[Harry Potter] Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 5: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt

Vầng sáng mờ nhạt, thảm đỏ trải dài, bọn họ đã đi tới trước cửa Đại Sảnh Đường. Giáo sư Mcgonagall ra hiệu cho mọi người im lặng xuống, rồi nói sơ qua những thứ cần chú ý khi nhập học. Vì có màn làm thân trước đó, Ron với Draco hai đứa cũng không cãi lộn vào lúc này, mà tạo ra mâu thuẫn khó phai.

Đẩy cửa lớn ra, đi theo biển người như thủy triều bước vào, Harry đi vào đại sảnh ánh sắc vàng kia. Tiếng thán phục liên tục vang lên xung quanh, bầu trời đầu nến vàng lửng lơ bay, trang trí xa hoa sáng ngời, vách tường cổ xưa, thể hiện sức mạnh thần kỳ và vĩ đại của Hogwarts. Harry không xa lạ gì với mọi thứ này nữa, y từng có bảy năm kinh nghiệm học ở trường này, hơn nữa sau đó còn làm hiệu trưởng gần mấy trăm năm.

Nhưng bây giờ, cái vị trí quen thuộc kia đã không còn thuộc về y nữa, nhìn Dumbledore đang ngồi ở ngay giữa đại sảnh đường, ánh mắt thông thái rơi xuống người cậu. Harry nhanh chóng trở về trạng thái cảnh giác, cậu sẽ không bỏ chuyện tính toán của lão cáo già lợi hại cỡ nào, cho dù rất nhiều năm sau này vẫn thế.

Ngồi cạnh lão Dum đều là những giáo sư Harry cực kỳ quen thuộc: lướt mắt qua tất cả bọn họ, khi cậu chống lại cặp mắt đen tuyền kia, cả người hoàn toàn cứng ngắc, có thứ ảo giác gan ruột sắp nổ tung. Cái loại chào hỏi bằng ánh mắt lạnh lùng, sâu sắc này làm nổi lên thứ tâm trạng vĩnh viễn khó hiểu của Harry. Trong nháy mắt, hốc mắt Harry hoe đỏ. Rốt cuộc cậu đã gặp được! Gặp được rồi...

Severus! Giáo sư!

Harry sống đến bây giờ, đã là người chừng ba trăm tuổi, cậu tự nhận không có lỗi với bất cứ ai, phải nói là thế giới này có lỗi với cậu quá nhiều! Nhưng chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ, Severus Snape, cậu nợ y. Mặc kệ Snape bảo vệ cậu xuất phát từ mục đích gì, là mệnh lệnh của Albus hay là tình yêu và áy náy dành cho Lily, nhưng nguyên nhân này cũng không vì bản thân Harry Potter. Bỏ đi thân phận này, với tư cách đơn thuần là Harry Potter, cậu chưa từng làm bất cứ điều chi vì Snape, thậm chí cậu ngay cả nói một câu cảm ơn cũng chưa từng nói với y, thậm chí cả một nụ cười cũng đều tiếc rẻ cho đi. Không chỉ như thế, cậu còn từng muốn ném Snape xuống đất tùy ý chà đạp sỉ nhục, mãi tận khi một giây y chết đi, cậu cũng không biết suy nghĩ của Snape. Khi Snape bảo vệ cậu, cậu ác ý hiểu lầm, khi Snape chịu giày vò vì thân phận gián điệp cậu lại làm y phẫn nộ và tổn thương. Đến lúc: đợi khi hiểu được, đã không kịp làm gì nữa rồi. Chuyện duy nhất cậu có thể làm cho y, cũng chỉ là đối mặt với bia mộ của Snape, không nói năng gì. Cậu vĩnh viễn đều không hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, phải chăng đã từng cảm thấy không xứng đáng? Phải chăng đã từng cảm thấy phẫn nộ? Phải chăng... Phải chăng đã từng thất vọng vì những hiểu lầm và tổn thương ngu xuẩn của Harry Potter?

Suy nghĩ đến tận đây, Harry không khỏi lắc đầu. Không, nhất định không thể nào! Người đàn ông này thậm chí không hề liếc mắt ngó qua cậu, cho tới giờ, trong lòng Snape, sự tồn tại của cậu chẳng qua là con của James và Lily, một Gryffindor, một đứa bé có thể đánh bại Voldemort mà thôi! Không phải Harry, chưa bao giờ là Harry...

Nhận thức được điểm này, Harry đột nhiên hơi thất bại và bi ai chẳng rõ vì sao mà bắt đầu. Vì sao không thể nhìn em một lần? Harry, just Harry mà thôi ah!

