Lục Khuynh Tâm đứng bên cửa sổ cả buổi nhìn bên ngoài người người đang nề nếp quy cũ xếp thành hàng chờ đợi, trên mặt ai cũng có một cỗ vui mừng nóng hôi hổi.
Họ đều đến ngóng xem vị thần y kia tròn hay méo, đẹp hay xấu.
"Vẫn chưa tìm được đủ người sao?" Thành Kính đưa hắn chén trà uống cho đỡ mệt: "Tính ra những người chúng ta biết đều mang nội lực nóng như lửa. Đột nhiên muốn tìm một người ép độc cũng không biết tìm ai, chưa kể người giúp ép độc phải có chút kiến thức chữa thương, nội lực truyền vào không gây hại cho ngũ tạng."
Trong lòng Thành Kính không thoải mái: "Doãn Minh Hiểu chịu giúp đỡ, còn có Yến Tử Du."
Lục Khuynh Tâm nghe thấy cái tên này l*иg ngực hơi nặng: "Chuyện này ai nói lại cho Yến Tử Du biết?"
"Là Quyết Dương, tình cờ lúc đến nhờ Quyết Dương đang ở đó uống trà." Nghĩ đến Lâu Minh Hành và Lưu Ảnh, Thành Kính xót xa thở dài: "Đời trước huynh đệ muốn ngồi lại uống trà cũng khó, đời sau con cháu có thể ngồi một chỗ đã là tốt lắm rồi."
"Cũng may là có người giúp đỡ."
"Khoan đã, tam ca nhớ lại rồi à?"
"Nhớ được một chút, dù sao cũng từ núi thây biển máu bò ra vừa nhắc liền có ấn tượng."
Không ai nhận ra mây mù trong lòng hắn ánh mắt không tự nhủ một tầng u ám, cây cỏ đều trong tình trạng hoang tàn chết chóc. Bàn tay trắng ngần đưa ra một vòng tay bằng xương, rồi khi thì thầm cạnh hắn: Xin lỗi, tất cả là do ta.
Đúng, tất cả đều từ ngươi mà ra.
Máu trong người hắn rần rần có thể nghe cả tiếng đao kiếm va chạm điên cuồng. Một mảng máu bẩn ướt tâm trí không ai biết hắn hận thế nào, đi đến bước đường cùng này là do hắn nhắm mắt cho qua bao che cho kẻ thù. Hận người khác chi bằng nói hận chính mình, người mang cho hắn ngọn lửa ấm áp, sau ngần ấy năm hắn sống lạnh lẽo dưới địa ngục lại lần nữa đẩy hắn xuống, trầm mình trong cõi chết.
Vết thương của hắn không ai có thể chữa lành.
Lúc này bên rặng trúc ngạo tuyết có người che ô bước qua cầu nhỏ, cầu này chỉ làm cảnh cho khu vườn nhỏ trong nhà trọ, nước bên dưới đã đóng băng. Không hiểu sao người này đi đến đâu băng tan đến đó nước chảy róc rách nghe rất vui tai.
"Tam ca quen người đó hả?"
"Không quen, ta chỉ tự hỏi trời lúc này không có mưa tuyết, người này che ô làm gì?" Hắn không ngủ ngon liên tục gặp ác mộng, có thể vì đó mà nảy sinh ảo giác thấy việc người kia làm băng tan rất giống luồng nước kéo Thanh Hồn ra khỏi hắn.
Giống lần y bị bắt lên Thiên La.
Hắn nói: "Ta đi theo thử."
Người này đi rất chậm khí độ tao nhã, Lục Khuynh Tâm nhìn suối tóc như mặc ngọc kia chợt nhớ đến Thanh Hồn. Chỉ trong một thoáng hắn phân tâm người kia đã như làn khói mỏng tan giữa sương tuyết, Lục Khuynh Tâm không sao đuổi kịp đứng ngẩn ngơ.
