Sáng đến giờ không thấy Thanh Hồn đâu.
Lục Khuynh Tâm đi khắp Diệp phủ không thấy, hỏi hạ nhân trong phủ cũng không ai thấy y đâu. Tên này không phải chuyện còn chưa làm xong đã nổi ý định bỏ trốn đó chứ?
Chui dưới đất tìm manh mối sao?
"Hoàng Tuyên, cô có thấy Thanh Hồn đâu không. Sau đêm qua thì không thấy y đâu nữa." chắc không phải bị ai đó bắt cóc đi rồi chứ? Bọn người áo đen đó chưa chắc bỏ ý định gϊếŧ người diệt khẩu.
"Thanh Lang hả, à thì... " Hoàng Tuyên suy nghĩ một chút như giật mình hỏi: "Hôm nay ngày mấy."
"Mười bảy." Là một ngày rất quan trọng với hắn, sinh thần của Trạch Dương.
"Chắc là một góc nào đó khóc như chuột rồi, không sao không sao nơi nào có liễu thì có y đó mà. Sẽ nhanh chóng bình thường lại thôi, người cũng đừng tìm y làm gì kẻo lại mất một tay một chân gì đó thì lại khổ, ta có việc không quản được các người, đi trước đây..."
Nơi nào có liễu? Trong Diệp phủ không có cây liễu nào, vậy bên bờ hồ Phồn Xuân sao?
Lục Khuynh Tâm tìm được Thanh Hồn không phải bên bờ hồ, mà là ở quán mì, y đang gắp lia lịa như là ma đói, lúc thấy hắn là đang hút sợi mì cuối cùng no trướng bụng. Lục Khuynh Tâm ngồi đối diện hắn: "Ngươi còn có tâm tình ăn mì không sợ bò ra một mình bị đám hắc y nhân bắt ngươi đi à? Ngươi là người xem thi thể phải cẩn trọng một chút, đừng để người khác phải lo cho ngươi."
"Không sợ, chẳng qua ta không ra tay thôi."
Lục Khuynh Tâm "ồ" một tiếng nói: "Ta quên mất ngươi thân thủ phi phàm, hôm qua trên đường về nhìn thấy những người áo đen chết rất kỳ lạ, không tệ không tệ." Cái này hắn không nói giỡn, những người đó đều chết thê thảm, sặc mùi phong thái hành sự của Giang Khách.
Thanh Hồn quẹt mũi không đáp câu nào.
"Kiếm của ta đâu? Tuy mê man nhưng vẫn biết rõ là do ngươi lấy đi đấy." Còn nghe ngươi nói nhảm mấy câu nữa.
"Hả... " Y ngẫm một hồi lâu không nhớ bản thân đã ném nó ở ngõ ngách nào, nhất thời xấu hổ: "Chắc là trong lúc ta lăn đã đánh rơi đâu đó ha ha ha."
Lục Khuynh Tâm rỉ tai thì thào: "Đó là bảo bối đó ngươi phải đền cho ta." Vành tai y bị hơi nóng hà vào đỏ ửng lại, Lục Khuynh Tâm hơi dời ánh mắt xuống vết thương trên cổ y, vẫn còn sưng đỏ, ẩn ẩn che giấu bên trong tóc đen nhánh không hiểu sao lại dâng lên cảm xúc khó tả: "Thanh Hồn... "
Thanh Hồn nghe gọi lạ lẫm như thế nhất thời căng thẳng: "Cái gì, Lục công tử tránh ra một chút... "
"Hôm qua ta chưa hỏi, thủy ngân từ đâu ngươi có, dùng bằng cách nào thứ đó có thể thấm vào da, ngươi làm cách nào mà lại... "
Thủy ngân không dùng tùy tiện được đâu, cả Nhuận Thành còn nhiều lần lao đao với nó.
"Lục công tử, hôm qua ta chỉ nói đùa mấy câu công tử đừng có để ý ha ha ha, chê cười rồi, chê cười rồi... ai mà lại thủ sẵn thủy ngân bên người không sợ đang đi đường ngã lăn quay bị nó hại chết không kịp ngáp sao?"
Lục Khuynh Tâm khoác tay qua vai y ghì chặt giọng nói mơ hồ: "Chúng ta có giao tình sinh tử, ta không ngại cho ngươi biết, lục đệ của ta... người đã không thể trở về, đệ ấy mất mạng do độc thủy ngân, năm đó bên cạnh Hồng Thiếu Hoài có một đại phu giúp hắn chế độc." Con ngươi Lục Khuynh Tâm trở nên trấn tĩnh sâu thẳm không sao nhìn thấu, xung quanh cũng đột nhiên tối mù khiến lòng người hoang mang: "Thanh Hồn, ngươi giúp ta được đúng không? Có ngươi thì có thể đối phó hắn rồi... " Trong máu Trạch Dương trúng thủy ngân là thật nhưng thứ khiến đệ ấy mất mạng là tên bắn.