Ánh mắt quá mức rõ ràng, lại làm Snape không khỏi nhíu mày! Cái tên quái vật con này, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi! Cái mặt muốn đòn kia, cái thẹo xấu xí trên đầu! Dĩ nhiên, còn có đôi mắt xanh lục đẹp nhất mà y không muốn thừa nhận, nó là con của Lily, đồng thời cũng là con kẻ thù của y. Harry Potter!

Nó nhìn mình làm chi? Ngu ngốc đứng đó, giống như là muốn khóc vậy! Snape khó hiểu, chẳng lẽ bây giờ y đã khủng bố đến nỗi hù người thế sao? Lại làm cho Kẻ Được Chọn này, đứa bé sống sót, vừa thấy y là một bộ muốn tè ra quần!

"Oh, you may not think I"m pretty

But don"t judge on what you see,

I"ll eat myself if you can find

A smarter hat than me..."

Lúc Harry lấy lại tinh thần, mũ phân loại đã bắt đầu hát lên bài ca phân viện Hogwarts dở tệ của nó rồi, sau khi cậu kế nhiệm hiệu trưởng, đã từng hỏi mũ phân viện rốt cục mấy bài ca khó nghe lọt lỗ tai khi phân viện này rốt cuộc là ai biên soạn? Kết quả nó kiên trì nói là Slytherin, quỷ mới tin đó! Ngay cả mấy Squib cũng biết nón phân loại nhà nó là đồ của Gryffindor!

Màn tra tấn thần kinh của cái nón qua đi, McGonagall đứng cạnh cái ghế, bắt đầu đọc tên.

Không hề nghi ngờ, Ron được xếp vô Gryffindor, mà Malfoy được vào Slytherin, khi đọc tới tên Harry Potter, toàn đại sảnh đột ngột im lặng.

Harry bình tĩnh đến gần như chết lặng đi ra phía trước, ngồi ở trên ghế đẩu nhận "Tuyên án". Đại não Harry giờ phút này trống rỗng, giống như đầu óc của cậu tới bây giờ chưa học được tự hỏi vậy, nên cho dù lúc này nón phân loại quăng cậu vô Hufflepuff, chỉ sợ Harry cũng cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc quái lạ hết ráo.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, khi cái nón khoái lải nhải lảm nhảm kia được đặt lên đầu, Harry lại không hề nghe nó nói tiếng nào, nó đang ngủ sao? Harry trêu ghẹo nghĩ thế.

Harry không biết nón phân loại rốt cuộc cảm nhận được cái gì trong ý thức của y? (nón phân loại không thể đọc trí nhớ của con người, nó chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh phép thuật và khát vọng từ tận đáy lòng của họ, đây là sau khi y trở thành hiệu trưởng sau mới biết được) nhưng câu biết rõ tình hình như vậy rất không tầm thường. Giống như đã qua thời gian cả thế kỷ, nón phân loại mới lớn tiếng hô lên.

"SLYTHERIN!"

Harry thở dài một hơi, muốn tiếp cận những... trường sinh linh giá kia và giáo sư Snape, đương nhiên Slytherin là lựa chọn tốt. Khi nón phân loại hét lên tên ngôi nhà cậu sắp thuộc về, cậu rõ ràng cảm thấy ánh mắt sâu thật sâu củaDumbledore. Lão cáo già không biết lại có ý tưởng gì nữa rồi, quả nhiên, giao đấu với Dumbledore mới là chuyện mệt người nhất!

Đương nhiên ngoại trừ lão Dum chả tỏ vẻ chi ở ngoài, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi kết quả này. Kẻ Được Chọn này lại có thể chạy vô Slytherin! Một Potter thế gia Gryffindor vậy mà nhảy ra một Slytherin!

Ngay trong nháy mắt Harry bỏ nón xuống, cậu nghe thấy cái giọng quen thuộc của nón phân loại quanh quẩn trong tâm trí: "Bạn già, ta đã nói từ lâu, Slytherin mới là nơi cuối cùng ông bạn trở về, Chúc may mắn."

Harry quay đầu lại nhìn nón phân loại, nó đã trở về trạng thái giống y chang ngày thường, dường như nó chỉ là một cái nón bình thường mà thôi. Nếu không phải Harry thực sự khẳng định cái giọng kia đã từng tồn tại qua, cậu nhất định tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác luôn rồi.

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện qua lần đầu tiên cậu đội nón phân loại: "You could be great, you know, it"s all here in your head, and Slytherin will help you on the way to greatness..." Harry quét ra khỏi đầu cái giọng ám ảnh đó, bình tĩnh đi xuống bậc thang, đi tới bàn ăn Slytherin. Malfoy hình như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này, cậu ta đã chừa lại một vị trí cạnh bên cho cậu.

Tiệc tối đã bắt đầu, trên mặt bàn trống rỗng xuất hiện những món ngon mỹ vị lại làm tụi tân sinh mới nhập học này khen lấy khen để một phen. Harry gắng hết sức bỏ qua những ánh mắt quái dị tới từ bốn phương tám hướng, dời lực chú ý sang hành động nhét đầy dạ dày.

