân phát ra tiếng vang sàn sạt nhưng hai cha con không có chút mệt mỏi, lại có xu hướng càng chạy càng nhanh.
Sáng sớm Tần Mặc đã gọi con gái dậy, lôi kéo cô cùng tiến vào núi, bảo là muốn chuẩn bị ít món ăn dân dã. Thật ra Tết đến đã chuẩn bị rất nhiều món, có điều ông sớm biết hôm nay trong nhà sẽ có khách liền tìm cái cớ lôi kéo con gái đi cùng mình để tránh né.
Mùa đông cũng không có quá nhiều con mồi để lựa chọn, may mắn có thể gặp gỡ lộc, lợn rừng hoang dã, nếu vận may kém, ngay cả con thỏ hoang cũng không kiếm được. Dù sao mục tiêu của họ cũng không phải đi săn bắn, chỉ là hồi tưởng những ký ức cùng nhau săn bắn mà thôi.
Đi theo sau a cha, Tần Tấn nhìn bóng lưng cao lớn của ông. Cô còn nhớ rõ, lúc nhỏ, a cha nắm tay nhỏ của cô, dẫn cô vào núi, dạy cô săn thú, tay nắm tay dạy cô giương cung, lúc hưng khởi thì giơ cô lên thật cao, vững vàng đặt cô lên bờ vai dày rộng, nhanh chân về phía trước, hai cha con cùng nhẩm một điệu nhạc nào đó. Cỡ nào vui sướиɠ, tự tại nha. Bây giờ, tuy không thể giống như ngày nhỏ được, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thuở thơ ấu.
Đi một hồi lâu, mặt đã đông đến tê rần, Tần Tấn giật giật mũi, trong miệng phun ra hơi thở, mù sương một mảnh.
Tần Mặc nghe được động tĩnh, dừng bước lại, quay đầu lại nhìn con gái một chút, cười khà khà, cởi túi rượu trên eo xuống, ném cho con gái: "Sao vậy, đi tới Giang Nam mấy năm thì không chịu nổi khí trời à?" Ông không quên trêu chọc con vài câu.
Hà hơi ấm vào tay, dùng sức rút nút gỗ, Tần Tấn cũng không khách khí, ngửa đầu làm một ngụm lớn. Thân thể cô nhất thời giật mình một cái. Rượu này mới vừa vào miệng sẽ lộ ra cái lạnh dẫn tới người run cầm cập, nhưng vào bụng rồi lại có thể khiến người ấm lên trong nháy mắt. Cô cố ý mang về Bách Nhật Túy, thế nhưng a cha bị mẹ quản rất căng , nghĩ đến mấy ngày trước đây a cha toàn uống lén, lần này a cha cố ý mang lên núi để tránh thoát cơ sở ngầm trong nhà, nhân cơ hội vụиɠ ŧяộʍ uống vài ngụm cho đã ghiền đây. "Nếu a cha thích, khi về con sẽ sai người mang tới thêm." Nói xong cô cười khanh khách trả túi rượu lại.
Tần Mặc nghe xong lời này thì hai mắt tỏa ánh sáng, quả nhiên vẫn là con gái tri kỷ nhất. Ông uống liền mấy hớp mới thả xuống, tròng mắt xoay một cái: "Khi sai người đem tới con nhớ tiện thể đừng làm cho mẹ con biết."
Tần Tấn gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng cô cảm thấy muốn gạt mẹ sợ là khó khăn. A cha sợ vợ giống y như cô.
Nhìn đứa nhỏ gần như viết hết tâm tư lên mặt , Tần Mặc trong lòng cảm khái đứa con gái quá mức thành thật này thực sự một chút cũng không thay đổi. Nghĩ đến ba năm nay A Tấn nhất định cũng bị nha đầu quỷ Ân Huệ quản không ít, mà nghĩ lại đâu chỉ là ba năm nay, từ nhỏ con bé đã bị quản lý đến gắt gao, ông không nhịn được nở nụ cười. Hai mẹ con kia nhất định là đến để hàng phục cha con họ mà.
Uống rượu, người ấm, hai người tiếp tục bước chân đi tìm kiếm con mồi.
