Sáng mùng một Tết, không khí năm mới tràn ngập căn biệt thự nhà họ Lê, ông Liêm vẫn chưa tỉnh rượu sau cơn say tối qua. Người hầu đang tới lui tất bật chuẩn bị tiếp khách, ông Liêm là đại gia nổi tiếng đất Sài thành, hôm nay sẽ có rất nhiều người tranh nhau đến chúc Tết gia đình ông.
Trong phòng khách, chỉ còn mỗi Văn Toàn đang ngáy o o, gã cởi trần, mặc mỗi cái quần đùi, ngủ ngon lành. Nếu sáng nay ông Liêm tới thăm thì sẽ rất bất ngờ vì phòng này là giường đôi, sáng sớm mà Văn Sơn không có trong phòng, nhìn qua phòng bên cạnh chắc hẳn ông cũng không kém sửng sốt khi trong phòng không có ai, chăn chiếu gọn gàng, đây là phòng của Chu Thái.
Căn phòng đầu tầng 2, trong phòng ngổn ngang giấu tích của cuộc hoang lạc tối qua, trên giường Vân Sơn đang ôm bà ngủ từ phía sau, dươиɠ ѵậŧ gã vẫn cắm sâu phía bên trong huyệt động nào đó. Bà Nhạn vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, phía dưới bà vẫn còn nhìn thấy từng giọt trắng đυ.c rỉ ra rơi trên giường.
“Ư…” khẽ trở mình, Nhạn có thói quen dậy sớm nên bà chợt tỉnh giấc. Đột nhiên bà mở to mắt, phía dưới bà, âm huyệt vẫn bị lấp đầy bởi dươиɠ ѵậŧ của một gã đàn ông. Bà vội trở mình, lay mạnh Sơn dậy.
“Ông….ông mau tỉnh…..sáng rồi…..mau ….mau về phòng..” Nhạn hốt hoảng vừa lay gã dậy vừa nói.
Vân Sơn mệt mỏi quá độ, hôm qua gã xài thuốc kí©ɧ ɖụ© đề giao hoan với Nhạn khiến cho cơ thể suy nhược, lão dụi mắt từ từ tỉnh giấc.
“Ô, sáng rồi à, để anh ngủ thêm tí nữa đi, hôm qua em tuyệt quá, còn lắc hông không ngừng đó nha, em khiến anh mệt muốn chết” gã nhìn Nhạn nó, đêm qua gã không bỏ qua từng cm trên cơ thể Nhạn.
“Ông…mau về phòng….nhìn xem căn phòng kìa…..tí nữa con Yến, con Loan nó qua bây giờ đấy” Nhạn xấu hổ đỏ mặt trước những lời dâʍ ɖu͙© của gã, dùng ánh mắt cầu xin nhìn gã, bà muốn nhanh chóng dọn dẹp căn phòng trước khi hai đứa con gái tới thăm mẹ sáng mùng một Tết.
“Haha, Yến thì được chứ Loan anh nghĩ con bé không rời giường nổi đâu” Văn Sơn khẽ nhếch miệng nói với Nhạn, hôm qua khi gã đi tìm phòng bà thì Chu Thái cũng lên đi lên tầng 3, phòng của Loan.
Trong đầu lóe lên ý tưởng, rít xong điều thuốc Sơn nhìn Nhạn nói : “Muốn anh đi cũng được, nhưng mà chiều nay em phải mặc chiếc váy màu đen, đi dạo với anh ở vườn sau biệt thự nha”
Đằng sau biệt thự là một khu vườn trồng các loại cây ăn quả và rau sống, nuôi một số gia cầm phục vụ bữa ăn của gia đình ông Liêm.
“Ông…thôi được rồi…” Nhạn thở dài cam chịu, rơi vào tay gã, bà biết không thể làm theo ý mình được nữa rôi.
“Vậy nhé, anh đi đây, nhớ 5 giờ chiều đấy” Vân Sơn cười ha hả mặc bộ đồ bước ra ngoài căn phòng một cách cẩn thận, gã không muốn bị phát hiện sớm như thế.
