Thiên Niên Túy

Chương 127

Khẩu khí của Lam Túy đặc biệt khó chịu, Du Thần cũng hiểu, mặc kệ là ai đi nữa, khi bị một khẩu súng chĩa vào người cũng không thể có tâm trạng tốt.

Chẳng qua hiện tại đang ở dưới mộ không thể phân phát thiện ý làm người tốt được, nội tâm Du Thần vô cùng lo lắng cho Vương Phú Quý, cũng vô cùng hối hận đã để hắn lại bên kia. Nay bị Lam Túy một câu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tâm tình vốn đè nén giờ bạo phát, gầm nhẹ: "Lam Túy, đừng tưởng rằng có Quân Y Hoàng ở đây ta sẽ không làm gì cô. Nếu xảy ra chuyện, chúng ta không ra được sẽ đem các người chôn cùng! Nhanh bảo cô ấy đi qua bên kia!"

"Du đại thiếu gia, ta nhớ từng nói với ngươi." Lam Túy nâng cằm cười lạnh. "Lam Túy ta, đời này hận nhất là bị người khác uy hϊếp!"

Dứt lời liền hừ lạnh một tiếng, nói tiếp từng chữ một: "Không! Đi!"

"Cô!"

Du Thần đã từng cùng đủ loại người lăn lộn hơn chục năm, năng lực không chế cảm xúc cũng không đến mức sẽ bị người khác chọc giận đến mức muốn giậm chân, nhưng giờ hắn bị Lam Túy chọc giận đến yết hầu nghẹn không thở nổi.

Đời này hắn chưa từng gặp nữ nhân nào có tính khí như Lam Túy!

"Cô thấy rồi đấy cô ấy bị bắn cũng không vấn đề gì đúng không!" Hiện tại Du Thần không muốn cùng Lam Túy nói chuyện, trực tiếp dứt khoát nói với chính chủ sau lưng Lam Túy.

Quân Y Hoàng phủi phủi váy dài, đầu ngón tay thon dài chỉ hướng Lam Túy, chậm rì mà nói: "Ta nghe nàng ấy."

"..."

Hai nữ nhân này! Quả thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không phải là người một nhà không bước qua một cửa mà!

"Mặt khác" Quân Y Hoàng không giống Du Thần nổi giận, mà nói: "Vừa rồi chúng ta thỏa thuận cho các ngươi đi vào trong mộ Hạ Lan Phức lấy trước một vật, bây giờ vật đã tới tay, các ngươi lại được một đòi hai, làm sao chúng ta dám tin tưởng đây."

Quân Y Hoàng vẫn luôn nhàn nhạt nói không có nửa điểm tức giận, nhưng lại đem đến cảm giác tràn đầy âm khí cùng lệ khí.

Thực chất, hiện tại Quân Y Hoàng đang tức giận.

Lúc trước vì Lam Túy mà nàng phải trơ mắt nhìn Báo Tử ở trong cây động thủ với thi thể của Hạ Lan Phức, thậm chí còn xem Hạ Lan Phức như một chiếc túi xách bình thường tùy ý mà ném xuống đất. Hạ Lan Phức khi còn sống vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, cho dù cả đời ân oán cũng không cho phép bản thân bị hϊếp đáp làm nhục. Lại thêm nghĩ đến thi thể của bản thân khiến Quân Y Hoàng đối với Du Thần và Báo Tử cảng thêm căm ghét, vậy mà giờ Du Thần không biết tốt xấu muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Chỉ thấy khóe môi Quân Y Hoàng âm trầm, nói tiếp: "Ta nói rồi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi không giữ chữ tín thì ở lại đây an nghỉ cùng Lam Túy đi. Cùng lắm ta ở lại đây bồi tiếp nàng ấy là được."

Cuộc nói chuyện này khiến Du Thần đổ mồ hôi lạnh, Lam Túy cũng cực kỳ vui vẻ, hì hì cười: "Lời này là do nàng nói đấy, đừng đổi ý nha."

Hai người này bị bệnh thần kinh!

Đúng lúc này, Báo Tử cầm viên cầu ngọc đưa đến trước mặt Du Thần, thấp giọng nói: "Du ca xem đây có phải vật đó không?"

Âm thanh kia sau một hồi dồn dập liền chậm dần lại, cũng không còn nặng nề như trước mà nhỏ dân fđi, chỉ là ở dưới đất không gian vô cùng lớn, tầng tầng lớp lớp đan xen nên không thể tìm được nơi phát ra âm thanh.

