Trả Thù

Chương 19: Hoa hồng đen

Đã ba tháng kể từ khi bị bắt, hai anh em Sơn, Toàn và Chu Thái đều bị tạm giam chờ ngày ra tòa. Trại giam Chí Hòa, trong một khu buồng giam :

“Anh, lần này chết chắc rồi, tất cả là thằng Sĩ đã bày trò, không ngờ anh em mình lại phải chết già trong này” lão Toàn nhìn ra khung cửa sổ buồng giam nói với Sơn.

“Mày mơ hả, chừng đó ma túy mày sớm dựa cột ăn kẹo đồng chứ làm gì được chết già, nhớ lúc bước ra thì xin cái cột nào to to xí, mang xuống dưới kia làm một bộ bàn ghế ngồi” Sơn liếc nhìn lão Toàn khinh bỉ nói.

Toàn không thể giải thích được nguồn gốc của số ma túy ngày hôm đó nên có thể bị kết an tử hình do buôn bán ma túy, Sơn với Thái thì bị truy tố vì hoạt động rửa tiền, trốn thuế…..Ngồi trong góc tường là Thái, gã đang trầm tư điều gì đó, bỗng nhiên mắt gã lóe lên tia sáng :

“Anh Sơn, lần này thật là hết cách hả ?” Thái hướng Sơn hỏi.

“Biết làm gì giờ, có lẽ nó chuẩn bị từ lâu rồi, không một kẽ hở, anh đang nghi ngờ con Thảo luật sư cũng là người của nó dường như mọi lối thoát của bọn mình đều bị chặn lại hết rồi” Sơn uể oải nói.

“Hết sao, tôi nghĩ chưa hết đâu” Thái khẽ cười, trên mặt lại xuất hiện sự tự tin làm Sơn và Toàn sửng sốt.

“Sao, mày có cách? Mau nói, thoát được vụ này thì anh hứa có là hoa hậu thế giới anh cũng mua về cho mày chơi” Sơn nhìn Thái sốt sắng nói.

“Haha, từ từ, anh nghe tôi nói, tổ chức đánh bạc, mại da^ʍ… thì đổ lên hết lên đầu mấy thằng quản lí ở dưới. Trốn thuế thì cùng lắm vài năm, cho bến kia nhiều nhiều có khi chỉ bị hưởng án treo, quan trọng nhất là rửa tiền”.

Phải rồi, Sơn chợt bừng tỉnh , gã nhớ lại ngày mình 5 tuổi, mở cửa phòng bố mẹ, thấy cảnh hai người ân ái với nhau, cảm giác bây giờ y hệt lúc ấy, như phát hiện một thế giới mới vậy, có đường thoát rồi.

“Ý mày là chứng minh nguồn gốc số tiền ấy….tao có vài người bạn bên Mỹ, làm một ít giấy tờ khiến số tiền ấy trở thành của bọn nó đầu tư là được, còn bọn nó từ đâu có tiền thì giỏi qua Mỹ mà điều tra, quan trọng nhất lúc này là kiếm một luật sư giỏi” Sơn vừa nghĩ vừa nói.

“Phải, quan trọng nhất là luật sư, to biến thành nhỏ, nhỏ biến thành không, con Thảo nó dám phản bội mình, anh , hay là liên lạc với ‘Hoa hồng đen’ ” Thái trả lời, gã tấm tắc hôm nay có vẻ mình thông mình ra thì phải.

Nghe đến ba chữ đó người Sơn run lên, ‘Hoa hồng đen’ danh tự đã khắc sâu một nỗi sợ hãi không ít trong tâm trí gã, gã vẫn còn nhớ mười năm trước, trong một lần qua Mỹ dự hội thảo, gã đã gặp cô.

Ngày đó, trên tay là ly rượu vang, một quý bà diện váy đen sang trọng đến trước mắt Sơn “Chào anh, em là Linh, em cũng là người Việt …..” Cô bắt chuyện với Sơn, gã và cô đã một buổi trò chuyện vui vẻ.

Nước da trắng, mũi cao, môi đỏ, tóc nâu bồng bềnh, diện chiếc váy đen trễ ngực để lộ đôi bồng đào trắng săn chắc gợϊ ɖụ©, trên miệng luôn thường trực nụ cười là ấn tượng ban đầu của Sơn với Linh. Gã nhận được lời mời của cô tới nhà chơi ngày hôm sau.

