Thiên Niên Túy

Chương 139

Mới vừa tắm rửa xong, Tô Linh Vũ một thân khoan khoái nhẹ nhàng đi ra. Quân Y Hoàng đang tựa vào giường đọc sách, nhìn thấy nàng tóc dài xõa tung chỉ mặc áσ ɭóŧ tiến vào, không khỏi nhăn mi, nói: "Nàng nói mệt mà sao còn tới đây nữa. Ta đã kêu người đi chuẩn bị bên Tần Vũ các rồi, Hoàn Nguyệt không nói nàng biết sao?"

"Tần Vũ các cô tịch như vậy, sao bằng được nơi này của tỷ tỷ." Vẻ mặt Tô Linh Vũ cười cười, ngồi bên mép giường dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc đen dài của chính mình.

"Nàng trước giờ yêu thích thanh tịnh nên ta mới cho người đi chuẩn bị Tần Vũ các." Tâm tình Quân Y Hoàng hôm nay không được tốt, lại bị Tô Linh Vũ trêu chọc mấy hồi, lửa giận đè nén, lạnh lùng đứng dậy nói: "Được rồi, nàng đã thích nơi này thì ta cho nàng, ta đi qua bên đó."

"Tỷ tỷ, vừa rồi Thanh Tiêu giúp ta chải tóc, nói ta đã có tóc bạc rồi." Tô Linh Vũ không đi ngăn cản nàng, chỉ đợi lúc Quân Y Hoàng vừa bước tới gần cửa, đột nhiên sâu kín thở dài, tràn đầy ai oán bi thương.

Quân Y Hoàng quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Linh Vũ gương mặt phảng phát cô đơn buồn bã. Lại nghĩ tới mấy này qua nàng phải hầu hạ Nam Chiếu Đế, lúc nào cũng phải niềm nở tươi cười, muốn nói chuyện cũng phải cẩn thận từng li từng tý một, trong lòng không nhịn được, lại quay đầu vuốt ve đỉnh đầu nàng, thản nhiên nói: "Thế gian này có ai có thể vĩnh viễn không già đi? Đợi tới khi tóc bạc thì ta và nàng cũng đều giống nhau."

"Thật không? Sao ta không thấy tỷ tỷ có tóc bạc? Để ta cẩn thận nhìn lại một chút." Khóe mắt liếc tới vạt áo Quân Y Hoàng, khóe môi Tô Linh Vũ khẽ cong, đột nhiên hai tay vươn ra ôm lấy eo nhỏ trước mắt, xoay người một cái đặt Quân Y Hoàng xuống giường.

Quân Y Hoàng không lường trước được động tác của Tô Linh Vũ, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên sợ hãi kêu một tiiếng, đợi lấy lại được tinh thần liền thấy dung nhan tuyệt mỹ gần ngay trước mặt, trong mắt là vẻ đắc ý sau khi thực hiện được quỷ kế, làm gì có nửa phần cô đơn.

"Tô Linh Vũ nàng!"

"Tóc bạc thì ta không có thấy, tỷ tỷ tóc đen nhiều như vậy sao có nửa điểm tóc bạc. Bất quá tỷ tỷ ôm vào thật mềm mại, vậy mà trước giờ ta không phát hiện a!" Hai tay Tô Linh Vũ như sắt thép, chặt chẽ ôm lấy Quân Y Hoàng, căn bản không để nàng giãy dụa đứng dậy, giống hệt như chú mèo nhỏ, cái trán cọ loạn dưới cằm Quân Y Hoàng.

"...." Quân Y Hoàng một bụng lửa giận cũng bị Tô Linh Vũ cọ bay mất hơn nửa. Dở khóc dở cười nhìn vị phi tần không ra dáng nữ tử đoan chính kia, bất đắc dĩ thở dài nói: "Nàng rốt cuộc muốn làm sao?"

Tô Linh Vũ không hề động, hai tay cũng không buông, hai má kề sát hai má Quân Y Hoàng, chậm rãi nói: "Quân tỷ, quốc bang chi chiến ta vô lực, nhưng ở hậu cung Nam Đường này, mọi việc đều có ta."

Quân Y Hoàng ngẩn ra, xoang mũi chua xót, trong lòng bị những lời kia lay động, cuồn cuộn không ngớt.

"Nha đầu Hoàn Nguyệt này lại nhiều lời rồi."

"Chúng ta thân cận đã lâu, nàng không giận ta nhìn không thấy sao?" Tô Linh Vũ ngửa người, bình tĩnh nhìn Quân Y Hoàng: "Quân tỷ, trong hậu cung này chúng ta làm bộ còn chưa đủ sao? Nàng còn muốn ở trước mặt ta cũng như vậy?"

Quân Y Hoàng nhất thời không chống đỡ được, chỉ có thể im lặng nhìn lại.

Giường đặt xa cửa sổ, ánh sáng chiếu tới đã có phần yếu ớt. Chiếu tới khuôn mặt ôn nhu của Tô Linh Vũ, mắt hạnh lưu chuyển, đa tình như nước, đồng tử lại đen nhánh tựa như đầm nước sâu thẳm, khiến người ta nhìn không ra ý tứ hàm xúc.

