Trả Thù

Chương 18: Bi kịch nhà họ Lê (P5)

Mùng hai Tết, khí trời âm u, khách khứa vẫn tấp nập tiến vào cánh cổng khu biệt thự.

“Anh Sơn, anh tính vụ lần này bắt lão Liêm nhả ra bao nhiu?” Chu Thái đứng nhìn về phía cánh cổng hỏi Văn Sơn, gã đang ngồi trên ghế hút thuốc.

“Hừ, hôm qua từ miệng con Nhạn, tao đã biết vài chỗ giấu vàng của lão rồi, hắc hắc…. lần này phải moi cho được cái kho hàng của lão bên bến xe lửa” Sơn dụi điếu thuốc xuống gạt tàng, nheo mắt nhìn dòng người tiến vào chúc Tết.

“Anh , chân anh Toàn bị sao ấy, em thấy anh ấy đi cà nhắc”

“Hừ, đừng nhắc tới nó, hôm qua mắc chân vào cây chùi nhá té bất tỉnh, trật khớp. Sáng nay còn không bước xuống giường nổi”

Bỗng nhiên từ phía cổng, một cô gái trẻ bước tới phía khu phòng ở, không đi về phía đại sảnh như những vị khách chúc Tết làm cho Sơn và Thái chú ý. Cô có mái tóc đen dài, khuôn mặt thon gọn, trang điểm nhẹ nhàng, vóc người đầy đặn, mặc đồ bầu màu trắng, mỉm cười bước từng bước nhẹ nhàng. Nguyễn Thị Tuyết Nhung, vợ của Phú Sĩ hôm nay đến nhà cha chồng chơi.

Sơn đứng dậy trợn to đôi mắt nhìn về phía Nhung, gã nhìn qua bên Thái thấy gã cũng đang nhìn mình, cả hai khẽ mỉm cười hiểu ý nhau. “Thái mày còn viên thuốc ngủ nào không thế?” Sơn hỏi , gã biết Thái lúc nào cũng mang theo ít thuốc ngủ theo người, chinh phục các cô gái bằng cách chuốc thuốc mê rồi cưỡиɠ ɧϊếp là một sở thích biếи ŧɦái của Thái.

“Có anh, loại mạnh nhất..” Nhìn theo bóng lưng kiều diễm của Nhung xa xa, Thái liếʍ liếʍ môi.

Nhíu mày suy nghĩ chốc lát, Sơn thì thầm vào tai Thái ý tưởng đen tối nhất mà hắn vừa nghĩ ra.

Ngoài đại sảnh vẫn rộn ràng tiếng cười nói, tiếng chúc nhau đầu năm mới. Trong phòng Sĩ ở tầng hai, Nhung đang ngồi trên bàn, nghe tiếng nhạc du dương từ máy chạy đĩa hát, cô đang ngâm nga hát theo, khóe miệng vui vẻ, tí nữa cô sẽ được gặp chồng mình rồi, cô muốn tự tay mặc cho anh ấy chiếc mũ len mà cô mới đan xong cho anh.

“Cốc…cốc” có người gõ cửa phòng cắt ngang bài hát, Nhung đứng dậy bước nhanh mở cửa phòng, chắc Sĩ về rồi.

“A….mợ hai…chè của mợ nè”

Gõ cửa không phải Sĩ mà là thằng Đen, trên tay là chiêc chè đậu xanh còn nóng hổi.

Trước đó năm phút, Thái lẻn vào bếp cho thuốc ngủ vào một trong năm chén chè mới được múc ra từ nồi. Thấy thằng Đen bước vào, gã bưng cả bốn chén chè còn lại đi, nói vọng lại “Ê nhóc, mấy chén chè này ông bưng ra ngoài ăn, nãy hình như bà Nhạn dặn đem chè lên cho mợ hai gì đó thì phải”

Thằng Đen nghe thấy lời gã, gãi gãi đầu suy nghĩ, nhìn thấy chén chè còn lại trên bàn, nó vội kiếm cái muỗng, dọn lên khay sứ bưng lên phòng cậu mợ. Nhìn bóng lưng thằng bé, Thái mỉm cười ra hiệu với Sơn ở phía xa.