“Tinh…tinh….” Sơn ấn vào cái chuông đỏ trước cổng một căn biệt thự sang trọng. “Ai vậy ?”

“Tôi là Vân Sơn, cô Linh mời tới” Hôm nay Vân Sơn diện bộ đồ vest lịch thiệp đến buổi hẹn với Linh.

“À..mời ông vào…” Cánh cổng mở ra, Sơn lái chiếc Lamborghini sáng bóng tiến vào khu biệt thự của Linh.

“Mời ông uống nước…cô chủ bận tí việc, lát nữa sẽ tới, ông cứ tự nhiên” Cô giúp việc bưng cho Sơn một ly nước cam rồi rời đi.

Ngồi trong căn phòng khách sang trọng, Sơn đưa tầm mắt khám phá căn phòng, trên tường là những bức tranh hoa hồng màu đen cách điệu đủ kiểu dáng. Ở giữa căn phòng là một bình hoa hồng lớn, toàn là hoa hồng đen khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác lành lạnh.

Hơi mắc tè nên Sơn đứng dậy đi kiếm nhà vệ sinh, hắn đi ra phòng khách, đưa ánh mắt thăm dò một hồi. Hình như có tiếng gì đó là lạ, Sơn bước hướng về nơi phát ra tiếng động. Bước được một lúc thì tiếng động càng rõ ràng, hình như là tiếng rêи ɾỉ.

“A….a….sâu………a….mạnh hơn nữa…..mạnh hơn…..nữa đi..a…” Sơn nhận ra giọng Linh, những âm thanh rêи ɾỉ của cô lọt vào lỗ tai gã, làm gã cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dưới quần dươиɠ ѵậŧ đã cứng nhô ra ngoài.

“Chà…da^ʍ quá nha…mới sáng mà đã vậy rồi….không biết thằng nào sướиɠ thế” Sơn nhủ thầm trong đầu, gã tiến đến trước căn phòng, khẽ mở cửa nhìn vào trong.

Qua khe hẹp, Sơn nhìn thấy Linh đang bò trên giường vặn vẹo cơ thể, cặρ √υ' cô nảy tưng tưng trước những cu nắc mạnh của bóng dáng sau lưng, ánh đèn mờ trong phòng khiến Sơn không nhìn rõ bóng đen đang chọc vào âʍ đa͙σ Linh.

“A…a…sâu quá….mạnh hơn đi…ư…ư tới tận tử củng rồi….nhanh đi…..sâu hơn nữa đi” Linh vặn vẹo bờ mông phối hợp với những cú nắc, cô rêи ɾỉ.

Khẽ kéo khóa quần, tay vừa xóc cu vừa nuốt nước miếng nhìn cảnh tượng dâʍ ɖu͙© trong căn phòng, Sơn quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tự thỏa mãn bản thân.

“Mẹ…ước gì được thay chỗ thằng kia…a….cặp mông to kia….chắc khít lắm …..mà thằng kia cũng biếи ŧɦái quá nha…sau đít còn gắn cái đuôi..” Sơn thì thầm.

Bỗng dưng hắn bất động, trợn trừng mắt, mở cửa rộng ra một chút nhìn vào bóng dáng sau lưng Linh. Một cái đuôi, cái đuôi đang vẫy, nuốt từng ngụm nước miếng, gã nhìn lên lưng Linh, tay gã đàn ông hình như còn có móng vuốt đang đâm vào da thịt cô, có thể thấy da lưng cô bị trầy xướt không ít, không tin vào mắt mình, Sơn lại đưa tầm mắt lên cao, không phải cái đầu con người mà là một đầu thú thở khè khè, nó đang thè lưỡi, từ cái miệng nước dãi chảy ròng ròng. Côи ŧɧịt̠ gã sớm teo lại như que tăm, Sơn bị sốc nặng.

Bóng dáng sau lưng Linh nào phải con người,là một con chó Leonberger (Sư Tử Đức) nặng tới 70 cân với bộ lông màu vàng dày cộm. Nó chống hai chân trước lên vai Linh, chồm thân mình chọc c̠ôи ŧɧịt̠ dài vào âʍ đa͙σ cô.