Nhìn bóng lưng người đàn ông vừa bước ra ngoài, Nhạn cười khổ bắt đầu dọn dẹp căn phòng, tuy bà cảm thấy nhục nhã nhưng lại không quá căm thù gã, phải chăng gã đả thức tỉnh ham muốn của Nhạn sau bao năm chôn sâu vào tâm trí. Đã bao nhiêu năm rồi bà không được lắp đầy bởi thứ ấy, nó đưa bà tới cực khoái, cái cảm giác tê rân ấy làm bà không thể nào không có một chút mong chờ đến buổi chiều.
Ngổi trên bàn ăn sáng, Văn Sơn uống một hớp cafe đen, nhìn ra khu vườn phía sau nở nụ cười quỷ dị. “Sao rồi Thái” Gã nhìn qua bên cạnh hỏi Thái, gã đang ngồi trên chiếc ghế dựa hàng ngày của ông Liêm ăn chén chè đậu xanh.
“Há há, tuyệt vời anh Sơn, con bé ban đầu có giãy dụa một chút, đút vào rồi thì không cần đến dao luôn, hắc hắc, còn trinh có khác, khít muốn chết, làm em mãi mới đút vào được” Thái để chén chè xuống, trả lời Sơn với giọng dâʍ ɖu͙©. Hôm qua gã cầm dao nhọn vào phòng Loan, dùng thủ đoạn bạo lực nhất, kề dao vào cổ hϊếp da^ʍ cô ngay trên giường.
“Mày làm gọn gàng không thể, tao không muốn kêt thúc sớm ở đây đâu “
“Anh yên tâm, em đã ra tay mà, hôm qua em chơi con bé đến sáng, nó tiết thân tới 4 lần, giờ còn chưa rời giường được đâu, nghe bảo nó có bạn trai rồi, hình hai đưa nó trên bàn, em dọa nó mà để người ta biết thì nó phải lấy em thôi, hắc hắc”
“Ừ, mày coi mà giải quyết, chiều nay 5 giờ gọi nó ra sau vườn, tao với mày song phi hai mẹ con ngoài vườn cho đã, haha” Văn Sơn cười da^ʍ nói.
“Anh…song phi gì thế… cho em tham gia với” Văn Toàn từ phía sau đến hỏi Sơn.
“ĐM, thằng ngu, chuốc say người ta lại để mình bị say trước, tao với thằng Thái đều có hàng, mày không có sao mà tham gia, tao thấy cái chuồng chó nhà này có con becgie cái to đó, mày ra xài đỡ đi” Sơn bực mình liếc em gã chửi. Hôm qua anh hem gã chuốc say Liêm mà Toàn gục trước khiến Sơn uống phải uống thêm không ít để ông Liêm say.
5 giờ chiều mùng một Tết, hai cha con ông Liêm vẫn đang tiếp đón liên tục người chúc Tết, bạn làm ăn của ông là rất nhiều, phải đến đêm may ra mới xong, người trong nha chạy tới lui bận bịu tiếp khách. Sáng nay Sĩ tới thấy bà Nhạn mỏi mệt nên để bà nghỉ ngới trong phòng, phân người đưa bữa ăn lên vì vậy bà vắng mặt không ai ngạc nhiên. Còn Loan, một tiểu thư cao quý, cũng không ai đi quản cô, ông Liêm tiếp khách mệt đứt hơi nào còn thời gian mà đi quản.
Bầu trời hoàng hôn màu đỏ khiến người ta không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trong khu vườn phía sau phát ra những âm thanh rê rỉ.
“Ư….ư….” Nếu dỏng tai lên nghe cho rõ thì sẽ rất bất ngờ có đến tiếng rêи ɾỉ của hai người phụ nữ. Dưới thân cây ổi là đôi tay của một người con gái, cô chống tay lên thân cây, hểnh mông ra phía sau, ở dưới là một gã đàn ông trung niên đang hì hụt bú ɭϊếʍ tiểu huyệt của cô. Một cô gái da trắng, tóc đen dài đến lưng, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung, môi đỏ khẽ rêи ɾỉ những tiếng nɧu͙© ɖu͙©, đó là con gái út của ông Liêm, Kim Loan.
