Bạch Nguyệt Quang Năm Ấy Đã Chôn Vùi Theo Mùa Hoa Đỗ Nhược

Chương 24: Tẩy Độc Bên Hồ

Sáng hôm sau Bạch Diệp đạp cửa phòng Thanh Hồn báo tin: "Tìm được Lam Mễ Mễ rồi."

Không hổ danh nhà nghỉ cũ nát đạp một cái cánh cửa liền lung lay, ngã xuống: "...Tam đệ, đệ ở đây làm gì?"

Đêm qua Lục Khuynh Tâm cứ lải nhải hỏi chuyện không chịu đi, còn chiếm giường ngủ một giấc. Sáng dậy vẫn tỉnh táo vô cùng: "Tìm ở đâu vậy?"

Thanh Hồn ở trong tấm bình phong có vẻ là đang thay đồ, thò cái đầu ra: "Tìm được ở nhà cũ của Kỳ Cơ sao?"

"Sao ngươi biết?"

"Hôm qua ta có đến xem thấy có vài điểm không giống ban đầu, cô ta lại có võ công ta làm sao dám manh động. Giả vờ đi một vòng rồi lẫn mất."

"Võ công tuyệt thế của ngươi đâu? Giao Kim Thoa của ngươi đâu sao không dùng? Việc cỏn con như vậy cũng làm khó ngươi hay sao?" Lục Khuynh Tâm mỉa mai.

"Đàn ông không ra tay với phụ nữ." Y hỏi Bạch Diệp: "Cô ta còn tỉnh táo không? Nói sao cũng là nhân chứng quan trọng đừng để cô ta điên."

Bạch Diệp hoài nghi: "Chuyện này ngươi cũng biết?"

Lục Khuynh Tâm nhìn y: "Không phải chứ chuyện này ngươi cũng biết, tiên tri hay chính ngươi làm cô ta thần trí bất minh đấy."

"Chuyện này... chỉ cần có não sẽ nghĩ ra thôi ha ha ha."

Thái độ thật đáng đánh.

Bạch Diệp hừ: "Nhanh lên đi."

Lam Mễ Mễ không biết là bị Liễu Nguyên Hồng đánh đến đầu bị chấn thương, hay là ở trong nhà thắp nến mà lúc này cứ mê mê tỉnh tỉnh, Chu Nhuận Thành đối chiếu mấy sợi dây xanh trên tóc cô ta ước tính: "Giống với vết thương lắm, cả sơn móng tay cũng giống nữa."

"Vậy là cô ta làm ra hết những chuyện này." Thành Kính thấy vẫn còn thiếu sót đâu đó.

"Cô ta là một trong những hung thủ không phải tất cả đều do cô ta làm." Thanh Hồn dùng cán quạt gõ gõ lên giường xem chừng không phải nơi y muốn lại ngó nghiêng nhìn quanh: "Nếu không cô ta lại tự ngộp khói độc do mình pha chế sao. Cô ta cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn, nên mới trốn ở đây, hôm qua ta đến cô ta vẫn còn khá tỉnh táo nơi này rất thoáng không dễ ngộp như vậy. Rốt cuộc cô ta đã trốn ở đâu kín đáo hơn, khá rộng để cô ta cầm nến đi thám thính một thời gian dài... "

"Đã lục tung nơi này rồi không hề có mật thất."

"Cây cối ngoài kia, có một con đường đầy đá vụn rất lạ. Đầu đường và cuối đường đều có một thân cây rất to, đá thì lại có một đường kẻ ở giữa... "

Lục Khuynh Tâm nói: "Ta cũng để ý sau khi bị truy sát thì quên mất. Đường kẻ đó không chừng có thể mở ra không tìm được cửa vậy thì cạy... "

Đầu Bạch Diệp tê tê.

Thanh Hồn ra vẻ cảm tạ giúp đỡ, không cho Bạch Diệp cơ hội từ chối: "Thần binh lợi khí của Bạch công tử thật lợi hại, ta nhất định cũng tìm cơ hội làm một cây."

Bạch Diệp không thèm để ý lời xáo rỗng của y: "Là từ đây sao?" Bạch Diệp giẫm mạnh lên thân cây chuẩn bị đào lại thấy dưới chân kỳ quái, nhấn mạnh chân lên thân cây lần nữa, đỉnh đầu có gì đó kêu leng keng, một cái chuông, Bạch Diệp nhảy lên tháo nó xuống xem, bên trong còn có món đồ khác: "Chìa khóa đây thì ổ khóa đâu."