“A…a…đã….tốt lắm Bil…..nữa nào…sâu hơn” Linh rêи ɾỉ lắc hông, ưởn mông về sau để dươиɠ ѵậŧ Bil vào sâu trong âʍ đa͙σ cô. Một lúc sau Bil gừ gừ vài tiếng, móng nó lộ ra đâm vào lưng Linh, rùng mình chọc sâu vào âʍ đa͙σ Linh phun khí.

“A…..thật nóng…..sướиɠ quá…..tiếp nào Bil…..một lần nữa rồi em phải đi tiếp khách……đêm nay em muốn anh và Yo chọc vào 2 cái lỗ của em…” Linh rêи ɾỉ, uốn éo nói với bóng dáng sau lưng mình.

Khẽ đóng cửa lại, Sơn triệt để chứng kinh với những gì mình nhìn thấy, quên cả cơn buồn tè, gã chạy về phòng khách, uống một hơi cạn sạch ly nước cam lấy lại bình tĩnh.

“A…cậu Yo…nhanh nào….” Nhìn ra cửa, Sơn nhìn thấy người giúp việc dắt một con chó Ngao Đức to đen còn hơn cả Bil đi ngang qua, nó khẽ liếc nhìn gã một cái rổi bước đi. Sơn triệt để thất kinh, mồ hôi ướt đẫm cả người gã như tắm.

“Chào anh Sơn…hihi xin lỗi để anh phải đơi lâu….” Một lúc sau Linh diện đầm đen bước đến lên tiếng chào Sơn.

“A…không có gì….tôi rảnh mà…rảnh mà…” Sơn gian nan nuốt nước miếng, phòng có điều hòa mà gã đổ mồ hôi như tắm trước người đàn bà trước mặt mình.

“A…anh Sơn….xin giới thiệu….tôi là Trần Thị Kiều Linh, cùng họ với anh đấy..hihi.. tôi là luật sư được tòa án quốc tế công nhận, mong sau này chúng ta có dịp hợp tác với nhau” Linh cười vui vẻ nói với Sơn.

“A…nhất định…nhất định….tôi đã nghe..nghe không ít về cô”

“Nha….vậy sao…anh muốn uống chút gì không ? Linh mỉm cười nhìn Sơn.

Hôm qua sau khi gặp cô, Sơn đã tìm hiểu về cô, qua vài người bạn, gã biết về cô gái này, đã qua 2 đời chồng, nghe bảo chồng cô ta đều chết trong các tình huống khó hiểu, hình như là bị thú dữ tấn công. Dưới nụ cười mỉm kia là một con người lạnh lùng bí ẩn, luôn mặc đồ đen nên có biệt hiệu là ‘hoa hồng đen’. Cô là một luật sư tài năng, chưa thua bất cứ vụ kiện nào, các vụ án lớn vào tay cô đa số đều bị xử nhẹ hơn mức phạt nhiều lần, đương nhiên giá thuê cô cũng không rẻ tí nào.

“A….không cần….không cần…tôi còn có việc, hôm nay đến thăm nhà cô là để làm quen, sau này cô Linh nhất định phải giúp tôi đó” Sơn khẽ quẹt tay vào áo lau mồ hồi đứng dậy bắt tay Linh ra về, gã muốn chuồn gấp.

“A….không sao….anh cứ liên lạc với tôi khi cần….đây là số riêng của tôi”Linh đưa danh thϊếp của mình cho Sơn rồi nhìn bóng lưng gã ra về, cô có chút khó hiểu nhưng lập tức gạt đi, mỉm cười nghĩ về cuộc vui đêm này của riêng cô.

“Tít…tít…alo…cô là luật sư Linh…haha…tôi là Vân Sơn….phải…cô còn nhớ chứ….haha…đúng là tôi….lần này có chút rắc rối phải làm phiên cô rồi…..haha…chi phí tùy cô….được tôi chờ tin cô….” Sau cuộc gọi điện thoại, Sơn mỉm cười trả lại điện thoại cho quản giáo, lão bước về buồng giam của mình từng bước tự tin.

“Sĩ à còn non lắm, đợi đó, ngồi trên ghế của tao không dễ đâu” Sơn khẽ thì thầm nhìn ra phía xa, lão đang toan tính những nước cờ mới.