Đứng ở đó do dự vài giây, cuối cùng Phương Sùng Viễn vẫn ấn xuống mở cửa.
Hắn chọn một cái quần dài rộng rãi ở nhà để mặc vào, hít sâu mấy hơi mới làm bộ chậm chạp đi xuống lầu, hơi nâng cằm lên nhìn Lan Tranh vừa đi vào phòng khách, có chút mất hứng hỏi, "Anh tới làm gì?"
Lan Tranh thấy tóc hắn rối như tơ vò, biết ngay hắn mới vừa tỉnh ngủ, không khỏi nở nụ cười, "Anh mới bay từ Mỹ về, muốn đến thăm em một chút, lát nữa anh đi."
Phương Sùng Viễn nhìn y từ trên xuống dưới, không nói chuyện.
Hắn đi xuống ngồi lên sofa, Lan Tranh vào nhà rồi liền cởϊ áσ khoác đặt qua một bên ghế, y mặc một cái áo len màu tím ở trong, kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng lại toát ra được một loại khí chất vô cùng đặc biệt, y đi tới ngồi vào chỗ bên cạnh Phương Sùng Viễn, từ từ đến gần, Phương Sùng Viễn liền ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người y.
Mùi nước hoa này không hề nồng, nhưng lại có chút câu dẫn, mang theo hương thơm làm say lòng người. Chẳng biết vì sao Phương Sùng Viễn bỗng nhớ tới tên A Lang kia, lúc y tận lực dụ dỗ Trần Hi Quang, cũng chính là cái bộ dáng giống như Lan Tranh bây giờ.
Phương Sùng Viễn không khỏi nuốt nước bọt.
Thấy hắn không để ý tới mình, Lan Tranh cũng không cảm thấy lúng túng, trái lại vui vẻ hỏi hắn, "Em còn chưa ăn cơm phải không?"
Phương Sùng Viễn vốn không muốn trả lời, nhưng vì Lan Tranh ngồi ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy chỗ nào đó cứng lên rất dữ, đúng lúc miệng hơi khô, hắn liền lấy điếu thuốc trên bàn bỏ vào miệng, đang muốn tìm bật lửa thì Lan Tranh đã bật lên đưa đến trước mặt hắn.
Xuyên qua ngọn lửa không ngừng nhảy lên, Phương Sùng Viễn ngước mắt nhìn y.
Ánh mắt kia sâu thẳm, tựa như một cái đầm nước đen, khiến người ta không nhịn được phải dò xét.
Lan Tranh nhìn hắn không nói lời nào, Phương Sùng Viễn cũng như thế, Lan Tranh lại ghé sát vào người hắn, gom ánh lửa lại châm cho hắn.
Hô hấp quấn quýt trong nháy mắt, làn khói hồng xám bay lên lúc rõ lúc mờ, tựa như trái tim hai người đang nảy lên thình thịch.
Phương Sùng Viễn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt dựa vào sofa.
Lan Tranh nhìn hắn, "Anh biết em còn chưa ăn cơm, để anh làm cho em, làm xong sẽ gọi."
Nói rồi cũng không nhìn đến phản ứng của Phương Sùng Viễn, tự y xắn tay áo lên đi vào nhà bếp.
Hai tay Phương Sùng Viễn khoác lên trên thành ghế sofa, khuôn mặt lúc hút thuốc tựa như tỉnh táo lại tựa như say mê.
Hắn nghe được tiếng Lan Tranh mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu, chỉ chốc lát sau, nhà bếp liền vang lên âm thanh xèo xèo của dầu mỡ.
Hắn chậm rãi mở mắt ra quay đầu lại nhìn.
Nhà bếp được mở một nửa, từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy được Lan Tranh đưa lưng về phía hắn, y đứng ở đằng kia thái rau, dáng người mảnh khảnh gầy gò, cái mông vểnh cao, Phương Sùng Viễn không nhịn được mà nghĩ, nếu như thượng Lan Tranh từ góc độ này, một tay Lan Tranh vịn vào tay nắm tủ bát, nhấc chân lên là có thể chứa đựng toàn bộ hắn.
Hắn cắn chặt môi dưới, hình ảnh trong mơ lúc nãy liền hiện lên.