"Ngươi nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"
Người ta gọi mấy lần, hắn mặc nhiên không nghe thấy. Vừa rồi hình như có người gọi bóng trắng kia là sư tôn, không tìm manh mối từ bóng người kia được, hay tìm đệ tử kia? Nghe âm giọng khá là quen...
Hắn giật bắn mình liếc thấy Thanh Hồn, lạnh lùng: "Ngươi không phải bỏ trốn rồi sao?"
"Cái gì mà bỏ trốn chứ, giữa chúng ta còn chưa làm xong việc đã định trước." Y hơi giơ cao tán ô: "Ngũ đệ người sao rồi?"
"Ngươi đến đúng lúc lắm."
Đi qua một con suối chảy nước xiết, Lục Khuynh Tâm nhìn lên phía sườn núi cheo leo lúc này chỉ nhìn thấy tuyết phủ trắng xóa: "Thanh Hồn, ngươi có biết cái mạng của ngươi ta muốn lấy lúc nào cũng được."
Thanh Hồn ở trên lưng hắn: "Ừ, rồi thì sao nào?"
"Ngươi chắc trong núi này có thuốc? Dám gạt ta, xác ngươi chôn tại đây."
Thanh Hồn nghĩ một lúc nói: "Người có thể không đi mà." Y lười không muốn giải thích: "Giờ người không tin ta thì tự mà nghĩ cách đi."
Ánh mắt hắn hơi lóe lên không hiểu sao vừa rồi lại mong đợi từ miệng của y lời an ủi, bản thân đúng là ngu ngốc dư thừa.
Thanh Hồn thấy hắn đang nổi giận phần lưng hơi săn lại, rãnh cơ bắp khắc sâu. Nếu giờ y không biết điều lên tiếng nữa e là phải chôn xác tại đây, rất thức thời ngậm miệng lại.
"Thôi đi, đại phu giỏi ta biết cũng chỉ có ngươi." Lời này hắn nói hơi kỳ quái: "Gần đây mỗi lần nằm mộng ta lại nhớ ra một ít chuyện cũ, ngươi có cách nào khiến ta nhớ lại hoàn toàn không?"
Tác dụng của viên châu kia không phải kém như vậy chứ? Thanh Hồn thấy Cảnh Minh Sầu sẽ không đưa cho mình đồ rẻ tiền, Lục Khuynh Tâm hận mình thấu xương trong tiềm thức không muốn nhớ lại chuyện cũ. Vậy, chỉ có thể là hắn đang cố ý cảnh cáo mình.
Có gì để cảnh cáo chứ, dù không nhớ nhưng chuyện mấu chốt hắn đã biết rồi, một nhát đâm chết là xong.
"Ngươi không sợ ta thừa cơ bỏ độc trong thuốc cho ngươi uống hả?"
"Ngươi dám?"
"Không dám, không dám, đi nhanh thôi trời tối đường càng khó đi." Ban đầu Thanh Hồn định sáng mai mới đi nhưng hắn lại lo Chu Nhuận Thành nguy kịch, lôi y đi một mạch.
Đi qua một con suối nhỏ, Thanh Hồn đang vớt lá thuốc bên hốc đá thì nghe hắn hỏi: "Ngươi có biết Hòa Phong Thương không?"
Thanh Hồn hơi ngưng động tác, đáp: "Một trong mười hai vị quân sư."
"Chỉ biết chút ít đó thôi sao?" Hắn mong đợi y sẽ biết nhiều hơn, hắn hình như đã điều tra qua người này mà lại quên mất. Mỗi lần nhắc đến cái tên này liền nảy sinh ác cảm, tựa như bị gai đâm vào tận xương, sờ được, rút ra không được, máu chảy đầm đìa.
Là người này đã đào mộ Trạch Dương lên.
