Tô Linh Vũ nghe vậy cũng chỉ bất đắc dĩ cười, nàng cùng Quân Y Hoàng kết giao đã lâu, tự hiểu Quân Y Hoàng muốn tránh xa phong ba bão táp trong cung, từ trước đến nay nghiêm cấm tỳ nữ tôi tớ trong cung không được nhiều lời, thậm chí ngay cả với tỷ muội thân thiết như nàng cũng không được. Khắp nơi trong cung, ai cũng không dám chắc có hay không tai vách mạch rừng, có hay không truyền đến tai kẻ khác. Chuyện trách cứ tỳ nữ trong cung cũng là chuyện thường tình, biết được Quân Y Hoàng vì lý do này mà phạt, cũng không hỏi thêm nữa.
Không khí yên lặng, Quân Y Hoàng mới từ trong cơn mê tỉnh lại, tâm tình ủ rũ, không muốn ngủ tiếp, nhất thời nhàm chán, nhìn chằm chằm tranh vẽ trên mặt Tô Linh Vũ liền cảm thấy chướng mắt, Quân Y Hoàng lười biếng duỗi ngón tay, nói: "Mọi người đều vẽ lên mặt bức họa xấu xí này?"
"Trong hậu cung ai mà lại không nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà làm việc đây?" Tô Linh Vũ than nhẹ. Nàng cũng chỉ muốn lo tốt cho tấm thân này, rốt cục ra sao? Hậu cung phi tần dù phân cao thấp, nhưng thực tế tính mệnh đều ở trong tay của một người, cho dù không muốn thì có thể làm thế nào?
"Ta nghe nói Lan tiệp dư còn đang bệnh, nàng ta cũng vẽ sao?"
"Mọi người đều vẽ, nàng ta cũng tránh không được."
Quân Y Hoàng nghe vậy không khỏi nhướng mày, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hạ Lan Phức ở trong cung có tiếng thanh cao kiêu ngạo, ngoại trừ Hạ Nhược Khanh ra thì không cùng các phi tần khác qua lại, sắc mặt ở trước mặt Nam Chiếu Đế cũng lạnh nhạt như thường, nên không thể nói nàng ta không coi ai ra gì. Cũng không biết Nam Chiếu Đế có phải hay không giống với những nam tử bình thường, đối với sự lạnh nhạt của Hạ Lan Phức đều không chút để ý, vốn trước đây yêu thích nữ tử ôn nhu dịu dàng, giờ lại đối với Hạ Lan Phức sủng ái hơn hẳn. Hạ Lan Phức vào cung chưa đến hai năm, địa vị đã lên như diều gặp gió, mấy ngày trước mới được phong lên làm Tiệp dư, ngay cả Tô Linh Vũ cũng không thể bằng, khiến cho biết bao nhiêu nữ tử trong cung đều đỏ mắt, ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không thể tin được đúng không? Lúc ta nhìn thấy nàng ta không nói một lời tùy ý họa sư vẽ, cũng nhịn không được a." Tô Linh Vũ nhếch môi cười thâm ý, thản nhiên nói: "Nàng ta vì Tịnh quý tần cũng thực nhọc lòng."
Đối với lời nói cuối cùng của Tô Linh Vũ, Quân Y Hoàng cũng từ chối cho ý kiến, hỏi: "Lý Tư Kỳ còn đang quỳ trước Thừa Minh Điện sao?"
"Lúc ta chở về có đi ngang Thừa Minh Điện, thấy nàng ta còn ở đó, quỳ ba ngày mặt cũng xanh, nàng ta còn muốn quỳ nữa thì khả năng đến ngày mai sẽ chịu không nổi."
"Tự làm tự chịu, cũng coi như đáng." Đối với thảm trạng của Lý Tư Kỳ, Quân Y Hoàng cũng không có ý thương hại.
Lý Tư Kỳ là vị ở Lương viện, được phong chữ Kỳ, vào cung cùng lúc với Tô Linh Vũ, khác biệt so với Tô Linh Vũ ở chỗ, nàng ta xuất thân là nữ tử dân gian. Lý Tư Kỳ dung mạo kiều mỵ, ở trong những nữ tử dân gian có thể nói là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa thanh âm lại như chim hoàng oanh, lại có tài đàn hát, nhờ vậy mà có thể trở thành Lương viện. Lý Tư Kỳ này trong gia tộc không có người làm trong triều, phía sau không có chỗ dựa, đối với những phi tần có xuất thân từ gia đình quan lại liền phải nhún nhường ba phần. Ngày thường đều bị những nữ tử kia thường xuyên trào phúng xuất thân, dĩ nhiên hận đến nghiến răng. Thẳng đến khi Hạ Lan Phức được Hạ Nhược Khanh đề bạt vào cung, thân phận của Hạ Lan Phức lại là hậu duệ hoàng thất, ngay đến cả con cái quan lại cũng không sánh bằng chứ đừng nói tới người thường, khiến Lý Tư Kỳ đã nén giận từ lâu, cuối cùng chịu không được.