Viên cầu ngọc đặt trên tay Báo Tử không có gì kỳ lạ, ảm đạm không phát sáng, không thấy có chỗ nào đặc biệt quý giá.

Du Thần duỗi ngón tay nhẹ nhàng gẩy quả cầu ngọc, không nghĩ tới chỗ ngón tay tiếp xúc với quả cầu giống như bị điện giật, toàn thân không tự chủ được mà run lên, một luồng hàn khí trong nháy mắt chạy khắp cơ thể, dù Du Thần đã mặc trang phục giữ ấm cũng không kháng cự được cái lạnh này.

Khí lạnh này, thực giống như có thể khiến người ta cả người đông cứng!

Mới chạm vào một chút đã như vậy, lại được lấy ra từ miệng Hạ Lan Phức, khẳng định không phải vật bbinhf thường, nhưng Du Thần dùng ngón tay đẩy qua lại một hai vòng sắc mặt liền nặng nề không có chút vui vẻ gì.

"Không đúng, linh ngọc lớn như vậy tuy là hiếm có, nhưng cũng chỉ có tác dụng chống phân hủy thôi." Du Thần phất tay một cái, viên linh ngọc tiền từ tay Báo Tử rơi xuống chân, dường như đây là món đồ bỏ không muốn để ý tới: "Trên người cô ta không có thứ gì khác?"

"Mộc gia không phải nói đồ tốt nhất thường ở trong miệng thi thể sao, ta ở trong miệng thi thể thấy viên ngọc này liền lấy ra thôi."

"Đồ đần! Ngươi lại không biết kiểm tra toàn bộ một lần à!" Du Thần trừng mắt muốn chửi người, âm thanh thanh thúy vốn đã chậm giờ lại vang nhẹ vài cái, trùng trùng điệp điệp vang lên."

"Báo Tử ngươi qua bên kia xem rốt cuộc là có chuyện gì, còn có đi tìm Vương thúc nữa. Ta đi tìm đồ, lấy được sẽ lập tức tìm ngươi." Mi tâm Du Thần xiết chặt, nói với Báo Tử.

Báo Tử nghe được lời Du Thần, trên mặt lộ ra một chút do dự. Lại nói hắn trước cũng là kẻ gan to cùng trời, việc hắn làm trước kia cũng không phân đêm hay ngày gì, thủ đoạn trước sau như một lòng dạ độc ác, nếu không cũng không trở thành tâm phúc cảu Du gia. Nhưng cái mộ này thực vô cùng quỷ dị, các loại cơ quan không thể tưởng tượng nổi lần lượt kéo đến, đám người đi cùng đều đã chết thảm, làm cho lá gan của hắn cũng xẹp đi hai ba phần.

Chẳng có ai là không sợ chết cả, hắn cũng không phải ngoại lệ.

Vừa rồi hắn cũng có nghe thấy Du Thần cùng Lam Túy nói chuyện, trước mắt người thích hợp nhất để đi thám thính cũng chỉ có hắn.

Ngón tay vô ý thức vuốt suống cái vật nhỏ nhô lên dưới túi quần, Báo Tử cắn răng cầm đèn pin lên đi về phái vị trí Vương Phú Quý.

Chỉ cần lần này có thể ra ngoài, mấy thứ ở trong túi quần có thể khiến hắn tiêu xài nửa đời, trở về liền tìm một người vợ rồi chọn một công việc phù hợp, đời này có thể thoải mái tiêu dao tự tại. Coi như qua bên kia để đi ra ngoài đi, so với cứ đứng đây nơm nớp lo sợ đến chết còn tốt hơn!

Mắt thấy bóng lưng Báo Tử đi đến chỗ hồ ngọc thạch, Du Thần thở dài, khẩu súng ấn vào ót Lam Túy: "đi cùng ta."

Lam Túy cũng không phản kháng, chỉ là nhìn viên linh ngọc dưới đất rồi nhìn về phía Quân Y Hoàng, trong ánh mắt mang theo nghi vấn. Tại thời điểm Báo Tử đưa viên linh ngọc ra Quân Y Hoàng một mực nhìn chằm chằm vào nó, giờ phút này thấy được ánh mắt của Lam Túy liền ngập ngừng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đây không phải đồ các nàng tìm.

Thứ đáng giá như vậy cũng bị Du Thần tùy tiện ném xuống đất, vậy thứ hắn muốn rốt cuộc là gì?

"Ta nói rồi ta chỉ muốn một thứ." Du Thần thấy Lam Túy nhìn chằm chằm vào linh ngọc, lầm tưởng Lam Túy đã động tâm với mòn bảo bối này, lại bổ sung một câu: "cùng ta tìm vật ta muốn, tìm được ta liền đi, những thứ còn lại đều của ngươi."