Đang nghĩ bậy bạ, trong phòng bếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng “a”, tiếp đó là keng một cái, dao làm bếp rơi xuống đất.
Phương Sùng Viễn sửng sờ một giây, sau đó lập tức đứng lên chạy vào nhà bếp.
"Làm sao vậy?" Hắn lon ton chạy tới kéo tay Lan Tranh, thấy ngón trỏ của y đã chảy đầy máu, vội vàng nắm tay y kéo tới xả dưới vòi nước, "Anh làm cái gì vậy? Cắt rau cũng cắt trúng tay cho được?"
Lan Tranh không khỏi lúng túng, "Anh phân tâm, nên không để ý."
Y có hơi ngượng ngùng, muốn tránh khỏi Phương Sùng Viễn, "Xả một chút là không sao rồi, em đừng bận tâm."
Phương Sùng Viễn nhìn y chằm chằm, lại không hề buông tay, sau khi cầm máu tạm thời rồi, thấy vết thương không sâu nên mới có chút tức giận ném y qua chỗ khác.
Lan Tranh bị hắn đột nhiên phát lực đẩy đυ.ng vào bàn, mu bàn tay nhất thời đỏ lên một mảng, y nhẫn nhịn không kêu ra tiếng, Phương Sùng Viễn nhìn lướt qua, muốn nói nhưng cuối cùng lại nuốt trở xuống.
Bữa cơm này của hai người rất đơn giản, bởi vì nguyên liệu trong tủ không nhiều, cho nên Lan Tranh chỉ làm cá chép kho, xào một quả cà tím, lại luộc thêm một bát cải xanh.
Y cho là Phương Sùng Viễn sẽ không thích ăn, nhưng lại ngồi nhìn người đối diện ăn tròn hai bát cơm.
"Hôm nay là mồng tám tháng chạp, anh có nấu cháo trong nồi*, buổi tối em đói thì có thể ăn một bát, " Lan Tranh nhìn hắn, chần chờ một chút rồi mới nói tiếp, "Đây là lần đầu tiên anh làm, mới học lúc ở trên máy bay, không biết ăn có ngon hay không, em đừng ghét bỏ."
*Cháo mồng tám tháng chạp (ăn hôm đưa ông táo đấy), dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ (cre: vtudien)
Phương Sùng Viễn ngửi hương cháo đang dần dần tràn ngập trong phòng, khịt khịt mũi, nói, "Không đâu."
Cơm nước xong, Lan Tranh liền phải rời đi, Phương Sùng Viễn đưa y tới cửa, y mặc áo khoác vào rồi nhìn hắn cười dịu dàng, nói, "Không cần tiễn, bên ngoài lạnh lắm, em đừng ra ngoài."
"Anh muốn đi đâu?" Phương Sùng Viễn rũ mắt xuống hỏi y.
"Anh đặt vé rồi."
"Trở về Mỹ?" Hắn ngập ngừng hỏi.
"Ừm, " Lan Tranh gật đầu một cái, khép áo khoác lại, cười nói với hắn, "Em nhớ ăn cháo, tuy là mùi vị có thể không ngon, nhưng chung quy vẫn phải có không khí*."
*Gốc là 节气 nghĩa là tiết, ví dụ như tiết Lập Xuân, tiết Thanh Minh,...
Lan Tranh vừa mở cửa ra, một giây sau lòng bàn tay y liền bị nắm chặt.
Y nghe được tiếng thở dài nặng nề của Phương Sùng Viễn, sau đó hắn nắm lấy tay y, nhìn mảng đỏ mới vừa nãy bị mình không cẩn thận tạo ra, chậm rãi, kéo lên trên miệng liếʍ một chút.
Y sửng sốt, quay đầu lại có chút không thể tin được mà nhìn hắn.
Một giây sau, Phương Sùng Viễn áp người vào chặn miệng y lại.
Đầu Lan Tranh ong lên một tiếng, sợi dây thắt chặt trái tim y từ trước tới nay, lúc này bất ngờ đứt đoạn.
"Sùng Viễn..."
Lời nói ngậm trong cổ họng rốt cục cũng nuốt xuống, nhất thời Lan Tranh không biết mình đang ở nơi nào, lúc phản ứng lại được thì trong mắt đã nhuốm đầy lệ nóng, y ôm lấy Phương Sùng Viễn, nóng bỏng đáp lại.