"Là một trong bốn đệ tử của Trục Lân tiên sinh, có tính là manh mối không? Ta nhớ Công Nghi Lăng từng gặp qua người mấy lần... nhưng mà cũng chỉ nhìn thấy từ xa thôi." Y duỗi tay xách giỏ thuốc dưới nước lên: "Trên giang hồ phàm là cao nhân thì luôn tỏ ra thần bí, kẻ như ta làm sao biết được những chuyện liên quan đến người ta."
"Thành Kính nói hai người là bạn cũ."
Y thản nhiên đáp: "Thì đó, đã cũ rồi."
Hắn gật đầu không hỏi tiếp.
***
Công Nghi Lăng vuốt mái tóc mềm trong tay, mềm mại, từng sợi lọt qua kẽ tay tuột dần ra, không thể nắm giữ. Hang động trong núi này khá kín gió, nhưng hơi lạnh trong động băng vẫn lọt ta nhè nhẹ. Người nằm trong lòng quá mức hương diễm ruột gan hắn cồn cào ngứa ngáy.
Diệu Huyền chịu chiều ý hắn, đưa hắn về núi Điệp Phù thăm mộ, có lẽ hắn biết được nguyên do. Khi Công Nghi Lăng đi thăm mộ mẫu thân đã quỳ ở đó rất lâu, sau đó Diệu Huyền phát hiện vùng đất quanh mộ đã tưới rất nhiều nước thuốc. Không hoàn toàn là độc dược. Nhưng nó theo khí lạnh thấm vào thân thể hắn hòa cùng lượng thuốc mà hắn uống nhiều năm qua, trở thành độc.
Người này biết rõ bao năm qua hắn uống thứ gì, đem một lượng thuốc khắc dược tính tiêm nhiễm vào người hắn. Thêm việc ở trên Thiên La hắn cứu Thanh Hồn bị rắn cắn, thương thế nghiêm trọng.
Công Nghi Lăng khẽ nhắm mắt lại, là y biết hắn không sống được lâu mới chiều ý hắn đúng không? Duyên phận của họ ngắn ngủi có được ngọt ngào này, hắn đã mãn nguyện rồi.
"Đang suy nghĩ cái gì mà ngây ngốc vậy?"
Công Nghi Lăng sực tỉnh: "Không có."
Nơi này tịch mịch cô thanh Diệu Huyền dẫn hắn đến trước mộ phần, xung quanh hoa cỏ nở bốn mùa, nhật nguyệt vẹn toàn không hiểu sao đứng trước nơi này lại thấy bi ai. Người nằm ở bên dưới theo năm tháng nhớ nhung mà tàn tạ, thê lương xót phận mình.
Công Nghi Lăng gọt mấy quả lê chuẩn bị hầm canh, Diệu Huyền ở bên cạnh cũng muốn ăn. Hắn nói: "Ngươi ăn đi, ta gọt thêm vài quả là được."
Gần đây Diệu Huyền thích ăn đồ ngọt, có thể vì trong lòng đắng quá muốn tìm chút vị ngọt an ủi: "Ta muốn ăn tuyết lê đường phèn."
Diệu Huyền vuốt từng nan quạt ngọc: "Ta thấy ngươi rất thích món đồ này."
Nó không giống do mẫu thân y tặng, qua lời kể Điềm Y Y thích làm những món đồ thủ công như khăn tay, túi thơm, giày, may y phục thôi.
"Đây là do sư phụ ta tặng, tặng một đôi."
"À, ngươi và đệ đệ mỗi người một cây."
"Không, ta đưa cho Oanh Tử, khi muội ấy lên kiệu hoa đã tìm ta trả lại, khi đó muội ấy nhận lầm Thanh Hải là ta, nên đặt ở bên giường. Ta nghe đệ ấy nói đã đem nó cho Đỗ Nhược chơi rồi."
"Ngươi định để Đỗ Nhược bên cạnh Giang Khách mãi à?"