"Ngại quá... " Thanh Hồn bối rối, người nóng như tôm luộc.
"Thanh Hồn? Ngươi đang bối rối điều gì?" Hắn nhìn y xoáy sâu, vừa như đang cầu xin cũng vừa giống như thăm dò.
"Ta chỉ thấy hơi mệt, ta muốn về... "
"Được, ngươi cứ suy nghĩ kỹ lời ta."
Mặc dù quay lưng y vẫn cảm thấy người phía sau nhìn mình ánh mắt bén ngót đầy nghi ngờ, Thanh Hồn không cần suy nghĩ còn đường y chọn, y rõ nhất. Xoa xoa l*иg ngực vẫn còn vài phần khϊếp nhược, nhìn bầu trời con chim đang sải cánh bay lượn tha phương không phải cố hương.
Ngày Thanh Hồn đi hoa tràn đất, một đêm mưa chết chóc, y muốn trở về, y rất muốn trở về.
Hơn ai hết, y muốn trở về.
Thanh Hồn đi đến khi mỏi chân mới phát hiện đi đến một căn nhà hoang cũ nát, mưa bụi mờ mờ bị gió cuốn bay trong lúc y còn không hiểu sao mình lại đến đây thì Giang Khách đang giương ô đi tới, y hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?."
"Ta định xem ngươi còn muốn đi đến lúc nào, đêm qua... "
"Đêm qua, đêm qua cái gì ngươi đó rốt cuộc là chết ở đâu, làm hại ta suýt nữa mất mạng trong bọn chúng rồi... vậy mà luôn miệng nói sẽ bảo vệ ta, bảo ta yên tâm hành sự, yên tâm cái con khỉ."
Giang Khách không để ý lời trách móc của y, hỏi: "Bọn họ là ai?"
"Là ai? Ngươi không biết tự đi điều tra sao? Còn phải để ta mớm cho ngươi nữa hả? Ai biết được là kẻ thù của họ hay là của ta, ngàn vạn người đều muốn ta chết đi, vì ta đã phá hoại quá nhiều chuyện tốt của họ. Còn ngươi muốn ta sống vì ta có thể giúp ngươi luyện công, một chút chuyện ngươi cũng không làm được hay sao... " Y cười thành tiếng: "Nếu ta biết bọn họ là ai thì xem răng nanh của họ có thể sắc bén được bao lâu. "
"Có phải nghi ngờ họ là người của Liễu Nguyên Hồng, nếu thế ta gϊếŧ hắn thay ngươi."
"Không phải." Y thở ra đầy mệt mỏi: "Ngươi đến đây không phải chỉ để quan tâm ta bị ai làm bị thương chứ. Ta rất cảm động, tuy nhiên không cần."
Giang Khách rút trong tay áo ra Giao Kim Thoa: "Đêm nay, cánh tay của Lục Khuynh Tâm... "
"Chuyện quan trọng này mà dám giao cho ta sao? Nếu như thất bại không phải đổi một cánh tay của ta là được đâu." Y nhuận Giao Kim Thoa cất vào người: "Việc này nóng bỏng tay đó, ngươi chắc là muốn ta làm?"
Giang Khách nhếch miệng: "Ta mong ngươi có thể thành công, ít nhất đừng để bản thân chết."
Thanh Hồn xúc động nói: "Đương nhiên, đương nhiên.."
…
Nửa đêm Thanh Hồn say khướt quay về nhà trọ. Hoa viên vừa mưa xong đọng nước lối đi cũng tối hơn bình thường, nhà trọ này không còn ai hay sao? Cả đèn l*иg cũng không treo lên? Ảm đạm tĩnh mịch giống như tâm trạng hiện tại vậy, không một tia sáng, không một phương hướng rõ ràng.
Y dựa gốc cây nôn mửa, nước trên tán lá nhỏ xuống buốt giá đỉnh đầu vừa lạnh vừa khó chịu vô cùng. Đang định quay về phòng thì bị người ta đẩy thẳng vào thân cây mùi rượu của đối phương còn nặng hơn y, Lục Khuynh Tâm hỏi: "Sao ngươi lại say rồi."
