Trả Thù

Chương 15: Bi kịch nhà họ Lê (P2)

Đêm giao thừa, đại gia đình họ Lê ngồi quây quần trên chiếc ăn bàn lớn ở phòng bếp được ông Liêm đặt làm theo phong cách châu Âu.

Ông Liêm đang cụng ly với hai gã Sơn và Toàn. “Anh Sơn, vụ lần hay hy vọng anh thu xếp dùm tui, điều kiện thì anh cứ suy nghĩ rồi nói với tôi” cầm trên tay ly rượu , ông Liêm vừa cụng ly với Văn Sơn vừa nói.

“Haha, anh Liêm cứ từ từ, đêm nay giao thừa rồi, chúng ta cứ uống hết mình cho say, quên đi sầu lo năm cũ, ngày mai mùng 1 Tết, cũng không tiện, anh Liêm, thế này đi, tôi với thằng Toàn mạn phép xin ở nhà anh vài hôm, đằng nào ông già tôi nhớ con cháu nên mới gọi con cháu qua bên Mỹ hết rồi, Tết mà không có không khí gia đình thì buồn lắm” gã vừa híp mắt nhìn vào bà Nhạn ngồi đối diện, nở nụ cười nói với ông Liêm.

Ông Liêm nhíu mày, ông cứ có cảm giác xấu, nhưng mà ông đang cầu người ta, không thể làm mếch lòng hắn được. “Được rồi anh Sơn anh và chú Toàn cứ ở đây vài hôm, qua 3 ngày Tết ta lại bàn chuyện với nhau” Ông Liêm quyết định rồi, hầu hạ hai thằng này 3 ngày rồi giải quyết vấn đề luôn, ông sẽ chịu giá cao để nhanh chóng giải quyêt vụ này, để lâu dễ sinh biến, xong vụ này ông sẽ chuyển dần dần tài sản ra nước ngoài, vài năm nữa ông sẽ đưa cả nhà đi định cư.

Sơn mỉm cười quay sang liếc Toàn một cái, khóe miệng cả hai khẽ nhếch lên, kế hoạch của chúng sắp bắt đầu, gã và đứa em thay nhau chúc rượu ông Liêm.

Đầu giờ Dần (3 giờ sáng) tiếng pháo mừng năm mới đã tắt, trong sảnh và nhà bếp đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ, trong căn phòng của mình, ông Liêm đang nằm ngáy khò khò trên tấm phản gỗ, phía dưới có lót một lớp đệm mỏng, ông say quá, để không làm mếch lòng khách, ông cụng ly mà không biết say khi nào. Đã gần chục năm ông và bà Nhạn không ngủ cùng, tuy hai người vẫn còn tình cảm sâu sắc nhưng bây giờ chỉ là sự quan tâm chứ không phải làm đam mê về thể xác như khi còn trẻ.

Biệt thự có ba tầng, mỗi tầng 7 phòng ngủ, 5 nhà vệ sinh. Phòng của ông Liêm là đầu tầng 1, còn bà Nhạn là đầu tầng 2. Trong ánh đèn mờ ảo của cây đèn chùm trên cao, bà Nhạn đang ngồi ở bàn trang điểm, mệt mỏi tự xoa cái cổ cao dài.Vòng vàng và đôi bông tai đã tháo ra để trên bàn, hôm nay bà hơi mệt. Một cơn gió nhẹ thổi qua người bà, làm tung mái tóc đen mượt mà óng ả lên , bà Nhạn cầm chiếc lượt vừa chải nhẹ đều mài tóc dài của mình vừa nhớ lại thời trẻ, lúc bà gối đầu vào vai ông Liêm nghe ông hát bài mà bà ưa thích , thỉnh thoảng những con gió mát như hòa quyện vào câu hát của ông làm cho tâm hồn của cô gái đôi mươi rung động.

Bỗng dưng, Nhạn giật mình run lên, vai bà xuất hiện một bàn tay khô ráp. “Ai….ai” Nhạn hét lên rồi cố gắng quay ra sau, không có tiếng trả lời bà, gã đàn ông sau lưng đã ghì chặt bà trên ghế, hai tay gã đè lên vai bà, bà có thể cảm thấy tiếng thở phì phì làm nóng gáy mình, gã ghé sát mũi vào gáy bà , hít lấy hít để hương thơm từ người bà.