Lam Túy cũng không phản bác, để Du Thần lôi kéo tới chỗ thân cây, thời điểm đi qua hai người Bạch Tố Hà liền thấy Mông Tranh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Bạch Tố Hà nửa quỳ ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt Mông Tranh, trong mắt nàng Mông Tranh tựa như bảo bối vậy.

Huyệt mộ trong cây cũng không lớn, Du Thần mang theo Lam Túy chui vào cùng Quân Y Hoàng như hình với bóng áp sát sau lưng Du Thần, khiên không gian càng thêm chật chội. Trước mặt là thi thể, sau lưng là một nữ quỷ khiến Du Thần cảm thấy áp lực như núi đè cuống, cố gắng bình tĩnh mà bắt đầu dùng một tay lục lọi trên thi thể Hạ Lan Phức.

Không biết là vị Lộc Sơn yêu quý vị muội muội này đến mức nào, hai bên túi trong tay áo của Hạ Lan Phức lấy ra được hai mươi trang sức đủ hình dáng, cùng với vòng trên cổ tay cổ chân, cả người như cây thông Nô en, treo đủ loại đồ trang trí. Mỗi lần Du Thần lấy ra một vật, Lam Túy sẽ liếc nhìn Quân Y Hoàng, Quân Y Hoàng vẫn luôn lắc đầu, đến cái thứ bón mươi bảy rồi lam Túy cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, lông mày nhướn lên, dùng ánh mắt hỏi: "Nàng không cảm nhận được hồn phách của mình ở đâu sao?"

Quân Y Hoàng một mặt biểu lộ không biết làm sao tiếp tục lắc đầu. Nàng có thể cảm nhận được hồn phách bị mất ở gần ngay đây nhưng đồ vật ở đây quá nhiều, nàng làm sao biết rốt cuộc là ở trong thứ gì chứ?

Không riêng gì Lam Túy, Du Thần cũng trở nên nóng nảy vô cùng đứng lên, tâm tình sợ hãi càng ngày càng nặng, tốc độ tìm kiếm cũng càng lúc càng nhanh, đồ vật đã kiểm tra xếp thành một tòa núi nhỏ rồi. Hắn đối với đồ vật kia cũng chỉ là phỏng đoán qua tư liệu,, có thật như vậy không thì hắn cũng chỉ nắm chắc ba phần, nếu như một đường trăm cay nghìn đắng mới tới được đây, mất nhiều mạng người như vậy mà chỉ vì một thứ đồ không có thật, chỉ sợ hắn sẽ tức đến hộc máu mà chết ở chỗ này luôn!

Đồ vật cuối cùng rơi xuống đất cũng là lúc hai tay Du Thần run lẩy bẩy sắc mặt xám tro, ánh mắt khó hiểu nhìn vào đống đồ kia, một lời cũng không nói. Lam Túy bên cạnh cũng cảm thấy tội nghiệp hắn, sắc mặt cũng không kém Du Thần chút nào, ánh mắt sắc bén bắt đầu quét về phía Minh Suối xung quanh huyệt mộ, chỉ muốn có thể dùng ánh mắt mà đào hết toàn bộ những thứ này ra.

"Không thể nào! Không thể nào không có được!" Du Thần thì thào tự nói, dùng chân đem đám đồ kia đá qua một bên, ngay đến súng cũng không cần chĩa về phía Lam Túy, tay kéo lấy thi thể Hạ Lan Phức, dùng tay xé mở cổ áo muốn trực tiếp kiểm tra.

"Du Thần ngươi muốn làm gì!" Da thịt trắng xanh lộ ra dưới ánh đèn chong trên đỉnh đầu, Quân Y Hoàng không thể ngờ được Du Thần vậy mà lại xé y phục của Hạ Lan Phức, giật mình tức giận, lúc này liền lớn tiếng quát hắn.

Cùng lúc đó, âm thanh dồn dập bên ngoài đột nhiên sừng lại, sau đó liền nghe thấy âm thanh Báo Tử tức giận quát: "Mẹ nó, tϊиɧ ŧяùиɠ ngươi bay lên não rồi à! Mẹ nó chứ ngươi làm cái gì đấy!"

Lực chú ý của Du Thần phút chốc bị tiếng hét to phân tác, ánh mắt Lam Túy không ngừng nhìn các thứ trong huyệt mộ, đột nhiên có một món nàm dưới đám trân bảo lộn xộn kia thu hút được sự chú ý của cô.