Giương mắt nhìn mê hoặc, chống lại đôi mắt nghi ngờ của Snape, Harry nở một nụ cười sáng lạn! Đây chính là Snape, muốn lưu lại một ấn tượng đầu tiên tốt thiệt là không dễ dàng ah! Dù sao đây là cơ hội Merlin ban thưởng cậu, lưu lại dấu vết trong sinh mạng của Snape, không phải vì con của Lily và Potter, không phải vì Kẻ Được Chọn, chỉ với tư cách Harry... Just Harry...

Điều này không có khả năng! Snape suýt chút quăng nát chén đĩa, nón phân loại già tới lú rồi hả! Harry Potter làm sao có thể bị phân vô nhà mình chứ! Nó cần phải giống y chang cái thằng cha già lỗ mãng tới bại não của nó đi Gryffindor mới đúng! Vừa nghĩ tới bản thân là chủ nhiệm của quỷ con này, Snape đột ngột có loại xúc động muốn lập tức từ chức!

"Severus, không nên kích động như vậy, đứa nhỏ này ngó qua rất không tệ mà." Dumbledore cười ngó Harry đầy ý tứ.

"Nếu cái não bị nhét đầy đồ ngọt của cụ còn có chút tác dụng nào, thì phải biết tên quỷ con kia coi như phải đi Hufflepuff cũng không nên vào Slytherin!" Snape dùng động tác hơi cứng ngắt tao nhã cầm bộ đồ dùng thức ăn.

"Đã vậy, nhiệm vụ chăm sóc Harry phải nhờ thầy rồi, nên biết, thằng bé không chỉ là con của Potter, mà nó còn là con của Lily." Dumbledore như có như không nhắc tới Lily, lại làm Snape yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt Snape phức tạp nhìn Harry một chút, y cố gắng làm mình bỏ qua cái mặt gợi đòn kia, chỉ chú ý đôi mắt xanh của thằng nhỏ.

Giáo sư đang nhìn cậu kìa! Harry lại còn dùng ánh mắt ngắm Snape lại nữa, không khỏi bật cười. Giờ giáo sư nhất định rất nghi hoặc, rất đau đầu, rất bất đắc dĩ nhỉ! Con của kẻ thù và người yêu, sau này đều sống gần dưới mắt y rồi.

Sau khi tiệc tối kết thúc, do huynh trưởng dẫn theo tân sinh về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Không hề ngoài ý muốn, Snape xuất hiện, bắt đầu tiến hành phát biểu với tân sinh.

"Ta là chủ nhiệm của các trò, Severus Snape, cũng là giáo sư Độc Dược Học sau này của các trò. Nhớ kỹ, đây không phải là Hufflepuff đần độn cũng không phải Gryffindor bốc đồng, ta hi vọng sau này mỗi người đều ghi nhớ bản thân mình là Slytherin thì nên biết cần làm gì, không nên làm chi. Nếu có người dám làm ra chuyện mất mặt tại khu vực quản hạt của ta, ta sẽ đá tên đó ra khỏi nhà Slytherin!" Snape đặc biệt dùng ánh mắt lạnh lùng khắc nghiệt nhất chăm sóc Harry.

"Đương nhiên! Ngay cả coi như là Kẻ Được Chọn đầu bòtự cho là đúng , cũng không ngoại lệ! Các trò nghe hiểu chưa!"

Harry nghe vậy, cũng không như những... đám học trò bị giáo huấn khiển trách mà lạnh run kia: Bọn họ thực sự sợ hãi, ngược lại. Xùy~~ một tiếng bật cười. Có bao lâu rồi chưa được nghe, y gọi cậu là Kẻ Được Chọn đầu bò.

"Dĩ nhiên, giáo sư Snape, Kẻ Được Chọn đầu bò này sẽ cố gắng không làm phiền ngài." Harry vui sướиɠ trả lời. Đồng thời trong lòng tính toán, không làm phiền? Mới là lạ đó!

Tuy trong lòng Snape vẫn cứ cho là nón phân loại già tới lú rồi, nhưng cũng không thể phủ nhận, Harry có được lễ nghi tốt đẹp và thái độ khiêm tốn của quý tộc. Nhưng điều này cũng không làm Snape bớt chán ghét nó! Chán ghét thì vẫn cứ là ghét thôi! Không có bất kỳ lý do nào hết! Nhất là cái nụ cười tươi rói kia đó, rất chướng mắt!

"Như vậy là tốt nhất!" Snape cảnh cáo trừng Harry, xoay người đi, áo chùng màu đen tung bay trong hành lang vẽ ra một đường cong trôi chảy.