Hai người lại đi rồi một hồi. "A cha, người xem." Tần Tấn chỉ dấu vết cách đó không xa, ánh mắt sáng lên.
Nhìn theo hướng con gái chỉ, Tần Mặc cũng vui vẻ. Đây là móng lộc nha, may quá rồi, xem ra hôm nay không uổng công. "Đi."
Hai người theo dấu móng, một đường đi về hướng tây, rốt cục nhìn thấy một con lộc cái đang kiếm ăn ở trong rừng. Cả hai hiểu ngầm gật đầu ra hiệu, rút tên kéo cung, nhỏ giọng nhẹ chân, chậm rãi tới gần.
Nín thở, cung đã giương hết cỡ, Tần Mặc liếc con mồi, chờ thời cơ tốt nhất. Mắt thấy con mồi càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, ngay khi ông đang muốn bắn cung, con lộc cái vốn yên lặng thì đột nhiên bị thứ gì làm kinh sợ, nhanh chóng chạy về chỗ sâu trong rừng. Ông định thần nhìn lại, thì ra sau lưng nó còn có một con non cũng nhanh chóng chạy theo.
Ồ? Nhìn thấy mũi tên lộ ra lông đuôi cắm ở trong tuyết, Tần Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng hiểu rõ. Ông quay đầu lại nhìn con gái đang nỗ lực làm bộ vô tội, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trừng cô một chút.
Biết không gạt được cha, Tần Tấn cười hì hì cho qua. Đi lên trước, từ trong tuyết rút ra mũi tên cố tình bắn lệch, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra áy náy. Có lẽ là từ khi có Tuyết Nhi, khi nhìn thấy lộc con đứng sau lưng mẹ, cô nhẹ dạ, không thể nào xuống tay sát hại được.
Mắt thấy thịt đến miệng lại chạy, Tần Mặc lắc lắc đầu, nhưng cũng không có ý trách cứ con gái. Ông nhanh chân đi về phía trước, vỗ vỗ vai con gái. "Đi, hôm nay nhất định phải mang chút thứ tốt trở về, không thể để cho hai mẹ con kia cười được." Ông nói khá là hào khí.
"Dạ." Tần Tấn trịnh trọng gật đầu.
***
Một đầu khác, tại phòng nhỏ của Tần gia.
Ngay khi Ân Huệ không kiên trì được nữa, con gái bảo bối của nàng rốt cục cũng hết sức phối hợp mở miệng ngâm xướng, ngay cả mẹ nàng cũng buông lỏng hàng chân mày sắp nhăn lại.
Đứa bé khóc, mẹ đứa nhỏ và bà ngoại phải vây quanh, tã bé ướt phải đổi, muốn hỏi đều hỏi, nên đáp cũng đáp, xem ra không đào được thứ gì, mấy bà thím trong phòng cũng không còn hứng thú, tính toán giờ một chút, từng người từng người tìm cái cớ cáo từ về nhà.
Chờ trong phòng chỉ còn dư lại bà cháu ba đời, lúc này Ân Huệ mới thở phào nhẹ nhõm, thay tã cho bảo bối của mình, hôn vài cái liền lên khuôn mặt nhỏ của bé, khen: "Tuyết Nhi nhà chúng ta khóc thật là đúng lúc." Cũng không biết có phải là nghe hiểu mẹ nói không, cục cưng bắt đầu khóc nhỏ lại, a một tiếng, chọc cho hai mẹ con trong phòng lộ ra nụ cười giống hệt nhau.
Rèm cửa xốc lên, bé trai chạy vào, tiểu quỷ quậy phá bên ngoài cả ngày chạy vào phòng. "Mẹ, chị ba." Nhóc ngoan ngoãn chào hỏi, toét miệng giương nụ cười cực kỳ xán lạn, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia có mấy vết bùn. Không thể theo cha cùng chị hai lên núi săn thú, lại không muốn ở lại trong nhà cùng mẹ và chị ba ngồi tiếp những bà thím đáng ghét kia, Tần Khang vụиɠ ŧяộʍ cầm trái cầu chị mua cho, ở bên ngoài chơi nguyên một ngày, chỉ khi bụng kêu to thì nhóc mới nghĩ đến về nhà.