"Không để bên cạnh hắn thì làm sao đây? Tách cha con họ ra được sao? Đỗ Nhược lớn rồi ta không muốn nó đau lòng." Diệu Huyền cũng không thể mang nó theo ẩn cư nơi quạnh vắng, làm lỡ một đời của nó được.
Hắn tự hỏi liệu có bao giờ y đau lòng vì hắn.
Công Nghi Lăng luôn thấy mình đang nằm mộng, khi tỉnh giấc chỉ còn một mình cô đơn.
Diệu Huyền nhét quạt ngọc vào tay hắn: "Cho ngươi."
Cây quạt này y cầm nãy giờ vẫn không sinh nhiệt, ngón tay hắn chạm vào chất ngọc lạnh lẽo thấy mọi thứ đều không chân thật: "Ngươi cho ta làm gì?"
"Lần trước ở núi Nhàn không phải ngươi nói lấy nhầm ngọc bội của Thanh Hải sao?" Y không muốn giải thích nhiều: "Cái này là của ta ngươi cứ mang theo bên mình."
Ánh lửa trong hang yếu ớt, thời gian lẳng lặng trôi qua, Công Nghi Lăng vẫn không cử động. Nhiều năm như vậy đã qua cuối cùng hắn cũng không phải kẻ ôm hy vọng một mình.
Diệu Huyền nằm trong lòng hắn, vuốt nan quạt: "Vẫn còn thiếu đồ trang trí bên dưới. Tốt nhất là màu sắc sặc sỡ, ta rất thích."
"Ngươi thích màu sắc sặc sỡ sao?" Nhưng theo hắn biết những món đồ bên cạnh y không có cái nào sặc sỡ cả, tiểu đệ y cũng như vậy.
Ngón tay Diệu Huyền lưu luyến trên nan ngọc lạnh lẽo kia: "Có lẽ vì cô độc nên khát khao ánh sáng rực rỡ, tìm chút hạnh phúc trong đó. Đây ắt hẳn là một kiểu trốn tránh bóng tối, ta cũng không biết nữa, không ai giải thích cho ta biết."
Công Nghi Lăng rũ mắt thấy được trong lời nói của y quá nhiều bi ai. Giống như vườn hoa Oanh Tử trồng trên núi, có lẽ y không có thời gian ngắm nhìn, nhưng có nó ít nhất thấy thế gian không quá nhạt nhòa.
***
"Trên mặt ta dính thứ gì sao?" Cách ánh lửa đang cháy y vẫn cảm nhận được Lục Khuynh Tâm đang nhìn mình.
Lục Khuynh Tâm lặng đi một chút, lại dời mắt đến hoa dại tắm ánh trăng ngoài động: "Ta nhớ mình đã đưa ngọc bội tiêu cục cho ngươi, mà không biết khi nào mới ngây người suy nghĩ."
Nửa mảnh ngọc bội đó ư? Bắt đầu từ ngày đó trong lòng Thanh Hồn nhen nhóm hy vọng, giống như một lời định ước, từ lâu trong lòng y đã có mồi lửa chỉ chờ một cơ hội cháy lên, dù y biết có thể sẽ không bao giờ thực hiện được.
Cũng giống như mỗi lần y nấu canh hoa mai đều nhớ đến hắn rất thích món canh này. Mỗi khi nhìn thấy những món đồ đẹp đẽ bên đường, liền không tự chủ được tưởng tượng đến nó sẽ như thế nào trên người hắn.
Hắn đã nói mỗi lần ngắm sao sẽ nhớ đến y, y cũng như thế. Rõ họ không có duyên phận kết đôi vẫn đâm đầu vào, cũng như biết rõ mảnh ngọc này vì sao có một nửa, giống như nhắc nhở kết cục của họ. Số phận đẩy đưa, bây trong lòng hắn y chẳng khác gì Hồng Thiếu Hoài, phụ lại lòng tin của hắn.
"Mảnh ngọc đó ta đã ném ở đâu rồi, muốn đòi lại sao?"