Trong nụ hôn điên cuồng, Phương Sùng Viễn hung ác ấn Lan Tranh lên trên cửa, vén tóc hôn lên miệng y, hắn biết là Lan Tranh cố ý, cố ý ngồi mười mấy tiếng máy bay, cố ý câu dẫn mình, hắn nhìn thấu ý đồ của y, nhưng phần cố ý đó là vì dụng tâm, cũng là chân tâm của y, hắn không có cách nào cứng lòng xua đuổi y nữa.
Hắn phát hiện mình không làm được.
Bắt đầu từ khi nào, ở trong lòng hắn, trong mắt hắn, lại một lần nữa đong đầy hình bóng của Lan Tranh.
"Vừa nãy em mơ một giấc mơ, mơ thấy anh bị em làm, " Phương Sùng Viễn vừa hôn vừa nói với y, "Anh bị em làm đến rất sảng khoái, em vừa mở mắt ra là anh đã tới rồi, anh nói xem, có phải là cố ý hay không, hửm?"
Hắn vừa nói vừa cởϊ qυầи áo của Lan Tranh ra ném xuống đất, vén áo len của y lên rồi liếʍ, Lan Tranh không chịu được mà “a” một tiếng, Phương Sùng Viễn nở nụ cười, liếʍ môi nói, "Anh kêu êm tai hơn trong mộng nhiều."
Lan Tranh muốn hôn hắn, hắn lại ấn chặt Lan Tranh lên trên cửa không cho y động, một cái tay khác cách lớp quần sờ vào người y, Lan Tranh bị hắn làm cho thoải mái liền ngứa ngáy trong lòng, "Sùng Viễn, a..."
"Thích không?" Phương Sùng Viễn đưa mắt hỏi y.
Lan Tranh cắn môi gật đầu.
"Một lát sau sẽ cho anh càng thích hơn nữa."
"Em có biết không, anh... anh chờ bao lâu..." Lan Tranh dựa trên cửa, giọng y tựa như khóc lại tựa như cười.
"Chờ cái gì?" Phương Sùng Viễn càng dùng sức mà hôn y.
"Chờ em ôm anh, chờ em làm anh, " Lan Tranh xoa tóc hắn, trong lòng vừa xót vừa đau, "Anh cho rằng em sẽ không cần anh nữa, Sùng Viễn."
Động tác nháy mắt bị ngưng lại, một giây sau, Phương Sùng Viễn trực tiếp duỗi tay kéo quần y xuống.
Hắn xoay người Lan Tranh lại.
"A..." Lan Tranh đau mà hít vào một hơi.
Phương Sùng Viễn biết hai người đã bao lâu rồi không có làm, nhịn đau muốn đi đến phòng tắm, Lan Tranh lại níu hắn chỉ vào áo khoác nằm trên đất, "Trong túi, anh có mang đến."
Phương Sùng Viễn trầm giọng, liếc nhìn y một cái, hắn mò vào trong túi rồi bóp ra nữa tuýp, bôi xuống dưới thân Lan Tranh, hai người không nói một lời, chỉ còn lại bản năng của động vật.
Nước mắt Lan Tranh chẳng biết từ lúc nào đã chảy đầy xuống gò má, y không để cho Phương Sùng Viễn phát hiện, chỉ bụm mặt mà càng ra sức, càng khẩn trương đáp lại hắn.
Phương Sùng Viễn chợt tiến lên phía trước hôn môi y, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Em muốn anh, Lan Tranh, sao em có thể cam lòng không muốn anh..."
Phương Sùng Viễn hôn lên giọt lệ nóng của y, rồi lại tiếp tục hôn môi y, "Đừng khóc, ngoan, đã qua hết rồi."
Lan Tranh ôm lấy hắn, nhẹ giọng hỏi, "Chúng ta hòa rồi, đúng không?"
"Đúng, chúng ta hòa rồi."
Tác giả có lời:
Nhớ lên weibo đọc bình luận nha, mọi người hiểu nhỉ.
Editor có lời:
Một tuần nay tui bị thồn cơm chó muốn xỉu luôn, bắt đền hai người đếyyyyyyy
114021