"Hôm nay là sinh thần của ta."
Lục Khuynh Tâm ngẩn ra, buồn thương nhàn nhạt lan ra trên mặt: "Hôm nay cũng là sinh thần của lục đệ ta, bọn ta không kịp quay về thăm mộ đệ ấy đành cứ ở đây say sưa thôi... còn ngươi vì vui mừng mà trốn ở đâu đó uống say sao, Hoàng Tuyên đã tìm ngươi rất lâu đó."
"Không cần tìm, ta tự mình biết đường về." Bất ngờ ngoài dự kiến y ngẩng đầu nhìn hắn: "Lục Khuynh Tâm."
Đây là lần đầu tiên y gọi thẳng tên hắn.
Thân cây rung mạnh nước chảy ào ào, bình rượu Lục Khuynh Tâm rơi lăn lóc, dưới đất tròng mắt hắn có hơi hoảng hốt, Thanh Hồn không dừng lại dùng bình rượu trên tay đập mạnh cầu vai hắn.
Lục Khuynh Tâm rít lên đau đớn ôm cầu vai mình lảo đảo trong men say quát: "Ngươi bị điên à?"
Thanh Hồn ném bình rượu về phía hắn, trong hoa viên tối ôm đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ. Lăn lộn đến người đầy bùn nhơ, Thanh Hồn nhe răng cắn mạnh cổ hắn máu chảy qua kẽ răng. Trên mặt, cổ, bàn tay, y lưu lại vết giống như mèo cào. Đột nhiên hắn nhìn thấy vật gì đó lóe sáng linh tính không hay thúc khủy tay đánh bay vật đó xuống đất, nheo mắt: "Giao Kim Thoa, sát tâm không nhỏ nhỉ, trong đó không phải chứa thủy ngân chứ?"
Gió xuân thổi ập vào mặt tóc Thanh Hồn thoảng bay, môi đỏ da trắng cắn nhánh tóc mềm không chút sợ hãi: "Không phải công tử hỏi ta cách nào dùng độc thủy ngân sao? Tận mắt chứng kiến có kí©ɧ ŧɧí©ɧ không hả?"
"Đem nó cài đầu ngươi không sợ hỏng đầu hả?" Lục Khuynh Tâm nhặt Giao Kim Thoa lên xem bên trong toàn là nước, còn không biết là là nước mưa hay nước cống, trong khi Lục Khuynh Tâm đang hừng hực ý chí nhấn chìm đối phương trong yên tĩnh, để đối phương vùng vẫy trong sợ hãi lộ ra sơ hở.
Thanh Hồn thì ôn hòa như ngọc nụ cười có chút tùy ý: "Có gì phải sợ chứ, đồ trong tay mình đương nhiên phải quản được nó. Kiếm của ngươi ta đã tìm được rồi, ngày mai sẽ đưa ngươi... còn bây giờ ta ngủ đã."
"Ngươi một mình trở lại đó bộ ngươi điên à? Không sợ chết mất xác sao?"
Y cười cười: "Một mình nhìn ánh đèn, ta chợt nhớ đến việc tại sao lại chuẩn bị Xương Nhẫn trong nến nên đến đó xem."
"Ngươi nhìn thấy cái gì rồi?"
"Không phải hồ sen trong nhà họ rất nổi tiếng sao? Những người đến xem đều khen tấm tắc, lúc chiều ta có đi hỏi thăm về những người đó... điều không thấy."
Nhắc đến chuyện này hắn lấy lại mấy phần tỉnh táo: "Thế nào là không thấy hả?" Hắn ngẫm nghĩ: "Là không tồn tại hay đều... nằm dưới hồ rồi? Có người dùng thứ đó thôi miên người đến thăm hồ sen sao?"
"Cái hồ đó nhìn sao cũng không đẹp, nếu không phải có người đồn nhảm thì chắc là có vấn đề rồi, người đến thăm đều là thành đông thành tây, thành nọ, thành kia, tóm lại trong các người đến xem đều không phải người trong thành, không hề biết hồ sen đó tròn méo ra sao. Cả Chu Nhuận Thành còn không rõ về nơi này không phải rất lạ sao? Chúng ta còn không tìm ra cái bếp nào cả, có thể cái bếp đó không thể lộ diện ra bên ngoài. " Thanh Hồn ngáp một cái: "Ta say lắm rồi ta về ngủ trước đây."
"Khoan đã, còn chưa nói rõ... " Hắn lẩm bẩm trong lòng, cái bếp có thể giấu ở đâu chứ? Dưới đất sao?