"Ổ khóa, không chừng ở trong nhà. Nhưng thật kỳ lạ nếu như cô ta tìm được chìa khóa từ đây thì trong thời gian ngắn sao có thể che đậy lại như cũ chứ?"

Bên dưới cách mật đất rất xa không có cầu thang còn rất tối, theo ánh sáng ngọn đuốc đi vào bên trong. Phía dưới đầu dấu chân lộn xộn còn có cả vết máu, dọc lối đi có rất nhiều khối sắt vuông vứt ám khói: "Đừng nói, hắn nướng đồ ăn bằng thứ này nha?"

"Ai mà biết được.."

Họ đi theo mãi, đi mãi vẫn không có gì đặt biệc trong lúc gần như chán nản thì phát hiện có một cái cửa.

"Không chừng là cửa ra dẫn đến một nơi nào đó."

Vừa định động thủ phi lên mở cửa, đúng lũ một âm thanh xẹt qua.

***

Cả người dần ổn định, Thanh Hồn nhìn cánh cửa phòng gắn tạm lung lay gió thổi thở dài: "Tối nay e là phải chịu lạnh rồi."

"Ngươi không biết đổi phòng sao?"

"Ta đã hỏi chưởng quầy rồi không còn phòng trống nữa."

"Ở cùng phòng với ta đi."

Thanh Hồn "ồ" một tiếng không nói gì thêm.

Thu dọn qua phòng Lục Khuynh Tâm, y không khỏi tấm tắc nói: "Đúng là phòng tốt, hiếm thấy hiếm thấy."

"Tại vì ta giàu."

"Ý ta là, khách trọ cũ nát này cũng có phòng tốt, thật là hiếm thấy."

Nhuận Thành à, đệ thật làm tam ca thất vọng.

"Cởi đồ ra ta xem vết thương cho ngươi."

Y đang quay lưng cởϊ áσ ngoài treo trên bình phong nghe thế không khỏi cười cợt: "Ta biết công tử văn võ song toàn còn rất thông minh, không nghĩ còn biết cả y thuật."

"Hẳn là hơn tên lang băm như ngươi."

Y cười ha ha ha không phủ nhận, cởi trung y đẫm ướt ra. Vải băng vết thương ướt nhẹp. Miệng vết thương thấm nước tái nhợt đọng lại vảy máu bên ngoài. Những nơi khác da thịt nhẵn nhịn mềm mại chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp. Nhuận Thành băng vết thương nói da thịt y rất lành tính, vết thương rất dễ lành. Hắn nhớ rõ khi đó lưng y có rất nhiều vết trầy trụa đao kiếm. Còn có cả dấu răng thú dữ, dùng rất nhiều thuốc tê.

"Thanh Hồn, có phải ngươi sống rất vất vả?"

"Ta chỉ ăn no rồi ngủ, lâu lâu lại đi lừa đảo có gì vất vả." Y thản nhiên vén tóc ngồi xuống cho hắn xem vết thương ám khí. Ám khí làm từ xương người nhưng thật may không lưu lại thi độc...

"Che giấu nhiều tâm tư đương nhiên vất vả." Hắn nhoẻn miệng cười ý vị nháy mắt đem giấu bản thân trong mây mù trùng điệp, trăng sáng đến đâu cũng không chiếu rõ đêm khuya tĩnh mịch lạnh giá.

Y nghiêng đầu: "Nếu công tử xem nó là tất nhiên thì sẽ không mệt mỏi nữa." Y đưa tay muốn sờ lên vết bị hắn bắt lại, nói: "Để ta rắc thuốc cho ngươi."

"Đừng hạ thuốc ta đó."

"Gϊếŧ ngươi chỉ cần bẻ cổ là được."

"Ta không nói hạ thuốc độc."

Lục Khuynh Tâm không khỏi day trán: "Sao trong đầu ngươi toàn suy nghĩ người ta sẽ thèm khát ngươi thế? Đúng là cái gì cũng không nên việc chỉ giỏi ảo tưởng."

Y cười ha ha ha: "Vì ta bị mấy lần kinh nghiệm không ít."

Thuốc thấm vào da thịt ran rát: "Xem ra phải tránh nước mấy ngày. Không được ngâm nước nóng tắm cuộc sống còn gì thú vị nữa?"

"Ta giúp ngươi tắm..." Hơi thở y phả sau gáy hẳn là đang cúi đầu, tỉ mỉ rắc thuốc: "Nếu như ngươi đủ can đảm."