Gã là Văn Sơn, sau buổi tiệc, gã đã mò vào phòng Nhạn, nhìn từ sau lưng, bóng dáng một phụ nữ tứ tuần còn giữ được dáng vẻ của thiếu nữ đôi mươi làm gã không chịu nổi nữa rồi.

“Nhạn em….em đẹp quá….thằng Liêm không biết quý trọng em….để anh….anh mới là người trân trọng em…..đêm này anh sẽ cho em biết tuyệt đỉnh của sự sung sướиɠ nha…..” Vân Sơn ôm chặt Nhạn từ sau lưng, gã có thể cảm nhận sự co dãn của cặρ √υ' của bà từ xúc cảm ở cánh tay gã.

“Ông là….Vân Sơn….mau buông tôi ra….tôi hét lên đấy…..ông đang ở nhà tôi……mau buông ra….” Nhạn giãy mạnh hòng thoát khỏi con quỷ phía sau mình, bà chuẩn bị hét lên, bà tin sẽ có người nghe thấy, khi ấy bà sẽ vạch trần bộ mặt dâʍ ɖu͙© của con quỷ kia.

“Hừ….được anh buông….anh buông….nhưng mà anh buông ra thì em cũng chuẩn bị vào tù mà thăm chồng luôn nha…..còn mấy đứa con, đứa cháu em nữa…cũng chuẩn bị mà ra đường mà ở hết luôn đi…” Vân Sơn buông tay ra, cười gằn cúi xuống thì thầm vào tai bà Nhạn.

“Ông nói bậy, ông bịa đặt, chỉ là một tranh chấp nhỏ sao có thể như vậy được, đừng tưởng tôi không biết chuyện gì” Bà Nhạn nhìn Sơn một cách khinh bỉ trả lời.

“Haha..tranh chấp sao….nào có tranh chấp nào…chỉ là dưới miền Tây…ai đó có vàng nhờ người thân giữ giùm….bị hàng xóm phát hiện báo lên chính quyền nha…” Đôi vai bà Nhạn run lên, bị phát hiện cất giấu tài sản riêng thì ông Liêm sẽ đi tù chắc, sau giải phóng ông đã ký vào giấy quyên góp toàn bộ tài sản cho Cách Mạng để đổi lại một chân trong bộ máy chính quyền Sài thành. Nhà bà sẽ bị điều tra thu hồi tài sản, ra đường ăn xin là còn nhẹ.

“Hừ…sao….anh chỉ muốn một đêm với em thôi…đêm này em mà làm anh thỏa mãn thì anh sẽ xem xét giúp gia đình em vượt qua vụ này nha” Văn Sơn nở nụ cười nhìn người phụ nữ khêu gợi phía trước nói. Không có tiếng trả lời gã, trong đêm tối chỉ có tiếng dế kêu , xa xa là vài con gà trống mộng du gáy sớm mà thôi.

Nhìn người đàn bà im lặng trước mắt, gã biết mình sắp thành công rồi. Tay gã mò đến dàn nút áo của chiếc áo dài. “Tách….tách” tiếng gỡ nút áo vang lên, phía trên bà Nhạn chỉ còn lại áo ngực màu trắng đang nâng bầu ngực căng mọng như hai trái bưởi. “Ui….đẹp quá….đẹp quá… vυ' em đẹp quá Nhạn….khi em đạt giải hoa hậu Sài Gòn, anh đã biết chắc là cặρ √υ' em là tuyệt phẩm mà” Văn Sơn cởi bỏ áo ngực của Nhạn, gã dùng hai tay xoa nắn chúng từ phía sau.

Ngồi đối diện với gương, Nhạn có thể thấy rõ được cặρ √υ' của mình bị con quỷ chà đạp không thương tiếc, khi ở cùng Liêm, hắn lúc nào cũng nâng niu, nhẹ nhàng với bà, chưa lúc nào bạo lực như vậy. Khóe mắt bà chảy xuống những giọt nước mắt tủi nhục nhưng trong bà, hình như có một cái gì đó sắp thức tỉnh.