Hạ Lan Phức tính tình cũng thực lớn, dung mạo cao ngạo lạnh lùng, đối với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người khác cũng không dễ dàng bỏ qua. Hạ Lan Phức trước được Tịnh quý tần nâng đỡ, sau lại được Nam Chiếu Đế sủng ái, khí tức của Lý Tư Kỳ còn chưa được thoát ra ngoài liền bị áp chế chặt chẽ. Tước vị Hạ Lan Phức liên tục được tấn phong, lại đang lúc được sủng, Lý Tư Kỳ sau mấy lần chịu thiệt liền không dám tùy ý trêu chọc.
Lý Tư Kỳ ngoài mặt ẩn nhẫn, nhưng cỗ khí tức kia vẫn nuốt không trôi, đợi đến việc phụ thân Hạ Nhược Khanh kết bè kéo cánh bị kết tội bỏ tù, Lý Tư Kỳ hận tới việc Hạ Nhược Khanh che chở Hạ Lan Phức, cùng với việc oán khí tích tụ đã lâu, hận cũ thù mới kéo đến. Vậy mà lại dám hướng Nam Chiếu Đế góp lời, nói Tịnh quý tần Hạ Nhược Khanh không cam lòng phụ thân bị bỏ tù, lén cùng Hạ Lan Phức luyện cổ thuật Bắc Yến, muốn hành thích vua vì phụ thân mà báo thù.
Lời này nói đúng lúc Hạ Lan Phức được gọi vào, liền bị nàng ta lãnh ngôn nghiêm nghị giáo huấn ngay trước mặt Nam Chiếu Đế. Lại nói, lúc đó Lý Tư Kỳ không bằng không chứng chỉ vì nhất thời muốn bỏ đá xuống giếng, liền bị Hạ Lan Phức lời nói sắc bén nói đến cứng họng, lại bị hình cụ trong tay đám lính canh dọa. Sợ hãi ngồi phịch xuống đất, khóc rống lên phân trần do mình nghe hạ nhân đồn đại, vì lo lắng cho hoàng thượng nên không dám nghĩ nhiều mà vội vàng đến bẩm báo.
Nam Chiếu Đế giận dữ, trách cứ nói Lý Tư Kỳ khi quân phạm thượng, hãm hại phi tần, tội chết cũng không oan uổng. Niệm tình Lý Tư Kỳ ngày thường tính tình dịu ngoan, vì nhất thời cấp bách nên tội chết có thể tha, nhưng vẫn lột bỏ tước vị, mỗi ngày phải quỳ trước Thừa Minh Điện của Lan tiệp dư để thỉnh tội, về sau như thế nào tùy ý Lan tiệp dư xử trí.
Đêm hôm sau Nam Chiếu Đế đột nhiên phát sốt, mỗi ngày đều truyền mấy vị phi tần ngày thường yêu thích vào chăm bệnh. Cũng không biết Hạ Lan Phức là không rảnh hay đã quên, vẫn để Lý Tư Kỳ quỳ gối trước Thừa Minh điện. Nữ tử tuyển chọn trong dân gian, tuy không phải con nhà quan lại, nhưng cũng xuất thân từ gia đình giàu có, được nuông chiều từ bé đến lớn, sao có thể chịu được khổ cực dầm mưa dãi nắng. Hôm nay Tô Linh Vũ đi ngang thấy được sắc mặt Lý Tư Kỳ tái nhợt, toàn thân phù thũng không nói, hai đầu gối quỳ xuống cũng thấy được chút huyết sắc thấm vào đá dưới chân, cho dù Hạ Lan Phức nguôi giận mà đặc xá thì cũng bị phế mất nửa cái mạng.
Loại người như Lý Tư Kỳ trong cung không ít, Tô Linh Vũ cũng không thân thiết với nàng ta, càng không đáng vì nàng ta cầu tình, nghe Quân Y Hoàng hỏi cũng coi như truyện thường ngày mà nói cho nàng nghe.
Quân Y Hoàng nghe xong ánh mắt trầm ngâm một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Nàng về sau tránh xa Tịnh quý tần và Lan tiệp dư một chút, tránh dây dưa đến họ. Cho dù ngẫu nhiên có lui tới thì cũng không được cầm đồ vật các nàng tặng, lén xử lý là được."
Tô Linh Vũ giật mình, lập tức cười nói: "Nàng thật tin chuyện ma quỷ của Lý Tư Kỳ? Nếu Lan tiệp dư thực muốn hạ cổ trùng thì bệ hạ sớm đã dính phải, nàng ta lẽ nào lại cam tâm chịu ủy khuất chốn hậu cung Nam Đường lâu như vậy?"