Thanh Hồn ra vẻ bẽn lẽn.

Lục Khuynh Tâm buồn nôn: "Ngươi đừng có nằm mơ."

"E là công tử không muốn cũng không được, trước đó chân ta bị thương còn phải chạy trốn hắc y nhân. Hôm qua đánh nhau với công tử, hôm nay còn bị trúng ám khí. Những chuyện này từ đâu mà ra đây, bây giờ nhìn bộ dạng của ta sơ sẩy có thể chết chìm trong thùng nước thật đó."

"Đánh nhau với ta, ngươi rõ ràng là cũng ta ôm nhau lăn lộn thì có."

"À, ra thế."

Hắn thấy ngữ khí lời nói mình vô cùng đứng đắn, chỉ có tên này đem lòng xuyên tạc mà thôi.

Có điều vì sợ Thanh Hồn chết chìm trong thùng nước, thêm việc Nhuận Thành dặn dò đem y ngâm thuốc hỗn hợp đậu gì đó, đành hầu hạ tên này vậy. Nếu gặp nhị ca hay Thành Kính, sợ họ một tay nhấn chết y luôn..

Hậu viên khách trọ cũ nát này có một cái hồ đã cạn, không lớn lắm trước kia dùng nuôi cá cảnh, miệng hồ xếp đầy đá cuội cùng những chậu hoa thuốc Nhuận Thành trồng. Giờ này quanh hồ thắp đèn l*иg, hạ nhân đang đổ thứ gì đó như nước sôi vào, nước đυ.c ngầu khói nghi ngút, y ngửi thấy như mùi chè đậu: "Ta gặp Hoàng Tuyên chữa trị thì hơn."

"Ngươi quên rồi sao Hoàng Tuyên và Liễu Nguyên Hồng đã đi canh chừng bệnh tình của Kỳ Cơ rồi."

"Một mình hắn cần hai đại phu kè kè sao?"

"Vì hắn giàu, mạng hắn quý giá."

"Ta muốn gặp Chu công tử."

"Đang xem chừng Lam Mễ Mễ rồi."

"Thôi, để hôm khác.."

"Ta đỡ ám khí cho ngươi cũng bị thương, cần ngâm nó đây này, lẽ nào vì gϊếŧ ngươi mà ta hi sinh chết cùng ngươi sao, ngươi tự mình đi xuống hay để ta nhấn xuống."

Thanh Hồn bất đắc dĩ thở ra, hai người đều đã bỏ lớp áo ngoài hơi nước quá nóng, mồ hôi đầy người.

Lớp áo mỏng dính trên người Lục Khuynh Tâm dính sát cơ thể, để lộ da thịt cường tráng như đẽo gọt cẩn thận mà ra. Bộ dạng y rất thoải mái như đã quen, hắn nói: "Ngươi hành y bấy lâu, đừng nói không biết cách tẩy độc này nha."

Y nhướng mày: "Ta bách độc bất xâm, sợ là phản tác dụng đấy." Y nghiêng đầu rũ mắt nhìn màn nước đυ.c ngầu đẩy nhánh tóc vướng trên xương quai xanh ra tùy ý miết một đường: "Nhìn thật giống nấu chè chẳng có gì thú vị cả, có thời gian ta sẽ dạy cho Chu công tử một chút."

Hầu như Thanh Hồn trong lúc lơ đãng luôn thoáng lộ ra vẻ đẹp kinh tâm động phách hiếm thấy, lại rất quen thuộc như đã gặp ở đâu, hắn đau đầu hoài nghi rất lâu không tìm ra đáp án.

Miệng đắng lưỡi khô, liếʍ môi một cái đổi chủ đề: "Đêm qua sao ngươi lại uống một mình, dù có chuyện không vui cũng có thể uống cùng Hoàng Tuyên nữa. Ngươi còn trút giận lên ta."

"Chắc gì ta muốn trút giận lên công tử, ta có ý định gϊếŧ người thật. Nhân lúc công tử mãi mê với Giao Kim Thoa ta siết cổ công tử là xong... "

"Kế hoạch nghe rất bài bản." Hắn dừng lại đánh giá: "Với sức lực của ngươi?"

"Rất tiếc, khi đó Thành công tử lại ở trên nhìn xuống vô cùng ái muội, giống như bây giờ vậy." Hắn nghi ngờ nhìn quanh quả thật thấy Thành Kính đang thập thò nhìn ra, có người rình rập mà hắn không hề hay biết. Điên thật mà...