Văn Sơn cúi xuống, thò đầu qua nách Nhạn, ngậm một bên vυ' của bà, tay của gã cũng vân vê đầu ti hồng còn lại. Gã bú một cách ngon lành như em bé khát sữa, thỉnh thoáng lại cắn nhẹ vào đầu ti đang dần cương cứng của Nhạn. Dù bà cắn môi nhưng thi thoảng vẫn có tiếng rên khe khẽ qua kẽ răng , bà đang cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.

Bú đã đủ, Văn Sơn bế Nhạn lên, ẵm bà qua giường, để bà nằm ngửa, hắn lột luôn chiếc quần dài màu trắng, chỉ để lại qυầи ɭóŧ. Gã rút ra dươиɠ ѵậŧ to dài của mình, bò lên mình Nhạn, gã chìa dươиɠ ѵậŧ vào mặt Nhạn, còn đầu gã thì nhằm thẳng âʍ ɦộ bà.

“Bú đi…” Văn Sơn ra lệnh, hắn nhẹ nhàng vén chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, nụ hoa cùng khe sâu hiện ra trước mặt hắn. Hắn dùng hai ngón tay khẽ tách nụ hoa, dùng lưỡi liếʍ một cách nhẹ nhàng xung quanh rồi từ từ vào sâu kɧıêυ ҡɧí©ɧ âʍ ɦộ Nhạn. “Khà khà đã sơm ướt đẫm thê này rồi…..em cũng da^ʍ thật đấy nha….” Văn Sơn vừa cắn nhẹ hộŧ ɭε Nhạn vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ bà.

Vẫn không có tiếng trả lời gã, Nhạn lúc này đang liếʍ mυ'ŧ cái dươиɠ ѵậŧ trước mặt mình, bà muốn mau chóng làm cho hắn bắn ra, kêt thúc chuyện này một cách nhanh nhất, tay cầm dươиɠ ѵậŧ gã xóc, lưỡi đá bi. Thấy dươиɠ ѵậŧ gã cứng ngắt, gân xanh và mạch máu nổi lên dữ tợn, miệng dươиɠ ѵậŧ he hé, bà biết hắn sắp ra rồi, Nhạn mυ'ŧ đầu dươиɠ ѵậŧ gã,lưỡi nhỏ đánh vòng xung quanh đỉnh dươиɠ ѵậŧ, một tay xóc liên tục lên xuống không ngừng, tay còn lại thì xoa bóp hai hòn dái đang lắc lư của gã. “Sướиɠ….a….anh chịu không nổi….anh ra….há to miệng ra….” Văn Sơn lêи đỉиɦ rồi, gã chọc dươиɠ ѵậŧ vào sâu trọng miệng Nhạn, còng lưng phun khí ào ào vào miệng bà.

Tưởng như con quái vật kia đã được giải thoát, Nhạn khẽ ngồi dậy nhổ ra bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Sơn dưới sàn nhà, bà không nhìn thấy con quỷ kia đang nhìn mình nở nụ cười ghê rợn. Văn Sơn kéo Nhạn đến cái cửa sổ, để Nhạn chống hai tay lên thanh cửa sổ, cặp mông trắng trẻo của Nhạn vểnh lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ gã. “Ô..Ông…làm định làm gì….không phải ông ra rồi sao…”

“Hihi…em tưởng một lần mà anh đã thỏa mãn anh sao……hai cái lỗ nhỏ nhắn xinh xinh phía dưới em anh vẫn chưa khám phá đó….” Văn Sơn cười thì thầm vào tai Nhạn. Gã gồng mình, ưỡn lưng, chọc một cú mạnh nhất vào thân thể Nhạn.

“A…A…ông nhầm…..nhầm chỗ rồi….tôi đau…..đau quá…mau rút ra….” Nhạn nức nở cầu xin Sơn.