“A..chè đậu xanh….” không thấy Sĩ, có chút hụt hẫn, Nhung nhìn chén chè trong tay thằng Đen.

“Bà chủ dặn đem chè cho mợ đó, mợ mau ăn đi” Đen nhanh nhảu bưng khay để lên trên bàn trong phòng rồi chạy nhanh xuống lầu, hình như sắp đến giờ cái Thúy đi tắm nha.

Khẽ thở dài một tiếng, Nhung lại chiếc ghế ngồi, nâng chiếc chè lên ăn, cô cũng khoái chè đậu xanh lắm.

Tầm mười lăm phút sau khi thằng Đen xuống lầu. “Cốc…cốc” tiếng gõ cửa phòng Sĩ lại vang lên……không thấy tiếng trả lời, gõ thêm vài lần không nghe thấy có hồi âm, Sơn và Thái liếc nhau rồi cùng đẩy cửa đi vào.

Bên trong, Nhung đã ngấm thuốc gục trên bàn. Sơn đánh mắt ra hiệu với Thái, cả hai dìu người phụ nữ đang mang thai đi một nơi nào đó mà chỉ có hai gã mới biết.

Sau khi hai gã rời đi tầm năm phút, Sĩ hối hả chạy xông vào phòng, hắn vừa có một chút thời gian chạy vội lên gặp vợ, nhìn căn phòng không bóng người, trên bàn chỉ còn cái chén không, bên cạnh là cái mũ len màu vàng….

“Quái….có bầu mà chạy đâu rồi ta….” Sĩ nhíu mày đưa ánh mắt xung quanh tìm kiếm thân ảnh Nhung, đột nhiên dưới lầu có tiếng gọi tên hắn vọng lên, Sĩ lại bước xuống tiếp khách mang theo nhiều nghi hoặc trong lòng.

*******

“Bạch….bạch bạch….bạch….” Trong căn phòng tận cùng tầng 3 biệt thự. Trên cái giường lớn trải ga trắng tinh, Sơn đang chọc dươиɠ ѵậŧ của gã và âʍ đa͙σ người phụ nữ nằm dưới thân gã.

Nhung lúc này nằm ngửa trên giường, cái đầm bà bầu đã bị cởi ra vứt ở góc tường, trên người cô chỉ còn bộ đồ lót màu da. Hai bầu vυ' căng sữa như muốn trào ra ngoài áo ngực tăng thêm máu nóng cho hai con quỷ trong phòng.

Hai chân Nhung bị giang rộng ra hai bên, qυầи ɭóŧ bị tách ra một bên, âʍ ɦộ của cô đang bị dươиɠ ѵậŧ to dài của Sơn chiếm lấp.

“A….A….đã quá…..có bầu mà bót thế nhỉ…….bạch….bạch” Sơn đang nắc những cú sâu nhất vào trong âʍ ɦộ Nhung, lần đâu tiên chơi gái có bầu làm gã hưng phấn tột độ.

Phía sau Thái đang cầm dươиɠ ѵậŧ gã tự xóc, nhìn cảnh tượng dâʍ đãиɠ trước mắt, hắn cũng không chịu nổi, đợi Sơn thất thủ thì hắn sẽ tiến đến ngay.

Nhung khẽ nhíu lông mày, cô sắp tỉnh lại trước những cú nắc như vũ bão của Sơn tới tận hoa tâm cô. Cô mở mắt, nhận ra hoàn cảnh bản thân mình, đôi mắt cô trợn to, các mạch máu như muốn vỡ ra. “Ầm” hình như trong đầu cô một cái gì đó vừa nổ tung.

“A…sao tự nhiên bót thế….a…a…..tới….” Sơn gầm gừ

Dường như Nhung bị kích động mạnh, trong âm huyệt cô các thớ thịt co bóp nhanh đột ngột ép chặt lên dươиɠ ѵậŧ của Sơn khiến gã không chịu nổi. Sơn gồng mình nắc một cú sâu nhất vào âʍ đa͙σ Nhung mà xuất khí.

Đến khi Thái thay Sơn chiếm lĩnh âʍ đa͙σ Nhung một lần nữa thì cô mới chợt tỉnh lại sau cú sốc tinh thần.

“A….a…ông…là ai….ư…..ư.” Nhung run run lên tiếng.