Nhìn con trai đầy vết bẩn, Lâm Sương chợt cảm thấy vô lực. Đứa nhỏ này bất kể dạy dỗ như thế nào cũng giống như con khỉ hoang dã trong rừng vậy. Bà không khỏi cảm thán lần thứ hai, may Tuyết Nhi là bé gái, tương lai con gái không phải chịu phần tội này. Nhìn thằng nhóc như muốn ăn tươi nuốt sống, không chờ nó tới gần Tuyết Nhi, bà liền vội vàng ngăn bước chân của nó, ngửi kỹ, cau mày. "Đi đâu đó, toàn một mùi chua?"
"Ha hả." Tần Khang nắm tóc, cười khúc khích hòng cho qua. Họ Tần này quả nhiên cùng một giọng.
Thực sự không muốn để tiểu tử thúi này làm dơ gian nhà, Lâm Sương chỉ đành kéo con trai mang đi ra ngoài tắm rửa.
Nhìn em trai thảm hề hề bị mẹ ôm đi ra ngoài, Ân Huệ dành sự đồng tình lớn cho mẹ. Nàng quay đầu lại nhìn bảo bối nhỏ thơm ngát, trước tiên hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, cẩn thận kéo tay nhỏ mềm mại của bé về gần miệng. "Tuyết Nhi lớn lên không thể giống như cậu nhỏ của con đó nha." Vì tương lai của nàng và A Tấn, nàng phải giáo dục từ bé mới được.
Tần Tấn về viện thì gặp mẹ kéo lấy em trai, vào nhà liền nghe được câu này, không khỏi bật cười, bước nhanh đi tới bên người vợ con. "Con nhỏ như vậy, làm sao nghe hiểu được chứ." Hoàn toàn không ý thức được nguy cơ.
"Người sao biết con không hiểu chứ? Tuyết Nhi nhà chúng ta thông minh lắm." Thả tay nhỏ xuống, đắp chăn cho bé, Ân Huệ chậm rãi ngồi dậy, xoay người, hai tay vòng lấy eo nhỏ gầy của Tần Tấn, mặt chôn vào ngực cô.
Hả? Nhận ra được sự khác thường của người yêu, Tần Tấn vội vàng trở tay ôm sát nàng, cúi đầu cẩn thận hỏi dò: "Làm sao thế?"
"Mệtt..." Âm cuối kéo thật dài.
Nghe ra mười phần làm nũng trong giọng nói, Tần Tấn khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra. "Bị những người kia làm tức giận?"
"Ừm." Lúc này bên trong âm điệu nồng đậm sự lên án.
Cúi đầu, A Tấn khẽ hôn lên tóc người trong l*иg ngực: "Oan ức em."
Dùng sức gật đầu, nhưng Ân Huệ không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ý thức được mình đã sai. "Là ta không đúng, sẽ không có lần sau." Hoàn toàn không có vẻ đắc ý vì bội thu lúc về, lúc này Tần Tấn chăm chú xin lỗi.
Nghe được người kia bảo đảm xong, một chút oán khí trong lòng Ân Huệ tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng ngẩng đầu lên, chu miệng nhỏ, ngón tay ngọc vẽ vẽ l*иg ngực người kia, làn thu thủy giống lộ ra vẻ mê hoặc, chậm rãi chớp chớp: "Đây chính là người nói nha."
Yết hầu giật giật, Tần Tấn bị hình ảnh trước mắt làm nổi lên ánh mắt háo sắc, hai mắt nhìn chòng chọc cái miệng nhỏ mở hờ kia. Hoàn toàn không ngăn được sắc đẹp của người phía trước, ngay cả gật đầu liên tục đều quên, cô cúi đầu muốn hái quả hồng kia.
Ạch ~~~~~~ nhưng khi sắp sửa đυ.ng vào thì cô bị cái tay nhỏ vụиɠ ŧяộʍ bò đến trước ngực đẩy ra.
〒▽〒
Vẫn bị phạt nha  ̄︿ ̄