Trước đây Quân Y Hoàng độc quản hậu cung ba nghìn giai lệ, âm mưu thủ đoạn trải qua vô số, lại thêm tính tình nội liễm, đối với chuyện gì cũng lạnh nhạt một mình chống đỡ. Hiện tại đối diện với Tô Linh Vũ như vậy, trong lòng Quân Y Hoàng có chút sợ hãi, nghiêng mặt qua một bên.

"Tề Quận cách xa ngàn dặm, ta và nàng đã định sẽ chết già ở đây, nếu không dụng tâm gắn bó thì chuyện trước kia sao có thể yên ổn mà lắng xuống?"

Quân Y Hoàng qua một lúc mới đẩy nhẹ Tô Linh Vũ, thản nhiên nói: "Nàng đứng lên trước đi, từ từ nói chuyện, như thế này còn ra thể thống gì nữa."

Lần này Tô Linh Vũ cũng không còn kiên trì nữa, thuận thế xoay người ngồi xuống bên giường. Quân Y Hoàng đứng lên, phất phất quần áo bị Tô Linh Vũ làm cho lộn xộn, nói: "Nàng đi nghỉ trước đi, ta ra vườn đi dạo một chút."

Cước bộ còn chưa kịp đưa, bên hông đã bị níu lại. Một đôi tay vòng qua eo, phía sau truyền đến thanh âm nũng nịu của Tô Linh Vũ: "Quân quân, nàng ngủ cùng ta."

"Ta không muốn...."

"Lúc ta mới tới nàng còn đang ngủ gật, sao lại không muốn chứ?" Tô Linh Vũ không quan tâm liền lôi kéo ngoại sam của Quân Y Hoàng: "Nàng muốn đi ra ngoài cũng phải thay quần áo, không bằng cởϊ áσ ra ngủ cùng ta một lúc, đợi lúc nào muốn đi thì mặc lại."

Quân Y Hoàng luống cuống tay chân cứu lấy quần áo trên người, nhưng Tô Linh Vũ đã quyết tâm, lôi lôi kéo kéo một hồi khiến ngoại sam cơ hồ đã bị nàng kéo ra không ít, lại nhìn thấy bộ dáng không đạt được mục đích quyết không bỏ qua của Tô Linh Vũ, Quân Y Hoàng chỉ có thể hạ cờ trắng.

"Được rồi, ta bồi nàng ngủ, đừng kéo nữa. Nếu còn kéo thì bộ y phục này sao còn mặc được nữa?!"

"Nàng lại không thiếu, không phải hôm trước ta mới cho người mang qua hai thước gấm Tứ Xuyên sao, nếu còn không đủ thì ta lại kêu Thanh Tiêu qua lấy tiếp!"

"Nàng hôm nay làm sao vậy, tính tình hệt như tiểu hài tử." Quân Y Hoàng lắc đầu, chỉ cảm thấy vô kế khả thi với nữ tử trước mặt.

Nhẹ giọng gọi Hoàn Nguyệt tùy thời chờ đợi ở ngoài cửa tiến vào, giúp Quân Y Hoàng thay y phục. Quân Y Hoàng nhẹ nhàng nằm lên giường, nghiêng người nhìn Tô Linh Vũ nói: "Đã làm như ý nguyện của nàng, còn không nhắm mắt ngủ?"

"Đợi thêm một lúc đã." Tô Linh Vũ thần bí cười cười, một lát sau Hoàn Nguyệt quay lại, trong tay bưng một cái khay.

Quân Y Hoàng vừa ngửi thấy hương vị, sắc mặt bỗng trầm xuống.

Mới vừa rồi thừa dịp Tô Linh Vũ tắm rửa, Quân Y Hoàng đã sai người đem đổ bỏ bát thuốc trong phòng, mà giờ phút này bát thuốc trong tay Hoàn Nguyệt có mùi y hệt bát thuốc trước đó.

"Mang ra ngoài!"

"Bỏ xuống đó đi." Hoàn Nguyệt bị Quân Y Hoàng quát đến run cả người, đang tiến thoái lưỡng nan, thấy được ngón tay Tô Linh Vũ chỉ hướng chiếc bàn đặt ở đầu giường. Hoàn Nguyệt trộm nhìn Quân Y Hoàng, đánh bạo đặt chén thuốc xuống, rồi như chim sợ cành cong rời khỏi gian phòng.

"Đây mới là lý do nàng dây dưa không dứt ở đây?" Quân Y Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Linh Vũ.

Tô Linh Vũ làm như không thấy, cánh tay lướt qua người Quân Y Hoàng, bưng lấy chén thuốc, nhẹ nhàng quấy đều, nhẹ giọng nói: "Nàng bị bệnh đã quá nửa tháng, bệnh tình vốn không nặng chỉ là do nàng không chịu uống thuốc, mới kéo dài tới bây giờ. Trời đã vào thu, còn không nhanh chữa khỏi, không cẩn thận dính phong hàn thì phải làm sao? Lẽ nào nàng muốn thử qua tư vị giống ta lần đó, suýt chút nữa mất nửa cái mạng?"