“Ư…..cô em…..bướm em bót lắm nha….có bầu mà còn bót thế này…bạch…bạch…..a….lúc chưa có chắc thằng chồng em không được nửa nén nhang nhỉ…ư…bót.” Thái hì hục nắc dươиɠ ѵậŧ của gã vào âʍ đa͙σ Nhung vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.

“Ông….a…nhẹ…nhẹ một chút…xin…xin các ông….đứa bé….xin các ông” Nhung nức nở van xin, nếu không có đứa con này cô đã cắn lưỡi chết từ lâu rồi, vì đứa con này cô phải sống, phải tìm cách thỏa mãn hai con quỷ trước mắt.

Đang rít điếu thuốc nhìn Thái chơi Nhung trên giường, Sơn nói “Mày nghe không Thái, nhẹ một chút đi…cô em… muốn nhẹ nhàng thì cô em cũng phải làm gì đi nha…”. Gã mĩm cười bước tới đầu giường, kề sát dươиɠ ѵậŧ đen to của gã vào môi cô.

Nhung nhắm mắt lại, cô hiểu mình phải làm gì, môi cô run run hé ra, đợi con quỷ kia tiến vào xâm chiếm.

Phía dưới, Thái bực bội giảm nhẹ những cú nắc vào âʍ đa͙σ Nhung, hai tay gã xoa nắn cặρ √υ' căng đủ hình dạng.

“Ban nãy ông nắc còn mạnh hơn tôi mấy lần, hừ “ Gã thầm nghĩ trong đầu.

Bên ngoài căn phòng, một thân hình nhỏ bé đang áp tai vào cánh cửa nghe hết âm thanh nɧu͙© ɖu͙© trong phòng bên trong. Sơn và Thái không ngờ căn phòng này là nơi Băng Di hay tới ngủ trưa, cô bé có thể nhìn bao quát toàn bộ hồ nước xanh ngắt phía xa, nhìn hồ nước rồi ngủ mơ màn trước những cơn gió nhẹ là thói quen của cô bé.

Vừa định mở cửa căn phòng quen thuộc, Băng Di bỗng nghe thấy những thanh âm kì lạ, cô áp sát tai vào cánh cửa nghe được cuộc đối thoại của Sơn và Thái cùng những âm thanh dâʍ ɖu͙©.

Là một cô bé thông minh, tuy không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra nhưng cố biết mợ hai đang gặp nguy hiểm, cô vội vàng chạy xuống tìm kiếm Phú Sĩ. Nghe cô bé thì thầm vào tai, Sĩ nổi điên chạy vào nhà bếp xách con dao phay chặt thịt trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

“Rầm…” cánh cửa phòng bị đạp nát, Sơn và Thái đang đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙© chưa kịp hoảng hồn thì mũi dao đã tới, Sơn kịp rút dươиɠ ѵậŧ ẩm ướt trong miệng Nhung, cầm chiếc gối to ném về phía Sĩ.

Sĩ gạt đi chiếc gối che tầm mắt, chém một nhát xuống thân hình gã đàn ông trước mắt mình, Thái đang nắc liên tục vào âʍ đa͙σ Nhung, gã không kịp phản ứng. “A….” Thái hét to lên đau đớn, dươиɠ ѵậŧ gã vẫn còn nằm trong âʍ đa͙σ Nhung, sau lưng gã là một vết thương sâu dài ghê rợn.

“Dừng tay, Sĩ, bỏ dao xuống” ông Liêm chạy lên hét to làm Sĩ đang định chém thêm một nhát nữa sững người lại, dao còn dơ trên không.

“Sĩ, nghe lời ba, bỏ dao xuống” ông Liêm nhìn con dao trong tay con trai khẽ gằn lên.

Nhìn thấy Sơn và Thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng, trên giường là Nhung, con dâu ông nằm co rúm, hai vai run run nức nở khóc, ông Liêm nói run run : “Anh Sơn, anh…”

“A….chú Liêm….ài…thật có lỗi…..ài….tôi với thằng Thái cũng vì lâu rồi chưa được…anh biết đấy….nhu cầu của đàn ông…. cô ta câu dẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn tôi mà….haha…không sao…. thằng Thái cũng chưa có vợ….anh xem gả cô hầu này của anh cho nó đi nha….việc của anh lần này không cần một khoản nào tôi sẽ giải quyết hết, một tuần là xong” Sơn nheo mắt, vừa mặc quần áo dùng giọng điệu khinh khỉnh nói với ông Liêm.