Sợ chuyện bị Thái hϊếp da^ʍ vỡ lở, cha cô sẽ gả cô cho hắn mất, cô đã có bạn trai,anh hơn cô hai tuổi, cô rất yêu anh, nếu biết cô bị vậy thì gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận cô. Cô mặc một váy trắng đến điểm hẹn gặp Thái sau khu vườn.
Đến khu vườn, hai mắt Loan mở to, trừng trừng nhìn vào cảnh tượng dâʍ ɖu͙© trước mặt mình. Mẹ cô, trong mắt cô là người phụ nữ cao sang, quý phái nhất đang đứng kia, chiếc váy màu đen quý phái đã ai đó bí kéo lên ngang hông. Bà đứng trên đất chỉ bằng một chân với chiếc giày cao gót, chân còn lại của bà đang gác trên vai một gã đàn ông đứng đối diện, dươиɠ ѵậŧ của gã ra vào liên tục trong động huyệt bà, Loan có thể thấy những giọt chất lỏng chảy ra sau mỗi cú chọc của gã đàn ông. Chưa hết, đằng sau Nhạn là Thái, hắn vừa cười thỏa mãn vừa nắc liên tục vào lỗ còn lại của Nhạn.
“Bạch….Bạch…..Bạch bạch….Sướиɠ thật…haha đệ nhất phu nhân Sài thành….haha….sướиɠ….khít thật…..haha…” Chu Thái vừa nắc vừa đả kích Nhạn, gã nâng mông bà lên, chọc những cú sâu nhất vào hậu môn Nhạn phối hợp với Sơn ở phía trước làm bà mở to miệng thở dốc từng đợt.
“Tất nhiên….thằng Liêm gần chục năm nay có làm được gì đâu…haha tiện nghi cho anh em mình…..sướиɠ không Nhạn, cái váy này của em làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá…..cách đây vài tháng anh thấy em mặc nó đi với thằng Liêm trong một bữa tiệc nha…….khi đó anh đã biết sau chiêc váy là một cơ thể hoàn mĩ mà…..haha….giờ đây em đã là của anh rồi” Văn Sơn cười gằn, cong lưng đâm thật sâu, dươиɠ ѵậŧ gã đã cứng hêt cỡ vì sung sướиɠ liên tục ra vào trong âʍ ɦộ của Nhạn. Gã cúi xuống ngậm lấy bầu vυ' của Nhạn mà bú, hai đâu ti bà đã dựng đứng lên, Nhạn đã đạt tới đỉnh của sự sung sướиɠ.
Loan đứng đó, hai mắt đờ đẫn, cô đã triệt để chấn kinh trước cảnh tượng trước mắt.
“Ô…xem ra hàng của em đến đó….anh Sơn qua kiểm hàng trước đi….cho em chọc vào cái lỗ kia vài cái” Thái cười da^ʍ nói với Sơn.
“A…A….từ từ…má… phê quá…tao không ngừng được…..a…bạch bạch….bạch” cơ thể Nhạn làm Sơn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, gã nghiêng đầu nhìn ra cô gái xinh đẹp diện váy trước mắt. “Được rồi… .để tao xem bướm trẻ khác bướm già chỗ nào” Gã rút ra dươиɠ ѵậŧ ẩm ướt trong âʍ đa͙σ của Nhạn, bước tới chỗ Loan.
Thái cười vui vẻ, để Nhạn xoay người quay lại, chống hai tay lên cây mít. Gã khẽ nhắm khe sâu, cong lưng, chọc vào âm huyệt Nhạn vừa nắc vừa thì thầm những tiếng da^ʍ tục vào tai Nhạn làm bà run lên “Ha ha, phu nhân cao quý, thằng chồng mày không xem tao ra gì nhưng nó không biết vợ nó đang ngoan như một con chó hểnh mông lên cho tao ȶᏂασ đấy,haha haha… lắc hông đi cô em”
Sơn khẽ liếc qua Nhạn, dưới cây ổi gã cũng phải thưởng thức món cừu non mà Thái đưa đến, nhìn cặρ √υ' căng tròn và chiếc đùi trắng tinh thấp thoáng sau lớp vải gã đã rất hưng phấn rồi.