“A…thật khít ….khít….sướиɠ….sướиɠ quá nha….nhầm sao được….cái c̠úc̠ Ꮒσα khêu gợi của em….làm anh thèm muốn chết….haha….chắc hẳn thằng Liêm còn không biết vợ nó còn một cái lỗ tuyệt đến thế….” Gã nắc từng cú mạnh nhất vào lỗ hậu Nhạn….cô run lên không biết vì đau hay sướиɠ sau mỗi cú nắc của gã….

“Mẹ, mẹ ngủ chưa?” bỗng nhiên sau cánh cửa phòng, một giọng thanh niên vang lên.

Nhạn mở to đôi mắt, hoảng hốt quay mặt lại nhìn Sơn, nếu bị phát hiện thì bà nào còn mặt mũi. Tưởng như vì bị kích động mà các thớ thịt trong huyệt động bà co bóp đột ngột, ôm sát dươиɠ ѵậŧ Sơn, làm gã suýt thất thủ. Nhạn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Sơn, không có tiếng đáp lại, chỉ có những cú nắc ngày càng mạnh vào lỗ hậu bà.

“S…..Sĩ ….Sĩ đó hả…..Mẹ sắp….a…..a..ngủ rồi…a..”

“Mẹ, mẹ không sao chứ, con nghe như mẹ không được khỏe, ban nãy trên bàn tiệc con thấy mẹ có vẻ mệt, để con bóp vai cho mẹ” Phú Sĩ giỏi quan sát từ nhỏ, hôm nay anh thấy bà Nhạn có vẻ mệt mỏi, nên đến phòng hỏi thăm.

“Mẹ….mẹ…ư….để….ư….để mai đi con……mẹ muốn…ư…ư…muốn đi ngủ” Nhạn không thể trả lời hết câu, Văn Sơn kéo tay phải bà ra phía sau, chỉ để bà chống vào lan can bằng tay trái, gã nắc, nắc liên tục, mỗi cú nắc gã lại cố rướn mình tới, muốn chọc vào sâu nhất bên trong.

“Ư…ư…a…”Nhạn không có tay để che miệng, chỉ còn cách cắn môi, cô sợ Sĩ nghe được những âm thanh dung tục trong phòng nhưng không thể khống chế, mỗi cú nắc của gã dường như đâm thủng tâm trí bà.

“Vậy mẹ ngủ đi, mai con mang bữa sáng đến giường cho mẹ” Phú Sĩ nhìn cánh cửa phòng rồi quay về phòng ngủ, mai hắn sẽ cắt vài thang thuốc bổ cho mẹ, hình như mẹ hôm nay rất mệt, nói không ra hơi.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Nhạn mới mở miệng thở phì phì nặng nhọc. “A…khít thật….anh ra…a…a…” Sơn cong lưng, ưỡn mình thọc dươиɠ ѵậŧ sâu nhật vào huyệt động Nhạn rồi co giật xuất khí bên trong, một dòng chất lỏng trắng đυ.c chảy ra từ hậu môn Nhạn, có thể thấy Sơn đã xuất tinh rất nhiều.

Được Sơn thả ra, Nhạn khụy xuống thờ dốc, bà quá mệt mỏi, khẽ giương mắt nhìn con thú dữ đang đứng trước mặt. Văn Sơn cầm ly nước lọc trên bàn một hơi uống sạch, gã móc từ trong túi quần tây một viên thuốc màu trắng, cho vào miệng.

“Đêm nay còn dài nha, cơ thể em anh còn chưa khám phá hết, đặc biệt là cái lỗ nhỏ xinh xắn còn lại, tí nữa anh muốn em cảm giác được tử ©υиɠ mình được tiếp xúc với dươиɠ ѵậŧ lần đầu tiên ” Vân Sơn cười một cách dâʍ ɖu͙© tiến lại gần Nhạn, bế bà lên giường, bắt đầu một cuộc giao hoan mới.

Những cơn gió nhẹ thồi qua khe cửa, làm mái tóc Nhạn tung bay trên giường, Nhạn khẽ nghiêng đầu nhìn ra khung cửa sổ, ánh mắt bà lờ mờ không cảm xúc, trên cao ánh trăng đã bị mây đen che khuất.