“Anh….đó là con dâu tôi….nó còn cái thai trong bụng kìa” Ông Liêm giận run người nhìn con quỷ trước mặt mình gằn ra từng chữ, ông ước gì mình đủ mạnh mẽ tướt con dao trên tay Sĩ, chém chết hai con quỷ này.

“Hả….con dâu…..Liêm….tôi thật không biết nha….lúc cô ta câu dẫn tôi cũng không nói gì hết….chỉ nói là với bọn tôi là đang khao khát, thèm muốn…. muôn bọn tôi thỏa mã cô ta” Sơn bịa đặt nói.

“Ông….ông…” Nghe được lời nói bịa đặt của Sơn nãy giờ khiến Nhung như phát điên, cô xấu hổ, sợ hãi, giận giữ, bị kích động quá mức cô bât tỉnh nhân sự.

“Anh…anh cút ngay…cút ngay khỏi nhà tôi” Ông Liêm nói như hét vào mặt Sơn.

“Ài..được… tôi đi…đợi anh bình tỉnh lại thì liên lạc với tôi, tôi đã hứa giúp thì sẽ giúp” Sơn cầm lấy áo sơ mi của Thái chèn cấm máu vết thương sau lưng gã, dìu gã bước ra ngoài. Thái vì mất máu quá nhìu mặt tái xanh, gã run run nhìn con dao trên tay Sĩ, gã sợ hắn chém thêm một nhát nữa thì hắn chết chắc.

“Ba…sao không để con gϊếŧ bọn nó?” Sĩ lúc này mới lấy lại được chút lý trí,lên tiếng hỏi ông Liêm

“Gϊếŧ….mày xem có bao nhiêu người ở đây, giêt xong thì mày cũng bị dựa cột, nhà mình cũng ra đường mà ăn xin hết” Ông Liêm như già đi hơn chục tuổi, mệt mỏi nói với Sĩ.

Nhìn chiếc xe mercedes nổ máy rời đi, Sĩ nắm chắc nắm tay, móng tay gã cắm đã đâm vào lòng bàn tay rướm máu.

Một tháng sau, ông Liêm bị cách chức, truy thu một ít tài sản. Tuy nhiên trong khu biệt thự nhà họ Lê, không còn tiếng cười nói, bao trùm là sự im lặng đáng sợ. Vài ngày trước chồng của Kim Yến đã đón ba mẹ con cô qua Anh sinh sống. Có tin đồn bà Nhạn và con gái bà có quan hệ mờ ám với anh em nhà họ Trần, nghe bảo do chính tài xế riêng Chu Thái nói ra trong lúc say rượu, quá hoảng sợ Loan cũng qua Anh du học cùng chị. Cái bàn ăn vốn ấm cúng giờ chỉ còn ba người, ông Liêm cầm chai rượu nốc từng ngụm lớn , bà Nhạn ngồi bên cạnh nhìn cây đèn trên tường một cách, đối diện là Sĩ ngồi thẩn thờ trên ghế.

“Cháy…cháy lớn quá….chạy đi…chạy” Thằng Dũng vừa chạy vừa hét to, đám lửa bùng lên dữ dội từ tầng trệt khu biệt thự, từ căn phòng của Nhung. Cô có thể chịu sử sĩ nhục, mang danh da^ʍ loàn, nhưng không thể chịu được ánh mắt lạnh lùng của Sĩ, cô có thể nhận thấy cả sự khinh bỉ trong anh mắt của gã, cô tuyệt vọng, cầm lấy cái hộp quẹt, cô muốn mọi thứ biến mất.

Sau này khi nhắc tới đám cháy biệt thự nhà họ Lê, người ta vẫn nhớ tới hình ảnh bàn tay một cô gái đang nắm chặt sợi dây chuyền bằng vàng được điêu khắc sắc sảo, đó là sợi dây chuyền đầu tiên Sĩ tặng cô ngày đầu tiên cô nhận lời yêu gã.