"Ta không uống!"

"Thật sự không có đắng, ta đã bảo Hoàn Nguyệt mang theo mứt quả, ăn vào rất ngọt, sẽ không lưu lại vị đắng của thuốc."

"Không uống."

Mặc cho Tô Linh Vũ dỗ dành, Quân Y Hoàng vẫn nói ra hai chữ kia. Miệng nhỏ cũng theo đó ngậm chặt, khiến Tô Linh Vũ không biết phải làm sao.

"Ta cũng nàng uống được không? Nàng xem, thực sự không có đắng." Tô Linh Vũ liền uống một ngụm thuốc, vị đắng tràn đầy khoang miệng nhưng vẫn phải làm bộ không có gì, miệng cười nhẹ đưa thìa thuốc tới bên môi Quân Y Hoàng: "Nàng thử xem, nếu như đắng thì nàng lại nhả ra là được."

Quân Y Hoàng nhìn Tô Linh Vũ cười cười, nửa tin nửa ngờ, mở miệng muốn hỏi, lại bị một thìa nhét vào miệng, lập tức chất lỏng tràn vào trong khoang miệng. Đợi nàng kịp phản ứng lại thì thuốc đã bị nuốt xuống hơn phân nửa, đang muốn phát hỏa, liền bị Tô Linh Vũ nhét vào miệng một đồ vật, nhất thời khiến miệng nàng ngọt ngào không thôi.

"Mứt quả này ta bảo Hoàn Nguyệt xé ra, vị ngọt thanh giúp nàng ăn không bị chán, thế nào rồi còn đắng nữa không?"

Quân Y Hoàng nhìn Tô Linh Vũ, thuốc ban nãy còn dính một chút bên khóe miệng được nàng lau đi, mứt quả trong miệng ngọt thơm xua tan vị đắng, lại thêm đôi mắt chờ mong cùng bàn tay đang nắm lấy chiếc thìa của nàng.

Từ lúc rồi khỏi Tề Quận, rời khỏi mẫu hậu, tâm tư mềm mại của Quân Y Hoàng bị che dấu nhiều năm nay lại bị chạm đến, khiến cho nàng do dự mấy lần, rốt cuộc gian nan gật đâu.

".... Nàng giúp ta uống."

"Được." Tô Linh Vũ như nghe được ý trời, tươi cười đưa thìa thuốc tới bên môi Quân Y Hoàng.

Lần này Quân Y Hoàng không có giãy dụa, ngoan ngoãn hé miệng nuốt xuống.

Hai người tới tới lui lui một hồi, chén thuốc cũng vơi dần, Tô Linh Vũ đem đến một bát nước nhỏ cho Quân Y Hoàng súc miệng, rồi lại đưa tới một viên mứt quả, xong mới như được đại xá mà buông bát.

"Nếu chuyện Thục phi sợ đắng mà không dám uống thuốc truyền ra ngoài, chỉ sợ cả hậu cung Nam Đường này sẽ cười chết mất."

"...."

Quân Y Hoàng híp mặt, đang định làm khó dễ nàng. Tô Linh Vũ ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhanh như chớp chui vào chăn: "Ta bảo Thanh Tiêu về lấy ít quần áo, mấy ngày này ta ở cùng nàng, chờ nàng khỏi bệnh ta mới về. Trông coi bệ hạ mấy ngày nay thực mệt mỏi, ta ngủ trước đây."

Nói rồi ngả đầu nhắm mắt giả bộ ngủ, lời Quân Y Hoàng nghẹn lại ở yết hầu đành phải nuốt xuống. Có lẽ là mệt thật, chỉ một lát sau Tô Linh Vũ đã nặng nề ngủ.

Quân Y Hoàng nhìn nàng ngủ, trong miệng vẫn còn vị đắng, liền xoay người muốn tìm mứt quả trên bàn, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm phải chén thuốc kia.

Mới vừa rồi là cùng Tô Linh Vũ dùng chung một chiếc thìa uống thuốc...

Hai má đột nhiên nóng lên, thần sắc bối rối, qua loa với lấy viên mứt quả, vội vàng nằm xuống giường.

Bên trong thuốc có sẵn dược liệu an thần, lại thêm bản thân vốn đã mệt mỏi, nhắm mắt không bao lâu bất tri bất giác đã rơi vào mộng.

Nằm bên cạnh nàng Tô Linh Vũ tưởng đã ngủ lại mở mắt, cẩn thận nhích người nằm sát bên Quân Y Hoàng. Nhìn chằm chằm Quân Y Hoàng đang ngủ say, trong đôi mắt nói không rõ là loại cảm xúc gì, chỉ thấy bên trong là hình ảnh của Quân Y Hoàng.

"Quân Quân..."

Thanh âm thở dài cực nhỏ, nhanh chóng chìm vào hư không, tựa như chưa từng tồn tại.

P/S: Sự là mình edit gần xong chương thì lỡ chân đá phải ổ điện và thế là đi tong cả chương vì mình chưa lưu vào file word. Thế là phải edit 2 lần và được ăn cẩu lương cũng 2 lần luôn :3