"Cái gì mà chịu nhục, hồ ngôn loạn ngữ!" Quân Y Hoàng lạnh lùng quát Tô Linh Vũ, lại nói: "Tin đồn vô căn cứ chưa chắc đã không có nguyên nhân, cần thận là trên hết. Lần đó nếu như nàng nghe lời ta mà chú ý nhiều hơn, sự tình phía sau không phải sẽ không có sao?"
"Ai, đúng đúng, hảo tỷ tỷ, hảo Quân Quân, đều là ta sai, ta nghe lời nàng vạn phần đều sẽ cẩn thận a!" Nhắc đến chuyện cũ Tô Linh Vũ chỉ có thể cười gượng mà bồi tội với nàng.
Rèm được vén lên, Hoàn Nguyệt bưng chậu tiến tới, hộ tống nàng còn có Thanh Tiêu, trên tay cầm một khay đựng bát tráng men xanh, lập tức mùi thuốc đông y tỏa ra khắp phòng.
Quân Y Hoàng mi tâm dựng thẳng, mặt lộ vẻ không do dự, chuyển hướng Tô Linh Vũ nói: "Nước tới rồi, đem gương mặt diễn viên hí khúc của nàng rửa sạch rồi về Ngọc Huỳnh điện nghỉ ngơi đi."
"Làm sao, ta vừa tới lại đuổi ta đi?" Tô Linh Vũ ra vẻ giận dữ, trong mắt lại ẩn hiện ý cười.
"Nàng mấy ngày ở bên cạnh bệ hạ, còn không mệt?"
"Sao có thể không mệt chứ." Tô Linh Vũ hừ nhẹ nói: "Nàng bệnh không cần đi, liền khổ ta a."
Nói xong Tô Linh Vũ lại gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói đúng a, như vậy đi. Hoàn Nguyệt, giúp ta chuẩn bị quần áo, ta muốn tắm rửa luôn. Chỗ của tỷ tỷ giường đệm mềm mại thơm mát, ta ngủ lại đây luôn a."
Nói xong cũng không chờ Quân Y Hoàng phản ứng, vung tay về phía Hoàn Nguyệt rồi lập tức đi ra ngoài.
Hoàn Nguyệt cùng Thanh Tiêu nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há mồm của Quân Y Hoàng, muốn cười lại không dám, chỉ để lại chén thuốc, vội vàng hành lễ lui ra ngoài.
Quân Y Hoàng xưa nay cẩn trọng lời nói, cũng chỉ có Ninh dung hoa dám ở Dụ Phong cung làm càn như vậy.
Đợi Hoàn Nguyệt đem quần áo sạch đến, Thanh Tiêu cũng đã hầu hạ Tô Linh Vũ rửa mặt chải đầu xong, mặc xong y phục, lại vẫy lui Thanh Tiêu, Tô Linh Vũ trầm giọng nói: "Ta thấy Thục phi hôm nay tâm tình không tốt, có chuyện gì sao?"
"Này..." Hoàn Nguyệt do dự một hồi, lại nghĩ đến quan hệ thân cận giữa Ninh dung hoa cùng Thục phi, mà cái kia cũng không coi là bí mật lớn gì, liền đem nội dung bức thư sáng nay nói cho nàng biết.
Mi tâm Tô Linh Vũ nhăn lại, nàng vốn tưởng phi tần trong cung làm chuyện gì khiến Quân Y Hoàng không vui, dù sao hiện tại Quân Y Hoàng không còn quyền quản lý lục cung, thái độ của bệ hạ với nàng ấy cũng như gần như xa. Lại thêm trước kia cũng đắc tội không ít người, dĩ nhiên sẽ có người muốn bỏ đá xuống giếng, tuy Quân Y Hoàng không đem những chuyện này để trong mắt, nhưng vẫn là phiền toái. Quân Y Hoàng chưa bao giờ đề cập đến, Tô Linh Vũ cũng chỉ có thể tìm hiểu bằng cách khác, sau đó liền ngầm thay nàng chỉnh đốn một phen. Không nghĩ đến chuyện lần này liên quan đến binh bại của Tề Quận, này nàng không thể nhúng tay vào.
"Thôi, hai ngày nay ta không về Ngọc Huỳnh điện, ngươi sai người cùng Thanh Tiêu về lấy cho ta mấy bộ y phục đem qua đây."
Suy nghĩ môt lát, Tô Linh Vũ cũng không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể ở lại Dụ Phong cung bồi tiếp Quân Y Hoàng. Tin tức Tề Quận chiến bại trong triều đình chắc đều đã biết, ít ngày nữa hẳn sẽ truyền khắp hậu cung, giấu cũng giấu không dược. Địa vị hiện tại của Quân Y Hoàng hơn phân nửa là dựa vào thân phận trưởng công chúa của Tề Quận, tình huống sau này chỉ sợ sẽ không tốt cho lắm.
Có điều đã có nàng ở đây, những người khác muốn động vào Quân Y Hoàng cũng không dễ dàng như vậy!