Lục Khuynh Tâm lắc đầu: "Ngươi trả lại ta cũng sẽ ném bỏ thôi."
"Người nói cũng đúng, giữ lại mảnh ngọc đó để làm gì có chứ. Giống như kí ức của người, những chuyện cần quên thì hãy quên đi, vứt bỏ sạch sẽ mới tốt."
"Ta chỉ là tiện miệng nói một câu thôi, kí ức mất đi chỉ trong một thời gian ngắn mà thôi." Hắn đưa tay lên tim: "Những người quan trọng đều vẫn còn ở đây, thật tốt."
Y chỉ cười buồn, không lên tiếng.
"Nhưng ngươi muốn ta quên, thì ta nhất định phải nhớ lại." Hắn cười lạnh: "Biết đâu lại nhìn phát hiện ra việc làm xấu xa nào của ngươi thì sao?"
"Ồ, vậy ta sẽ chờ... " Y di chuyển lại dòng nước ôn tuyền trong hang vốc nước: "Không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi tắm. Phiền người ra ngoài cho."
"Ngươi tắm thì tắm, ta ở đây liên quan gì đến ngươi?"
"Sợ ngươi không kiềm chế được đó."
...
Hòa Phong Thương rạch một nhát lên gốc cây, nhựa cây đỏ như máu chảy lên chén thuốc đã đượm dấu ấn thời gian. Chén thuốc này là do một người thiếu nữ mang tâm trạng vui mừng cùng tình lang ở lò gốm nung lên, vật còn người thì đã mất.
Hắn lẩm bẩm: "Dù từng đẹp đến mấy cũng đã lụi tàn rồi."
"Ý người là cây hoa này sao?" Tiêu Linh nhìn xác hoa héo rũ dưới tuyết, không tưởng tượng ra dáng vẻ khi nở đẹp ra sao?
"Ta không nói cây hoa này." Hòa Phong Thương thu tay lại chất lỏng sánh trên chén dần đặc lại: "Ngươi biết cái này có tác dụng gì không?"
"Là dùng gây mê."
"Lần trước Thanh Hồn chê mê hương của ta dùng không được, lần này ta phải tự thử xem có dùng được không."
Tiêu Linh nhớ khi đó Thanh Hồn dùng thuốc với Chu Nhuận Thành và Nam Bình, liều lượng ôn hòa không làm tổn hại đến sức khỏe. Những người hay mềm lòng thường không làm được việc lớn. Hắn cười cười che giấu tâm niệm tàn nhẫn: "Nhưng lỡ như họ thuận thế tiến một bước... "
"Ta chỉ sợ họ không tiến một bước." Bên tai gió thổi như tiếng khóc thê lương, loáng thoáng như tiếng người khóc nghẹn ngào: "Nỗi khổ âm dương cách biệt, chia lìa người thương, ta đã trải qua rồi cũng nên tới lượt họ."
Gió đêm tịch mịch không át được tiếng nước tuyết rơi tí tách, ánh trăng loang loáng rơi trên số thảo dược còn tươi roi rói. Đi theo chủ tử đã lâu, nhìn thấy người luôn nhìn về phía chân trời dường như có niềm khát khao vô tận không bao giờ đạt được. Thấy người bi thương, Tiêu Linh cũng thay người hận, không cần người dặn dò dốc hết thuốc vào trong chén đầy nhựa cây kia đem đốt. Canh thời gian cho thêm hoa đào, hoa hòe, búp đinh hương, y lan... vào bên trong.
Mắt nhìn về phía hang động kia cười lạnh.
Thanh Hồn càng tắm càng cảm thấy nhớp nháp bức bối, hơi nước nóng làm y đau đầu, như đã uống rất nhiều rượu gò má đỏ ửng lên.
Tim y đập thình thịch, khô nóng khó tả.
"Ngươi tắm đến hôn mê trong đó rồi hả?"